Thưa Thầy... Em Yêu Anh
Posted at 25/09/2015
616 Views
”- Trâm tỉnh queo: “Không sao đâu. Còn tao đây chi. Ổng dám “băm” mày hôn? Dù gì cũng phải lịch sự trước mặt người lạ là tao mừ.”
Nghe Trâm nói tôi méo mặt: “Hy vọng vậy”. Sau khi dắt hai cái xe ra khỏi chỗ gửi và trả tiền, anh quay lại hỏi bọn tôi: “Ăn gì chưa?”. Trong lúc Trâm đạp xe thì tôi bảo: “Dạ bọn em định đi ăn phở hay gì đó.”. Trâm vẫn đang hí hoáy đạp xe, cái xe cà khổ hôm nay lại nghẹt xăng rồi, đạp hoài vẫn không lên. Sinh thấy thế lập tức dựng xe lên và tới giúp Trâm. Đúng là sức đàn ông có khác, chỉ một cái đạp của anh cai xe ngay tức thì nổ máy một cách ngoan ngoãn… Tôi chắc cái xe này là giống cái nên khi chạm mặt anh nó mới ngoan thế… giống tôi vầy nè…
Vừa đạp xong, Sinh rồ xe cho thông máy, rồi anh quay qua bảo chúng tôi: “Cái xe này mà chất hai người lên bảo đảm chút nữa chết máy. Thôi qua xe tôi bớt một người”
Trâm nhìn tôi cười, nó bán cái: “Thầy chở con nhỏ này nhe. Xe em nó điều khiển không quen. Với lại chở nó nặng quá.” Anh nhìn tôi liếc nhìn tôi cười và phang luôn một câu: “Nãy giờ tôi cũng định nói cái “bao gạo” này qua tôi chở. Ngồi xẹp bánh xe tội nghiệp người ta.”
Dễ điên tiết chưa, dám gọi tôi là “bao gạo” à… ốm o như rứa thì có gì hay. Hứ!!!
Tôi ấm ức leo lên xe anh nhún một cái thiệt mạnh, Sinh suýt chới với. Anh quay lại nhíu mày nhìn tôi. Còn tôi thì nghênh mặt liếc xéo anh một cái và quay đi chỗ khác. Trâm thấy cảnh tượng đó, nó gục mặt xuống ghi-đông xe cười rũ rượi nhưng không dám phát ra tiếng. Sinh vừa bấm nút đề xe vừa làu bàu: “Làm sao tôi chở ra vựa gạo bán thiệt đó. Ngồi yên đi. Giỡn chút mà cũng nhảy đong đỏng lên. Mốt ai mà chịu em cho được. Đi ăn bánh Pizza đi. Có ai ăn bánh pizza bao giờ chưa?”. Và dĩ nhiên chúng tôi cùng đồng thanh đáp lại đầy hồ hởi: “ Chưa… ưa… ưa.”. Anh rồ xe nhấn ga bảo lớn: “Chưa thì đi..”
….Xe chúng tôi chạy qua những đường phố ngoằn nghoèo rực sáng của Sài Gòn. Đêm nay thật xanh trong và mát rượi. Mọi người hôm nay ai đi cũng có đôi có cặp trông thật vui, đúng là chủ nhật. Thỉnh thoảng vài cô gái ngồi sau xe khác cứ tròn mắt nhìn Sinh. Phải rồi! Trông anh hôm nay thật “hot” quá mà. Càng nghĩ càng ghen tức, ổng thuộc “phái mạnh” mà sao đẹp dữ vậy? Còn tôi trong số “phái đẹp” lại rơi nhằm vào thiểu số “trang điểm lên nhìn mới dễ thương, nhìn quen mới thấy đẹp.” Ông trời thật bất công, tôi thấy tôi hiền khô dễ thương thế có ác gì đâu mà không cho tôi tí nhan sắc một chút.
Lát sau chiếc xe chúng tôi đổ xịch lại ngay quán Pizza nơi đường Thái Văn Lung, một quán ăn nhỏ nhưng ấm cúng đúng phong cách Ý. Thật tình tôi chưa bao giờ biết cái bánh Pizza nó ra sao, nhưng nghe đồn là rất ngon. Tò mò phát khiếp…
Sinh đi trước vào quán chọn bàn rồi nhắc ghế cho tôi và Trâm ngồi vào. Sau đó anh đi đến quầy lấy menu cho cả bọn, dường như quán này anh đã rất quen thuộc nên không ngại ngùng gì cả.
Trong khi chờ đợi Sinh, tôi và Trâm nhâm nhi nước uống và trò chuyện linh tinh về bộ phim khi nãy. Theo thói quen thì tôi kêu café sữa còn Trâm thì Sting dâu, ngồi một lát Trâm nổi hứng điên (theo tôi là vậy vì lâu lâu nó bày ra những trò không thể ngờ được) nó uống café sữa của tôi rồi hớp Sting dâu của nó nhìn tôi xoay xoay ly chớp chớp mắt.
Không biết nó nghĩ gì mà quơ luôn ly café sữa của tôi, đổ một chút ra cái li đã cạn trà thêm Sting dâu vào, kêu anh bồi xin mượn cái bình lắc (dùng để pha cocktail). Thế rồi nó đổ đá, café sữa và Sting vào rồi hì hục lắc lấy lắc để. Như một dân bartender thứ thiệt nó đổ một nữa ra ly tôi và ly nó một cách điệu nghệ, nó hất hàm: “Thử đi mày. Tao mới “tối tạo” đó. Uống vào mày không hối hận đâu.” Tôi nhìn cái ly Sting-fe (cái thức uống này thiệt tình lúc đó ko biết gọi nó là gì đành gọi là Sting-fe nhưng sau này tôi đặt tên cho nó là Passion-đam mê ) đầy nghi ngờ nhưng rồi cũng miễn cưỡng uống thử. Mới đầu tôi cảm thấy ngọt ở đầu môi sau đó là cay, the mát nơi lưỡi rồi cháy nồng khi vào đến cổ họng, một cảm giác nồng nàn mới lạ xâm chiếm. Sau khi cạn hết cái ly tôi nhìn nó thán phục: “Mày nghĩ sao hay vậy? Uống mới nồng nàn làm sao.” Trâm cười tít mắt: “Không biết nữa, điên điên thì tao nghĩ ra.”
Vừa lúc đó Sinh quay trở ra đem theo hai cái bánh Pizza vàng ươm đặt xuống, tôi rót Sting-fe vào ly và đưa cho anh và nháy mắt: “Thầy uống thử xem, ngon lắm đó. Thức uống em mới chế…”. Cũng giống như thái độ của tôi lúc nãy, Sinh hết nhìn vào cái ly lại nhìn tôi làm tôi chột dạ kêu lên: “Thầy uống đi. Thầy mà chết em đền mạng cho. Em và Trâm uống rồi, có ai chết đâu.”
Sau rốt Sinh cũng nhấp môi vào và nếm thử, thử xong anh cũng gật gù khen: “Ngon!…Em chế đấy à? Thường thì thiên tài óc cũng điên điên như em đấy.” Tôi cũng mỉm cười ma lanh: “Nếu thầy nói người điên thì chắc hẳn thầy đang nói Trâm. Chính nó hồi nãy nổi điên chế ra món này đấy. Em nói em chế thì em chỉ nói từ “em” theo ý nghĩa đại diện thôi ạ.”
Sinh quay qua nhìn Trâm thấy mặt nó bí xị là anh đã biết mình lỡ miệng. Anh cuống quýt xin lỗi nó. Nhưng mặt Trâm lập tức tươi rói: “Không có gì đâu thầy ạ. Người không biết không có lỗi mà.”.Nhìn mặt nó tươi rói một cách “ngây thơ vô số tội” tôi chắc mẩm trong đầu nó đang tính toán cái gì đây, chơi với nó tôi biết quá rồi. Một phần tính nó cũng y chang tôi vậy. Thế mới là bạn thân.
Chúng tôi bắt đầu cắt Pizza, tôi quay qua Sinh ngạc nhiên vì thấy anh không kêu món gì cả. Tôi hỏi: “Thầy không đói ư?”, Sinh ngồi đó gõ nhịp tay lên bàn: “Không, tôi không ăn Pizza. Tôi ăn Spaghetti. Món đó làm sau nên hơi lâu. Chờ một chút không sao.”
Tôi và Trâm cùng gật gù trong khi đang cắt bánh Pizza: “ Ô! Ra vậy.”. Chậc! Sao mà khó thế cái bánh mặc dù dòn nhưng sao dai quá, cắt mãi không được. Bất chợt tôi và Trâm đổ dồn mắt về phía Sinh, con người duy nhất đang ngồi “rảnh rỗi”, chúng tôi nhe răng cười cầu tài: “ Thầy… cắt dùm tụi em nhé.”. Anh tháo cái ipod đang nghe ra nhướn mày nhìn tôi tỉnh queo: “Được.Tôi cắt dùm Trâm. Còn em tự xử.”…Vừa nói xong anh đón lấy cái dĩa Pizza của Trâm đi vài đường ngọt xớt là đã ra đủ 6 miếng, làm xong Sinh lại cắm cái ipod vào nghe tiếp. Tôi thì lơ… nhớ nhé… dám dùng chiêu lơ chơi lại tôi. Đợi đấy….
Vừa hí hoáy cắt, tôi vừa liếc anh và kéo dao trên đĩa gây nên những tiếng rét rét kinh khủng. Tất cả bàn quanh đó quay lại nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, Sinh cũng biết thế nên anh tháo Ipod ra nhắc nhở tôi: “Này. Cắt cho đàng hoàng. Người ta đang nhìn em đấy..đừng làm xấu mặt tôi.”. Tôi vẫn tiếp tục kéo dao trên đĩa gây nên tiếng chói tai, thản nhiên: “Chịu thôi. Tại dao này lục quá mà.” Những tiếng rét rét vẫn tiếp tục vang lên một cách chối tai, mọi người lại tiếp tục nhìn. Chịu không nỗi Sinh tháo Ipod ra và đứng lên quàng tay nắm tay tôi điều khiển cho tôi cắt bánh, anh thì thầm sát tai tôi: “Thế này, thế này…rõ chưa….
Bàn tay ấm nóng, rắn chắc mềm mại đang nắm lấy tay tôi đó sao?Từng nhát cắt ngọt và nhẹn nhàng quá. Tôi như lơ lửng trên mây. Trâm tròn mắt nhìn cảnh đó chăm chăm, ánh mắt thán phục lộ liễu của nó làm tôi đỏ bừng mặt, quay qua lại bắt gặp khuôn mặt anh kề sát vào má tôi...