Polaroid

Khi người ta 30

Posted at 28/09/2015

127 Views


30. Người ta có thể ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính không làm gì cả, chỉ để nghĩ ra 1 cái gì đó mới mẻ có giá trị. Không còn hí hoáy đọc những câu chuyện cổ tích và thần thoại nhiều nữa, thay vào đó là Chiến Tranh và Hòa Bình, Đắc Nhân Tâm hay Sống Để Làm Gì…
***

30. Người ta im lặng nhiều hơn, họ nhận ra sự tàn phá khủng khiếp của lời nói còn hơn cả gươm dao khi nóng giận. Thay vì những lời trách móc, đay nghiến và cay độc, họ thích những từ toàn dân, thích những từ vô thưởng vô phạt. Họ ngại vô tình làm tổn thương ai đó, và tổn thương chính mình. Họ biết 1 lời nói ra thì dễ, nhưng để hàn gắn vết sước của nó tạo ra thì phải mất rất nhiều thời gian. Đôi khi chẳng còn gì.
30. Người ta đi xe chậm hơn, cầm gi-đông bằng cả 2 tay và sẵn sàng dừng trước đèn đỏ nơi ngã tư đường. Người ta sẵn sàng nở 1 nụ cười và nói câu xin lỗi khi va quệt trên đường dù chẳng phải lỗi của ai cả. Người ta biết rõ tác dụng của những chiếc khẩu trang. Họ chỉ liếc ngang dọc, nhạy cảm với màu da thịt lúc đường vắng và an toàn. Ko suýt soa, không reo hò cổ vũ.
30. Người ta thích ngồi trong quán cafe yên tĩnh, nghe nhạc Trịnh hay những bản guitar ko lời và nhìn ra đường xem xe cộ tấp lập, ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống. Ko còn thả mình theo những bản remix quay cuồng rồi bay mất xác.
30. Chân rụt lại khi thấy cầu thủ đội bạn ham bóng. Đá bóng không ngoài mục đích cho mồ hôi toát ra ngoài rồi về tắm. Không cá cược, ăn thua bất kỳ điều gì. Mặc kệ những lời người ta chê bai mình yếu đuối, tranh cãi đúng sai với họ chẳng để làm gì. 30. Họ xếp những chiếc quần bò rách vào phía bên trong cùng của tủ quần áo, lấy lược chải đầu và lau giầy vào mỗi buổi sáng. Người ta biết lúc nào phải về nhà, lúc nào nên dừng nhét thêm men vào cổ họng. Họ không còn muốn vùi mình trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, và đo bình minh lúc 12h.
30. Thấy thời gian trôi nhanh hơn. Ước gì 1 ngày có 48 tiếng. Những việc muốn làm thì nhiều mà quay đi quay lại đã hết năm. Nghĩ mình chả làm được cái gì cho ra hồn. Thời gian quá ngắn cho những ai cần nó. Người ta vẫn mơ và viết chúng ra giấy, vạch ra cho chúng từng giai đoạn để rồi thực hiện thay vì ngồi mong chờ một điều kỳ diệu sẽ đến. Tâm đắc với câu: “muốn đạt được thì phải làm, và đã làm thì ko từ bỏ”.
30. Người ta nhận ra tầm quan trọng và giá trị của đồng tiền, giữa lời nói của kẻ có và không có tiền trong tay. Nhưng tiền, vẫn không phải là tất cả. Người ta có thể vứt bỏ mọi thứ chỉ để được tự do và được sống.
30. Ngồi ăn bữa cơm 1 mình thấy lạnh lẽo vô cùng. Họ nghĩ về gia đình mình nhiều hơn. Lo cho bố mẹ, cho bà. Mùa đông rét thế này sợ lưng lại đau, chân lại sưng phù ko đi được, rồi ở nhà ai chăm???
30. Tình yêu với họ như một cốc nước chè. Đặc quá thì đắng, mà nhạt quá thì dễ đánh đồng với nước lọc. Họ cần 1 cốc nước chè pha vừa miệng, ít đá và bớt nóng đi cho dễ uống và tránh đau họng buổi đêm.
30. Người ta nhận ra hạnh phúc cũng cần phải được học để trọn vẹn. Nhân vô thập toàn, và cái mạng lợn nào lâu ngày rồi cũng sẽ bị vứt một xó giống nhau nếu không được sửa. Ai cũng đều có giới hạn của riêng mình. Ko thể bắt gã thợ mộc làm tốt việc của một gã thợ rèn được, nên đừng đòi hỏi quá nhiều từ một người khác.
 
30...
Đậu Thối






....