Tìm lại yêu thương ngày xưa
Posted at 25/09/2015
633 Views
Mẹ Vũ Phong tất nhiên cũng quen biết Tùng Quân, bè nghe mấy lời của Hà Trang nói bèn trả lời:
- Tại bác trai con buồn chán cho nên khi Ngọc loan rủ ông cùng tham gia cho vui , và ông đã nhận lời.
- Nói vậy là nếu như Ngọc Loan không rủ bác trai đi thì đã không xảy ra tai nạn rồi. Ngọc Loan cũng thật là đi giúp người lại thành hại mình. Muốn đi thì đi một mình đi, rủ rê theo làm gì, cuối cùng đã xảy ra hậu quả rồi.
Mẹ Vũ Phong trầm mặt khi nghe Hà Trang nói. Đối với truyện tai nạn đã xảy ra, bà xem như đó là một sự xui xẻo đáng tiếc, bà không muốn đổ lỗi cho ai hết, bà tin chắc chuyện này Ngọc Loan cũng không hề muốn xảy ra, huống hồ là Ngọc Loan cũng bị tai nạn, bà mừng là con dâu mình không sao.
Hà Trang thấy mẹ Vũ Phong im lặng, cô có phần bực tức, nhưng cố kìm nén rồi cười cười nói:
- Nhưng bác cũng đừng trách Ngọc Loan, tai nàn lần này cô ấy cũng không muốn. Con cũng thấy may là Ngọc Loan không sao, nếu không thì…
Hà Trang cố tình bỏ lửng câu nói của mình rồi vỗ tay thân tình an ủi mẹ Vũ Phong:
- Bác cũng đừng buồn nữa bác nhé, hãy phấn chấn lên. Cháu nghĩ Vũ Phong hiện giờ rất vất vả, anh ấy vừa lo chuyện công ty, vừa phải chạy ngược chạy xuôi từ nhà đến bênh viện rồi công ty. Mà không chỉ chăm sóc mỗi bác trai thôi , còn chăm sóc cho cả Ngọc Loan nữa. Cho nên nếu bác thương anh ấy thì đừng để bản thân ngã bệnh khiến anh ấy vất vả thêm nữa.
- Bác biết rồi , cám ơn cháu Hà Trang – Mẹ Vũ Phong nghe những lời khuyên chân tình của Hà Trang thì cảm động đáp.
- Nếu như bác không ngại, cháu sẽ giúp bác những việc lặt vặt để anh Vũ Phong đỡ vất vả hơn – Hà Trang nhân cơ hội bèn đề nghị – Bác cũng chăm sóc bác trai vất vả như thế mà còn phải đi tới đi lui như vậy không khéo bác lại ốm thì khổ.
- Cảm ơn cháu đã có lòng, nhưng bác ngại làm phiền cháu lắm – Mẹ Vũ Phong lập tức từ chối – Cháu cũng còn công việc của mình mà phải chạy tới chạy lui thì cũng không tốt lắm. Dù sao nhà bác cũng có người giúp việc, cứ để người giúp việc nấu ăn rồi đem đến cho bác với Ngọc Loan là được rồi.
Hà Trang thấy mình bị từ chối thì thất vọng vô cùng, cô cố gượng cười nói:
- Vậy cũng được. Nếu rảnh rổi thì cháu sẽ ghé thăm bác và bác trai. Đây là số điện thoại của cháu, nếu bác có việc gì gấp mà Vũ Phong lại bận thì bác đừng ngại cứ gọi cho cháu nhé.
Hà Trang đưa mẹ Vũ Phong một cái card rồi đứng dậy từ biệt đi về. Mẹ Vũ Phong nhìn chiếc card rồi nhìn Hà Trang, bà thấy cô gái này cũng nhiệt tình thân thiện, hèn chi mà trước đây Vũ Phong lại chọn cô ấy.
Hà Trang sau đó ngày nào cũng đến thăm ba Vũ Phong, cô mỗi ngày đều mang theo những thức uống bổ dưỡng đến cho mẹ Vũ Phong ăn. Cô dẹp mấy món thức ăn mà người giúp việc mang đến, tỏ ý nói:
- Đúng là chẳng hiểu biết gì hết. Chăm sóc người bệnh cũng vất vả vô cùng, cả người cũng mệt mỏi hơn. Đôi khi thức ăn dễ bị lạt miệng, lại không tiêu, ăn không nổi. Bác cứ ăn thức ăn của cháu, vừa dễ ăn vừa không lạt miệng.
Mẹ Vũ Phong bình thường cũng ăn sang trọng, nhưng cứ ăn mãi cũng ngán, nhất là trong lúc bà tinh thần và sức lực mệt mỏi như thế này thì càng không muốn ăn. Nhưng những món Hà Trang đem đến quả thật là mềm, toàn thứ dễ nuốt mà thôi. Mẹ Vũ Phong bất giác cũng chỉ muốn ăn những món ăn Hà Trang đem đến mà thôi.
Hà trang ân cần lấy thức ăn cho bà, còn giúp bà làm nguội mới đưa cho bà. Mẹ Vũ Phong cảm động lắm rước tình cảm của Hà Trang, bà đối với Hà Trang thân thiện hơn rất nhiều.
Hà Trang nhìn mẹ Vũ Phong ăn ngon lành thức ăn mình đem đến thì khẽ cười. Thật ra chỉ là tác dũng tâm lý mà thôi. Những món ăn của cô cũng chẳng khác mấy những món người giúp việc mang đến, chỉ là bị Hà Trang phủ nhận nhiều lần nên tâm lí đang mệt mỏi của mẹ Vũ Phong cũng bị tác động. Cộng thêm với việc bà ở bệnh viện có một mình, tuy cũng có nhiều người đến thăm, nhưng bọn họ chỉ đến rồi đi như cơn gió, hoặc vả chăng nhìn chồng bà một cách ái ngại và thương hai khiến bà khó chịu. Chỉ có Hà Trang là ân cần hỏi han, thậm chí là phụ giúp bà chăm ông.
- Bác trai hôm nay thế nào hả bác?
- Bác trai con đã khỏe hơn nhiều rồi, Vũ Phong thuê y tá chăm sóc cho ba nó, nên bác cũng đỡ vất vả hơn.
- Anh Vũ Phong hôm nay có đến hay không bác? – Hà Trang đang soạn một ít đồ mang đến bày vào tủ ra nghe vậy thì dừng tay hỏi. Mấy hôm nay cô thường lui đến nhưng lại chẳng hề gặp được Vũ phong, cô có chút không cam tâm. Cô cố gắng chịu đựng thường xuyên lui tới đây hòng lấy lòng mẹ Vũ Phong, sau đó muốn Vũ Phong biết rằng, cô vì yêu anh nên mới hy sinh nhiều như thế. Vậy mà những khổ sở mấy ngày qua, lại không được Vũ Phong ghi nhận, cô không biết mẹ Vũ Phong có nhắc chuyện mình thường lui tới đây với Vũ Phong hay không? Cô cũng không thể hỏi thẳng mẹ Vũ Phong, nên chờ dịp dò ý.
- Hôm qua Ngọc loan được ra viện, Vũ Phong đưa nó về nhà rồi. Bác bảo nó từ công ty về nhà luôn không cần ghé qua đây làm gì. Dù sao Ngọc Loan vẫn còn yếu, cần người chăm sóc, bác trai dù sao cũng có bác và y tá chăm lo.
- Ngọc Loan thật tốt phước – Hà Trang cố nén tiếng thở dài đáp.
Mẹ Vũ Phong nghe Hà Trang nói thế thì cũng thấy thương, nếu bà biết Hà Trang sớm hơn có lẽ bà cũng không nghiêng về chồng mình mà ép Vũ Phong cưới Ngọc loan. Nhưng quả thật, bà biết Ngọc Loan từ bé, cho nên trong lòng cũng khá là yêu thương cô như con gái của mình, nên muốn cô về làm dâu nhà mình hơn.
- Cháu là một cô gái tốt, rồi cháu cũng sẽ tìm được một chàng trai tốt – Bà nhẹ nhàng an ủi Hà trang.
- Cháu biết, cháu cũng đang chờ người đó xuất hiện, nếu không cháu khó lòng quên được Vũ phong – Hà trang lấy giọng nghèn nghẹn nói.
Mẹ Vũ Phong nghe Hà trang nói bằng giọng vỡ òa muốn khóc như thế thì thương cảm vô cùng, bà lặng lẽ quay mặt đi.
Cuối cùng thì ba Vũ Phong cũng được bác sĩ cho về, tuy nhiên là trong tình trạng liệt toàn thân. Ông chỉ có thể ú ớ vài câu khó hiểu mà thôi, chẳng thể nào nói được một câu tròn vẹn cả.
Vũ phong và Ngọc Loan cùng nhau đến đón ông bà trở về nhà. Ngọc Loan nắm lấy tay mẹ Vũ Phong nói:
- Mẹ! Vì chuyện của ba, con và Vũ Phong đã bàn nhau rồi. Tụi con quyết định dọn về nhà ở với ba mẹ, cùng mẹ chăm sóc cho ba.
Trước khi họ lấy nhau, vì để tránh tai mắt của ba mẹ Vũ Phong cho nên hai người nhất mực không muốn về sống chung với ông bà, viện lý do tuổi trẻ cần tự do, cần chốn riêng tư mà hai người cứ thế ở riêng.
Nhưng lần này, ba Vũ phong bị liệt, người không thể cử động được, cần có người phụ bà chăm sóc, với lại lần này, Vũ Phong và Ngọc Loan hai người đã thuộc về nhau rồi, cho nên cũng không còn gì e dè nữa.
- Thật sao? – Mẹ Vũ Phong vui mừng nhìn Ngọc Loan hỏi..
- Dạ, tụi con từ nay sẽ báo hiếu ba mẹ tốt hơn – Vũ Phong bước đến ôm eo Ngọc loan âu yếm thay cô trả lời.
Cả bốn người trong gia đình họ tràn ngập hạnh phúc.
Bên ngoài hà Trang đứng gnhe hết mọi chuyện, cô tức giận bấm móng tay vào lòng bàn tay, ghiến răng trừng mắt nhìn bọn họ
Vũ Phong và Ngọc Loan đã chuyển căn phòng của ba mẹ Vũ Phong xuống tầng trệt để dễ dàng cho việc đi lại. Bởi vì dù rằng ba Vũ Phong bị liệt, nhưng theo lời bác sĩ không thể để ông nằm hoài một chỗ được, cần để ông được phơi nắng và tích cực xoa bóp chân tay cho ông để không bị thối hóa.
Việc chăm sóc ông khá vất vả, bởi vì ba Vũ Phong cũng là một người to lớn, chứ không phải một đứa trẻ, mặc dù Vũ Phong đã thuê mướn người hàng ngày đến chăm sóc ba mình. Nhưng dường như việc không thể đi lại khiến ông buồn rầu nhiều hơn, bản tính trở nên cáu gắt, y tá nhiều lúc cảm thấy khó khăn.
Mẹ Vũ Phong thương chồng, bà cho y tá nghỉ, tự bản thân ngày ngày chăm sóc chồng. Nhưng bà đã không còn ở cái tuổi đôi mươi nữa. Gần 50 tuổi, cái tuổi cũng chưa gọi là già, nhưng bà xưa nay chưa bao giờ làm việc nặng nhọc, cho nên việc hằng ngày giúp chồng tắm rửa, ra ngoài phơi nắng….cũng là những việc đòi hỏi sự kiên nhẫn cực đại của bà. Bà yêu chồng, cô gắng nhẫn nại chăm sóc ông, nhưng mà nỗi vất vả lâu dài khiến bà thấy mệt mỏi, cộng thêm chồng bà cũng bắt đầu thay đổi tính tình, ông nhiều lúc cáu gắt, nổi giận vô cớ, ông thường có thái độ chống đối, như cắn chặt răng không cho bà đút thức ăn vào miệng…. thậm chí ông đi cầu đi tiểu cũng không muốn ra hiệu cho bà biết, báo hại bà phải dọn dẹp vất vả vô cùng.
Từ ngày Ngọc Loan và Vũ Phong chuyển về, Ngọc Loan vẫn luôn giúp bà chăm sóc ông, cùng bà dìu ông lên xe , đẩy ra ngoài sân phơi nắng. Nhưng có nhiều việc bà cảm thấy Ngọc Loan không tiện làm, cho nên bà phải tự làm lấy. Vì thế mệt mỏi ngày càng tăng, tinh thần cũng dần trở nên cáu bẳn.
Ngọc Loan cứ cách ngày lại đến bệnh viện lấy thuốc cho ba chồng mình. Cô đi rất đúng giờ , cho nên Hà Trang nhân cơ hội cô đến bệnh viện thì đến nhà thăm.
- Bác….- Hà Trang giả vờ thét lên – Sao có mấy hôm mà bác ốm đi nhiều đến thế.
Mẹ Vũ Phong tuy cũng không phải là người thích trưng diện, nhưng bao lâu nay bà sống trong giới thượng lưu, việc chú ý dáng vẻ là điều rất quan trọng, vậy mà giờ đây lại tiều tụy thế này cho nên trong lòng có chút buồn bã.
- Bác à. Để cháu giúp bác mát xa thư giãn một tí nhé, có thư giãn thì mới thấy thoải mái tinh thần hơn, người không mệt mỏi thì vẻ đẹp sẽ trở lại như xưa – Hà trang liền nhân cơ hội này lập tức nịnh nọt bà.
Hà Trang không để mẹ Vũ Phong kịp từ chối, cô vừa dứt lời thì ngay lập tức chạy đến sau lưng mẹ Vũ Phong bắt đầu xoa bóp vai cho bà. Mẹ Vũ Phong vốn định từ chối nhưng Hà trang đã bắt đầu xoa bóp rồi. Một trận đau nhức khiến bà không thể mở miệng được, nhưng cơn đau nhanh chóng dịu lại nhường cho sự thoải mái. Bàn tay Hà Trang khéo léo lúc nặng lúc nhẹ đi từ huyệt này đến huyệt kia khiến bà thư thái hơn nhiều, cơn đau và sự mệt mỏi cũng dần rời đi.
Đến khi Hà trang dừng tay, mẹ Vũ Phong đã hoàn toàn thoải mái, không còn sự mệt mỏi nào. Bà nhìn Hà trang với ánh mắt biết ơn nói:
- Cám ơn cháu rất nhiều.
- Bác đừng nói vậy, tuy chúng ta không có duyên được làm người một nhà nhưng cháu luôn coi bác cũng như mẹ của cháu – hà trang mĩm cười đáp.
Mẹ Vũ Phong bất giác thở dài, trong lòng có chút luyến tiếc cho Hà Trang.
Hà Trang rất thường lui tới nhà này , khi thì tặng mẹ Vũ Phong mỹ phẩm, khi thì một dụng cụ mat xa nào đó mà cô hỏi thăm là rất tốt, giúp ích cho việc tập luyện của ba Vũ Phong. Nhưng chuyện cô lui tới là bí mật giữa mẹ Vũ Phong và cô mà thôi, Hà trang từng rưng rưng nước mắt cầu khẩn mẹ Vũ Phong:
- Bác, con biết mình không có phúc được làm con dâu nhà bác. Nhưng con yêu Vũ Phong, con rất yêu anh ấy, con không dám có mơ tưởng cao sang, chỉ là muốn được âm thầm bên cạnh anh ấy mà thôi. Con yêu anh ấy nên cũng muốn coi ba mẹ anh ấy là ba mẹ của mình. Con chỉ muốn sang sẽ nỗi buồn cùng bác mà thôi, cho nên mới lén lút đến đây. Nhưng con sợ Vũ Phong hay Ngọc Loan biết con đến thì sẽ ngăn cấm. Cho nên xin bác đừng nói việc con đến đây nha bác, xin hãy cho phép con có thể lui tới đây thăm 2 bác, chỉ cần như vậy, con đã mãn nguyện rồi.
Lời Hà trang nói trong nước mắt khiến mẹ Vũ Phong xiêu lòng, bà thở dài gật đầu, bà nhìn Hà trang thương tiếc vô cùng. Vì sao cô gái tốt như thế mà lại gặp phải cảnh này.
Cứ thế Hà Trang thường đến thăm vào giờ Ngọc Loan đi đến bệnh viện.
- Còn chuyện công ty của con thì sao? Con đi thế này, giám đốc công ty con có trách con không?
- Không sao đâu bác, con làm ở bộ phận quảng cáo mà, nên thường đi tới đi lui – Hà trang cười đáp, nhưng trong bụng cô biết rõ, lão giám đốc chỗ cô đang mê mẫn cô, cho nên dung túng cho cô đi dọc đi ngang như thế.
- Bác a, vì bác trai mà bác vất vả như thế khiến con xót xa lắm...