Tìm lại yêu thương ngày xưa
Posted at 25/09/2015
651 Views
Quả thật anh đã phụ Hà Trang rất nhiều.
Nhưng mà anh đã hứa với Ngọc Loan, anh không muốn lại khiến Ngọc Loan phải buồn lòng, cô đã có quá nhiều tổn thưởng rồi. Vũ Phong lặn lẽ thở dài đẩy Hà Trang ra khỏi người anh.
- Hà Trang, chúng ta xem như chấm dứt rồi.
- Không đâu, không đâu Vũ Phong, anh nhìn em đi, em biết anh còn yêu em mà đúng không – Hà Trang quyết giữ lấy Vũ Phong không để anh rời đi.
Nhưng câu nói :” Em tin anh” của Ngọc Loan dù không biết cô muốn ý chỉ gì, Vũ Phong cũng không muốn phụ lòng tin đó, cho nên anh quyết định nói lời cắt đứt với Hà trang và quyết định trở về bân cạnh Ngọc Loan.
Công việc bề bộn, sau đó Vũ Phong chưa có cơ hộp gặp Hà trang thì bây giờ lại gặp ở đây
Vũ Phong nhìn Hà Trang cười vui vẻ từng bước đi vào trong. Trên tay cô dường như quấn một vòng băng màu trắng, giống như vừa bị thương. Cô vừa đi vào đã chạm mặt Vũ Phong, nụ cười khựng lại một chút, nhưng rồi lại lạnh lùng quay đi.
- Sao vậy? – Vị giám đốc của cô Hà Trang quay mặt nhìn cô hỏi.
- Không có gì hết – Hà Trang quay mặt nhìn ông ta cười tươi đáp.
Dường như ông ta có chút không tin, bèn quay mặt nhìn về phía Hà Trang vừa nhìn, thì bắt gặp Vũ Phong. Ông ta tất nhiên nhận ra Vũ Phong, nhận ra anh đi cùng với một người phụ nữ, không gặp thì thôi, hễ gặp mà không chào hỏi thì vô cùng bất lịch sự. Cho nên ông ta kéo tay Hà Trang từng bước đi đến bàn ăn của hai vợ chồng Vũ Phong, Ngọc Loan.
Ngọc Loan nhìn thấy Vũ Phong đột nhiên bất động nhìn về phía sau cô thì quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy Hà Trang cùng một người đàn ông trông có chút lớn tuổi, chắc cũng tầm 40 rồi đang đi về phía họ.
- Chào tổng giáo đốc Phong.
- Chào tổng giám đốc Hoàng – Vũ Phong nhích ghế đứng lên bắt tay chào với ông ta.
- Cô gái xinh đẹp đây là – Ông ta nheo mắt nhìn Ngọc Loan ngờ vực hỏi Vũ Phong.
- Cô ấy là vợ tôi, Ngọc Loan – Vụ Phong nhẹ nhàng đáp.
- Ồ…- Ông ta tỏ vẻ thích thú nhìn Ngọc Loan chào. Ngọc Loan cũng lịch sự mĩm cười chào đáp lại ông ta, sau đó ánh mắt cô nhìn về phía Hà Trang.
Hà Trang mĩm cười nhìn cô nói:
- Lâu quá không gặp. Vợ chồng hai người thế nào?
Đúng là một lời chào sáo rỗng mà, rõ ràng Hà Trang và Vũ Phong thường lén lút gặp nhau, vậy mà lại giả vờ như lâu rồi không gặp. Mà cũng phải, cô ta chỉ là gặp Vũ Phong chứ nào có gặp cô, lời chào này đúng là lời chào dành cho cô rồi. Cô ta đã họi, tất nhiên cô sẽ trả lời. Nhưng cô không muốn làm rìu qua mắt thở, cô để cho Vũ phong tự trả lời người tình bí mật của mình.
- Anh nói xem, hai vợ chồng mình thế nào?
Vũ Phong tất nhiên để giữ hình ảnh của bản thân trước mặt giám đốc Hoàng, thể hiện mình là một người đàn ông tốt đáng tin cậy, liền trước mặt giám đốc Hoàng và Hà Trang nắm lấy tay Ngọc Loan, nhìn cô cười âu yếm rồi bảo:
- Tất nhiên hai vợ chồng mình rất hạnh phúc.
Ngọc Loan hài lòng với câu trả lời của Vũ Phong vô cùng, cô quay đầu mĩm cười nhìn Hà Trang, nhẹ nhàng đáp:
- Tụi mình rất hạnh phúc.
- Thật là ngưỡng mộ hai vợ chồng tổng giám đốc Phong, hai người trông hai người thật sự hạnh phúc – Giám đốc Hoàng đột nhiên lên tiếng – Vũ PhongKhông ngờ anh lại là một người chồng yêu vợ đến thế. Tôi có nghe Hà trang nói, mọi người đều là bạn bè thời đại học, vậy không ngại khi chúng tôi cùng ngồi đây chứ?
- Tất nhiên là không rồi – Vũ Phong lịch sự đáp.
Ngọc Loan vừa định bước ra nhường ghế thì Hà Trang đã lên tiếng ngăn lại:
- Không nên đâu anh à, tổng giám đốc Phong muốn cùng vợ hưởng thủ một buổi tối lãng mạn bên nhau, nếu chúng ta ngồi đây thì đúng là kỳ đà cản mũi rồi. Chúng ta nên đi ra bàn khác tránh làm ảnh hưởng tâm trạng hai người họ.
Vũ Phong trợn mắt khi nghe Hà Trang xưng anh ngọt ngào với giám đốc Hoàng như thế.
Giám đốc Hoàng nghe vậy thì bật cười lớn bảo:
- Em nói đúng, nên để hai vợ chồng họ bên nhau mới lãng mạn. Đúng là già rồi nên không còn biết gì nữa. May mà có em nhắc .
- Anh vẫn chưa già mà. Anh là đang ở thời khắc phong độ nhất của đàn ông – Hà trang bèn lắc đầu khen ngợi một câu.
Giám đốc Hoàng nghe khen thì cười xung sướng rồi nhìn Vũ Phong bảo:
- Xin lỗi vì đã làm phiền tổng giám đốc Phong và vợ anh rất nhiều. Chúng tôi xin tạm biệt, không làm phiền hai người nữa. Hẹn ngày nào đó rảnh rổi, chúng ta cùng nhau làm một bữa.
- Cũng được. Để dịp nào đó chúng ta hẹn nhau cùng trò chuyện cho vui – Vũ Phong cũng khách sáo đáp lời, ánh mắt anh nhìn Hà trang có chút tức giận.
Ngọc Loan lấy làm ngạc nhiên trước biểu hiện của Hà trang, cô ta vì sao trước mặt Vũ Phong lại làm những chuyện như thế, khoát tay người đàn ông khác, còn nói những lời nũng nịu như thế. Giống như là cố tình diễn trước mặt Vũ Phong. Cô khó hiểu nhìn Vũ Phong cố mĩm cười nhưng hai chân mày chau lại. Còn Hà trang thì tuyệt không nhìn Vũ Phong lấy một lần, giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, chắc không phải là đang giận nhau, và Hà trang cố tình làm cho Vũ Phong nổi ghen đó chứ.
Ngọc Loan bỗng cảm thấy buồn vô hạn, nếu Vũ Phong nổi ghen, có nghĩa là trong lòng anh, hình bóng Hà Trang vẫn ngự trị. Vậy những lời anh nói với cô tất cả đều là giả dối . Ngọc Loan cười thầm đau đớn, cô đã chọn tin vào những lời giả dối đó.
Từ lúc hai người kia rời đi, Vũ Phong bỗng bần thần vô cùng, có vẻ chán chường không muốn ăn. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng liếc về phía bàn của Hà trang.
Hà Trang vốn không thích những bàn ăn ở ngoài cửa, cô ấy ghét cảnh người ra kẻ vào, thông thường cô ấy sẽ chọn một cái bàn ở góc trong cùng mà ngồi. Nhưng lần này lại chọn một cái bàn ở cửa ra vào, đã vậy, cô ấy đã chọn vị trí ngồi để mặt đối mặt với Vũ Phong. Không cần nghĩ cũng biết cô là cố ý khiêu khích Vũ Phong. Quả nhiên là Vũ Phong mãi lo nhìn về phía bàn đó mà quên mất Ngọc Loan đang ở trước mặt mình. Ngọc Loan khẽ thở dài…cô buông đôi đũa xuống. Dù không muốn cô cũng quay đầu nhìn về phía Hà Trang.
Cô cảm giác cái tay Giám đốc Hoàng kia đối với Hà Trang rất ư là háo sắc. Ánh mắt hắn ta nhìn cô ấy chẳng khác nào một loài sói đói chỉ đợi cơ hội vồ mồi. Mà hà Trang, hôm nay ăn bận quá ư hở hang, chiếc váy ôm trọn bộ ngực căng đầy của cô ấy trong gợi cảm vô cùng, nhưng như vậy càng khiến ánh mắt của giám đốc Hoàng cứ trú mục trên đó mãi không rời. Đã vậy, Hà trang thỉnh thoảng lại khom người xuống làm như vô tình rồi để hở toàn bộ khiến cho giám đốc Hoàng được một phen mãn nhãn.
Ngọc Loan quay đầu nhìn thấy Vũ Phong hai tay siết chặt, gương mặt đanh lại , môi mím chặt đầy sự giận dữ. Cô nhìn mấy món ăn vừa dọn ra chưa bao lâu, những món ăn đầy màu sắc, cũng là mấy món cô thích ăn, nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào hết.
Ngọc Loan không muốn quay đầu nhìn lại Hà trang đang dùng hành động gì để chọc tức Vũ Phong nữa, cũng không muốn ngẩng lên để nhìn sắc mặt Vũ Phong , cô cuối đầu cố tỏ ra bình thản, gấp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai. Miếng thịt lúc nãy cô ăn rõ ràng vừa mềm vửa thơm ngon là thế, vậy mà giờ đây lại vừa dai vừa đắng, phải khó khăn lắm cô mới nuốt được. hết miếng này đến miếng khác, cô cứ cố gắng ăn cho bằng hết.
Người ta vẫn bảo, ăn để tìm quên, nuốt hết những nỗi buồn vào bên trong.
Được một lát, Hà Trang đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Vũ Phong nhìn theo bóng Hà Trang khuất dần vào bên trong nhà hàng, anh mới đứng lên nhìn Ngọc Loan nói:
- Anh vào nhà vệ sinh một lát.
Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn Vũ Phong mím môi cuối cùng cô cũng gật đầu chấp. Vũ Phong lập tức rời ghế đi nhanh về phía tolet, Ngọc Loan nhìn theo Vũ Phong một tay bấu chặt cánh tay còn lại của mình đến chảy máu mà không hay.
Lặng lẽ một góc bàn có người nhìn cô khẽ đau lòng, rồi lặng lẽ thở dài. Cuối cùng cũng quyết định đứng lên đi về phía bàn của cô nói:
- Vì sao cứ phải cam chịu như thế chứ? Em cứ đi đến đó nhìn xem hai người bọn họ làm gì rồi cứ thẳng thắn mắng **** họ cho hả lòng, vì sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế.
Tùng Quân ngay từ đầu đã nhìn thấy hai vợ chồng Ngọc Loan đi vào nhà hàng, hôm nay anh đi gặp một khách hàng ở đây. Vốn định để vị khách trở về rồi thì đến chào hỏi họ một câu. Nào ngờ lại thấy Hà trang bước vào rồi nhìn phản ứng của Vũ Phong đối với việc Hà Trang đi cùng một người đàn ông khác, anh quyếtdđịnh ngồi im lặng xem xét.
Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu lẫn đau buồn của Ngọc Loan, Tùng Quân dù cố nén lòng nhưng vẫn không thể, anh nhìn thấy Ngọc Loan bấm tay mình chảy máu thì tức giận quyết định đến nói chuyện với cô.
Thấy Ngọc Loan vẫn im lặng cuối đầu không ngẩng đầu lên nhìn mình. Tùng Quân tức giận nắm lấy tay cô kéo đi:
- Em đi theo anh vào trong đó.
Ngọc loan nửa muốn thoát ra khỏi tay Tùng Quân, nữa muốn biết hai người kia đang làm gì trong đấy. Trong lòng cô dâng lên niềm sợ hãi, cô sợ phải nhìn thấy điều không muốn thấy, cô sợ phải đối mặt với những sự thật phủ phàng bên trong.
Rõ ràng là muốn đứng lại nhưng chân lại không nghe lời, cô lại bước đi vô thức theo Tùng Quân vào bên trong. Cả hai vừa mới vào bên trong đã nghe tiếng Vũ Phong lớn tiếng quát:
- Em nhất định phải như vậy sao?
- Anh cứ mặc kệ tôi, không mượn anh quan tâm, mau mà về với vợ anh đi – Giọng Hà trang rõ ràng là mang oán trách đối với Vũ Phong.
Cả hai đang giằng co thì thấy Tùng Quân và Ngọc Loan đi vào có chút bất ngờ rồi ái ngại liền buông tay nhau ra. Ngọc Loan đứng chết lặng tại chỗ không nhìn Vũ Phong lấy một giây, còn Tùng Quân thì tức giận nhìn Vũ Phong, Vũ Phong chỉ biết thở dài, ngảng đầu nhìn lên trần nhà đầy bất lực.
Hà trang bèn vượt qua họ và đi ra ngoài. Tùng Quân bèn nắm tay Ngọc Loan nói:
- Anh đưa em về.
Vũ Phong lập tức giữ lại, giọng anh có chút mệt mỏi bảo:
- Để mình đưa cô ấy về.
Nhưng Tùng Quân nhất quyết giữ chặt tay Ngọc Loan không buông, Vũ Phong hơi bất ngờ thì nhìn Tùng Quân trừng trừng. Anh gằn giọng nói:
- Buông ra.
Nhưng Tùng Quân vẫn nhất quyết không buông, còn nhìn anh thách thức. Bỗng có một người đi vào nhà vệ sinh, thấy ba người như thế có chút ái ngại, Ngọc Loan thấy vậy bèn nói:
- Tùng Quân , cám ơn anh. Nhưng cứ để Vũ Phong đưa em về nhà là được rồi.
Tùng Quân nhìn Vũ Phong nén giận rồi thở dài buông tay Ngọc loan ra. Vừa ra ngoài đã không còn thấy Hà trang và tgia1m đốc Hoàng ở đâu nữa. Vũ Phong bèn quay đầu tìm kiếm, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an.
Trên đường về nhà, không khí giữa hai người rất nặng nề, Vũ Phong trầm tư chìm vào những mâu thuẫn, muốn dùng thời gian để giải thích với Ngọc Loan, nhưng lại không thể , bởi vì anh đang lo lắng cho Hà trang, không hiểu vì sao cô lại ngang bướng cố chấp như thế, nếu có bề gì hối hận cũng muộn rồi.
- Dừng xe đi – Ngọc Loan cuối cùng cũng lên tiếng nói.
Vũ Phong quay sang nhìn cô. Ngọc loan bình thản nói:
- Nếu lo lắng cho cô ấy thì cứ đi tìm cô ấy đi...