Tìm lại yêu thương ngày xưa
Posted at 25/09/2015
632 Views
nhưng nhìn ánh mắt không hài lòng của mẹ Vũ Phong, cô vội im bặt, đợi Vũ Phong đi rồi cô mới nhìn bà hỏi:
- Mẹ, mẹ đói bụng chưa. Con dọn cơm cho mẹ ăn trước nha.
- Không cần đâu – Nói xong bà quay lưng đi vào phòng của mình, lát sau chị giúp việc đi ra phụ giúp Ngọc Loan dọn cơm.
Ngọc Loan cảm thấy mẹ Vũ Phong gần đây thái độ rất lạnh nhạt với mình, lúc trước cô và Vũ Phong cứ nghĩ do mẹ chăm sóc ba vất vả nên mới sinh ra mệt mỏi cáu giận. Nhưng dạo gần đây, bà còn cáu bẳn, lạnh nhạt với cô còn hơn cả ba Vũ Phong.
- Vũ Phong, anh có thấy dạo gần đây dường như mẹ không thích em như trước không? Có phải em đã làm gì cho mẹ giận hay không?
Ngọc Loan dọn cơm xong thì lên lầu chờ Vũ Phong tắm xong rồi cùng xuống nhà mời mẹ ăn cơm. Cô đem vấn đề này bàn với Vũ Phong. Vũ Phong vừa tắm xong, anh quấn một cái khăn tắm, cả người thơm mùi xà bông thơm lừng đầy cuốn hút, hơn nữa thân hình của anh lộ rõ trước mặt Ngọc Loan. Anh ôm choàng lấy cô nói:
- Sao vậy? Vì chuyện lúc nãy hay sao?
- Không phải, chỉ là…- Ngọc Loan lắc đầu đang định nói thì thấy bàn tay không đứng đán của Vũ Phong di du trên người mình liền khẽ tay anh mắng – Đáng ghét, mau thay đồ, đừng để mẹ đợi lâu.
- Vậy em mau giúp anh – Vũ Phong vừa nói vừa tháo chiếc khăn tắm quấn ngang eo ra, Ngọc Loan thoáng đỏ cả mặt, cô bĩu môi nhìn anh nói – Tự đi mà thay.
Nói xong cô nhanh chóng chạy biến ra cửa khiến Vũ Phong không khỏi cười lớn. Anh lắc đầu lấy quần áo mà Ngọc Loan chuẩn bị sẵn thay vào rồi đi theo cô xuống lầu. Mới vừa xuống thì thấy Ngọc Loan khựng lại giữa chừng ở cầu thang, cô đứng ngay người ở đó không nhúc nhích.
- Chờ anh à – Vũ Phong đi từng bước xuống ôm eo Ngọc Loan trêu chọc.
Nhưng anh nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt hơi tái, môi mím chặt của Ngọc Loan thì kinh ngạc, anh muốn hỏi có chuyện gì nhưng nhìn theo ánh mắt của Ngọc Loan, Vũ Phong nhìn thấy Hà Trang đang ngồi chễnh trệ trên ghế sofa nhà mình, cô ta đang nói chuyện với mẹ Vũ Phong.
Trong lòng Vũ Phong có chút bực bội, cũng lâu rồi anh và cô không liên lạc với nhau, Vũ Phong cứ nghĩ bị anh cự tuyệt nên Hà Trang đã từ bỏ ý định bám theo rồi. Anh thật không ngờ Hà trang lại mò tới tận nhà ba mẹ anh như thế.
Anh vẫn ôm chặt eo Ngọc Loan, như muốn cô biết anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, Vũ Phong dìu Ngọc Loan từng bước đi xuống dưới lầu đối mặt với Hà trang.
Hà Trang thấy hai vợ chồng Vũ Phong đi xuống thì ngẩng mặt lên nhìn. Trong ánh mắt tỏ vẻ đáng thương như vừa khóc một trận, nhưng lại lóe lên một sự đắt ý vô cùng.
- Ai cho em đến đây – Vũ Phong nhìn Hà Trang lạnh lùng tra hỏi.
- Em…- Hà Trang tỏ vẻ sợ hãi Vũ Phong, cúi đầu không dám nói.
- Là mẹ kêu Hà trang đến đây – Mẹ Vũ Phong liền lên tiếng đáp thay Hà Trang.
Ngọc Loan và Vũ Phong đều không ngờ là mẹ Vũ Phong lại gọi Hà Trang đến, cả hai đều quay đầu nhìn bà kinh ngạc. Vũ Phong dìu Ngọc Loan ngồi xuống ghế rồi nhìn mẹ hỏi:
- Mẹ gọi cô ấy đến làm gì?
- Con xem cái này đi – Mẹ Vũ Phong không đáp mà chỉ quăng cho Vũ Phong một quyển sổ và vài tờ giấy.
Vũ Phong nhíu mày nhìn tờ giấy đó, trong khi Ngọc Loan bị kích động , cô run rẩy với người cầm quyển sổ đó lên, cả người trấn động khi nhìn thấy ba chữ “ Sổ khám thai”
- Chuyện này là sao – Vũ Phong nhìn Hà Trang phẫn nộ hỏi.
- Em đã có thai rồi, cái thai được gần 2 tháng rồi – Hà Trang tỏ vẻ đáng thương nói.
- Tôi nhớ rõ, chúng ta chia tay nhau đã hơn 2 tháng rồi mà – Vũ Phong cười nhạt nhìn Hà trang đáp.
- Vũ Phong, anh quên rồi, có lần anh uống say, anh đã đến nhà em, chúng ta đã – Hà Trang nói giọng ủy khuất nhìn Vũ Phong.
Sắc mặt Vũ Phong đanh lại, ánh mắt tối sầm, thật không ngờ họ ở bên nhau lâu như vậy, hà Trang lại không có gì, chỉ có đêm hôm đó thôi mà cô lại mang thai như thế. Vũ Phong cảm giác thân mình Ngọc Loan ở bên cạnh khẽ run run, lòng anh trùng lại, anh đưa tay nắm lấy bàn tay đã chuyển lạnh của cô siết chặt. Dù có hơi tàn nhẫn nhưng Vũ Phong vẫn quyết định nói:
- Ngày mai anh đưa em đi giải quyết.
Hà trang tái mặt trước câu nói của Vũ Phong, cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến như thế, cô giả vờ ôm mặt bật khóc trong đau khổ. Mẹ vũ Phong thấy vậy thì nóng ruột mắng con trai:
- Con ăn nói hồ đồ từ bao giờ vậy hả Vũ Phong? Dù gì nó cũng là giọt máu của con, sao con có thể tàn nhẫn như thế. Con làm thế không thấy có lỗi với Hà Trang hay sao?
Vũ Phong không đáp, anh quay mặt đi nhìn sang nơi khác. Nhưng những ngón tay Ngọc Loan trong tay anh khẽ cử động khiến Vũ Phong thêm quyết tâm cương quyết nói:
- Dù sao đi nữa, con vẫn không thể giữ đứa bé lại được. Hà Trang, sau này con sẽ bù đắp cho cô ấy, cô ấy muốn cái gì trong khả năng của con, con sẽ đáp ứng tất cả cho cô ấy.
- Đây là đứa cháu đầu tiên của mẹ. Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép con phá bỏ nó.
- Mẹ, sau này con và Ngọc Loan sẽ sanh cho mẹ nhiều đứa cháu khác – Vũ Phong bèn ôm chặt Ngọc Loan vào lòng nói.
- Mẹ chỉ sợ là ngày đó không bao giờ đến – Mẹ Vũ Phong nói giọng đầy chế giễu.
- Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như thế – Vũ Phong phẫn nộ hỏi.
- Con hỏi Ngọc Loan xem, mẹ nói có đúng hay không?
Ngọc Loan nãy giờ vẫn im lặng chịu đựng không lên tiếng, không ngờ mẹ Vũ Phong lại lên tiếng nói như thế, cô ngơ ngác nhìn bà , giọng cô run run hỏi:
- Ý của mẹ là…
- Con hãy đọc cái này đi, rồi tự mình đưa ra quyết định. Mẹ chỉ là muốn tốt cho hai vợ chồng con mà thôi – Mẹ Vũ Phong lấy một xấp bệnh án đang nằm kế bên bà đưa cho ngọc Loan.
Ngọc Loan kính cẩn đưa hai tay tiếp nhận, cô đọc từng nét chữ của bác sĩ trong đó, cả người bỗng thấy lạnh run, không còn sức cầm nổi những tờ giấy đó, cô buông xuôi nó rơi xuống đất sau đó ngất xỉu.
Khi Ngọc Loan tỉnh lại, cô nhìn thấy ba mình đang ở trong phòng vợ chồng cô cùng Vũ Phong, cả hai đều lo lắng cho cô.
- Ngọc Loan , em sao rồi? – Vũ Phong nắm tay cô, vuốt ve gương mặt xanh xao của cô lo lắng hỏi.
Ngọc Loan rút tay ra khỏi tay Vũ Phong, cô mệt mỏi nói:
- Vũ Phong, anh ra ngoài đi, em muốn nói chuyện riêng với ba một lúc
Cô cố ý nhấn mạnh chữ “riêng” để Vũ Phong không từ chối được. Vũ Phong nghe vậy thì quay đầu nhìn ông Hoàng Lâm, ông nhẹ nhàng gật đầu. Vũ Phong thấy vậy bèn quay lại vỗ nhẹ tay Ngọc Loan rồi nói:
- Vậy hai người cứ nói chuyện đi, anh ra ngoài một lát.
Vũ Phong nói xong anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại, nhường không gian riêng tư cho hai cha con Ngọc Loan trò chuyện.
Vũ Phong ra ngoài, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt, im lìm, mãi một lúc sau ông Hoàng Lâm mới thở dài bước đến bên Ngọc Loan. Cô kiềm nén nỗi đau trong lòng mình quay lại nhìn ông hỏi:
- Ba, có phải ba biết lâu rồi hay không?
Ông Hoàng lâm đứng im lặng không lên tiếng.
- Vì sao ba không nói cho con biết? – Cô tức giận nhìn ông oán trách – Vì sao từ trước đến giờ ba lại dấu con chứ?
Ngọc Loan đau khổ rơi nước mắt khóc nức nở. Vì sao? Vì sao ông trời lại nỡ ban cho cô một số phận hẩm hiu như thế cơ chứ? Chẳng lẽ là vì từ nhỏ đến lớn, cô có được nhiều thứ hơn người khác, từ nhỏ đến lớn cô sống trong nhưng lụa trong khi nhiều người bữa đói bữa no. Là luật công bằng của ông trời hay sao? Ông ban cho người ta cái này thì lấy đi của người ta một thứ khác có đúng không? Vì thế, ông cho cô đủ đầy vật chất, nhưng lại lấy đi thứ quý báu nhất đối với người phụ nữ, khả năng làm mẹ.
Đúng là quá bất công. Đúng là quá tàn nhẫn.
Cô tự nghĩ, từ nhỏ đến lớn, tuy sống trong giàu sang, nhưng cô không thích se sua chưng diện. Tuy ở tần lớp cao sang, nhưng cô chứ từng khinh khi người nghèo khó. Vậy mà vì sao…..cô chẳng những mang trong mình dòng máu hiếm, lại mắc phải căn bệnh khó tái tạo máu. Ngọc Loan đau lòng như thể tim gan bị ai cấu xé.
Ông Hoàng Lâm trước lời trách móc và ánh mắt oán giận của con gái thì đau lòng vô cùng. Ngay khi biết Ngọc Loan có chứng bệnh khó tái tạo máu, ông đã lo lắng không yên, thức mấy đêm trời tìm hiểu về căn bệnh này, gửi bệnh án đến biết bao nhiêu nơi để mong tìm được cách điều trị cho con mình. Thậm chí ông còn gửi ra nước ngoài, còn muốn đưa Ngọc Loan ra nước ngoài điều trị, nhưng ông lại không nỡ để con đối mặt với sự thật này nên đã giấu nó đi, âm thầm chăm sóc con gái, bảo vệ để Ngọc Loan không chịu bất cứ tổn thương nào.
- Ngọc Loan, con nghe ba nói đi – Ông Hoàng lâm ngồi xuống bên con gái, hai tay ông nắm lấy hai vai cô lay nhẹ, mắt ông nhìn thẳng gương mặt đau khổ tuyệt vọng của Ngọc loan bảo – Chuyện này không nghiêm trọng như con nghĩ đâu?
- Không như con nghĩ? – Ngọc Loan bật cười, cười trong đau khổ – Chuyện con không thể có con thật sự ba cho rằng không nghiêm trọng sao? Ba biết rõ, Vũ Phong là con trai duy nhất trong nhà, ba nghĩ ba mẹ anh ấy chấp nhận chuyện một cô con dâu không thể sinh đẻ như con sao.
- Không phải là con không thể sinh con đâu – Ông Hoàng lâm quyết định nói rõ chuyện này.
- Ý ba là sao? – Ngọc Loan ngay người, cô nhìn ông run rẩy hỏi, trong lòng mang một tia hy vọng từ trong lời nói của ba mình.
- Con cũng biết, cứ một năm , ba lại đưa con đi lấy máu một lần đúng không? – Ông Hoàng Lâm bắt đầu giải thích.
Ngọc Loan biết điều này. Cô không nhớ rõ bắt đầu từ năm nào cấp 3, cô bắt đầu được ba đưa đi lấy máu một lần mỗi năm, cô cứ nghỉ là đi hiến máu nhân đạo, nhưng người ta chỉ lấy của cô từ 50 cc đến 100 cc mà thôi, chẳng bao giờ lấy hơn thế tí nào. Nhưng mỗi khi lấy máu về, cô luôn trong tình trạng mệt mỏi một thời gian khá dài. Lúc đầu cứ nghĩ mình bệnh nên phải lấy máu, nhưng cô lại nghĩ, muốn xét nghiệm máu, không cần dùng quá nhiều máu như thế. Mà cô cô chẳng chịu giải thích gì hơn ngoài câu nói: “Lấy máu cũ ra để cơ thể tái tạo máu mới tốt hơn.”. Cho nên từ đó cô cũng không hỏi gì nhiều.
- Không phải là con không thể mang thai, không phải là con không thể có con, nhưng để có con, con sẽ phải vất vả rất nhiều.
- Ba nói rõ hơn nữa đi – Ngọc Loan nắm chặt tay ba mình cầu xin ông nói rõ mọi chuyện.
- Có lẽ sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu khi mà đứa trẻ cần chất dinh dưỡng để phát triển. Cho nên cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng cho con và đứa trẻ. Nhưng nếu con thiếu máu thì khi sinh em bé, sẽ rất nguy hiểm cho con, có thể con sẽ phải chết. Cho nên lúc con sinh, cần một người hiến máu cho con để bổ sung. Dẫn con đi lấy máu, thực chất là để dành khi cần thiết về sau. Ba đã bỏ ra một số tiền lớn để bảo quản máu ở ngân hằng máu cho con – Ông Hoàng Lâm nói.
Ngọc loan nghe xong cảm động vô cùng, thì ra ba cô vì cô mà lao tâm khổ tứ nhiều đến thế, cô xúc động ôm chầm lấy ba mình khóc nghẹn ngào trong lòng ông.
- Nghĩa là con cũng có thể làm mẹ như bao người khác phải không ba?
- Có thể – Ba cô ôm con gái vuốt ve mái tóc cô an ủi – Nhưng hiện tại bây giờ thì chưa thể được.
- Vì sao – Niềm vui sướng ngập tràn hạnh phúc vừa lóe lên bỗng bị dập tắt . Ánh mắt Ngọc Loan thẫn thờ nhìn ba mình.
- Lần trước con bị tai nạn, số máu ba dự trữ đã đem ra sử dụng hết, cho nên hiện tại là không thể – Ông Hoàng lâm thở dài nói.
- Dùng hết luôn một lần sao? – Ánh mắt Ngọc Loan thoáng buồn rầu , cô không biết mình phải dùng bao nhiêu năm trời mới có thể có được số máu đó, vậy mà chỉ dùng được một lần. Nếu như có được số máu như thế, cô phải chờ đợi thêm bao nhiêu năm nữa đây.
- Con yên tâm, ba đã phái người đi tìm người có nhóm máu giống con. Chỉ cần ba chịu trả cho họ một khoản tiền cao, họ nhất định sẽ làm kho máu cho con – Ông Hoàng Lâm trấn an con gái.
Ngọc Loan đến giờ phút này chỉ còn trông chờ vào điều này mà thôi. Hiện tại người có cùng nhóm máu với cô mà cô biết đó là Hà Trang, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không đời nào chịu hiến máu cho cô lần nữa đâu. Ngọc loan nhắm mắt khẽ cầu khẩn, cô cầu xin ông trời, xin ông trời cho ba cô mau chóng tìm được người có cùng nhóm máu với cô, để cô vẫn có thể làm mẹ, làm một người vợ tròn vẹn.
Bỗng dưới nhà có tiếng quát lớn của Vũ Phong khiến hai cha con giật mình.
- Mẹ, dù sao đi nữa, con cũng không muốn làm Ngọc Loan buồn...