80s toys - Atari. I still have

Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?

Posted at 25/09/2015

813 Views



Rõ ràng, ông đang giới thiệu con gái của mình, để cho đám khách khứa kia biết đến sự có mặt của nó, vậy mà, ông anh quản lí ánh sáng đang làm cái quái gì thế ko biết, kẻ đáng ra phải dọi đèn vào thì ko dọi lại đi dọi hai tên mất nết bại hoại gia phong kia, báo hại làm hỏng đại sự cấp thiết của ông. Vụ này, nhất quyết ko thể để yên.

Gỡ micro vặn cho âm lượng to hết cỡ, Hàn lão gia toan mở miệng vàng nhả lời ngọc câu kéo sự chú ý của đám khách thì lập tức bị bàn tay trắng nõn mềm mại của ai đó ngăn cản.

-Cứ để Gia Băng giải quyết! Anh ko nên vô duyên xen vào chuyện này

-Em thì biết cái gì, hai tên đó..._Hàn lão gia cố gỡ tay vợ ra thật nhẹ để ko làm bà bị thương, lời lẽ lạnh lẽo đến đang sợ.

-Lúc nãy, anh tự ý hành động em đã bỏ qua, nên lần nãy, hãy để Tử Thần tự ý hành động, như vậy mới công bằng_Đặt thêm bàn tay còn lại lên bàn tay chồng, dịu dàng gõ tay ông ra khỏi chiếc micro đen xì, Hàn phu nhân nở nụ cười ôn nhu rồi hướng mắt về phía con gái đã ko còn có thể nhịn nổi cơn ức chế, thích thú quan sát biểu hiện làm càn của Tử Thần.

-Ào!_Ngay khi Hàn lão gia vừa đưa mắt nhìn về phía con gái, một dòng nước đỏ ngầu từ chiếc li trong suốt trên tay Gia Băng mạnh bạo xé tan mọi liên kết của các phân tử khí dày đặc trong ko trung, hết công suất đâm đầu vào mặt hai chàng trai đang dây dưa dong dài trêu ngươi người.

Nhận được cái tát mát mẻ và nồng nặc mùi dấm của thứ dung dịch lỏng từ đâu bay tới, 2 chàng trai đang say đắm trong thế giới của chính mình mới chịu kéo hồn về thực tại, ko hẹn mà đưa ánh mắt ngờ vực chạm vào tia nhìn giận dữ của Gia Băng. Trái với biểu tình giận run người của cô nàng, Chấn Hy mừng rỡ cảm phục ân nhân cứu mạng, miệng cười toe toét đầy hạnh phúc như nông dân khởi nghĩa thành công mĩ mãn, còn Tử Thần thì vẫn tỉnh bờ như ruồi bị nhúng nước, khóe môi cong lên nửa cười nửa ko hết sức khó đoán.

Sững sờ một chút trước hành động ko có chủ ý của bản thân, Gia Băng nhìn xuống chiếc li thủy tinh đang run rẩy trên tay, thực ngạc nhiên khi nhớ lại hành động dũng cảm vừa rồi. Cô nuốt đóng nước bọt đắng nghét xuống cổ họng, nhìn 2 kẻ bị mình phá hoại chuyện tốt vẫn nhe răng cười được mà lòng cảm thấy hối hận. Thời đại nào rồi chứ, luật pháp cũng cho phép nam nam yêu nhau, kết hôn đấy thôi. Cô lấy quyền gì để ngăn cản tiếng sét ái tình của họ?

-Xin lỗi đã làm phiền, chúc hạnh phúc!_Cúi đầu thật thấp như ko muốn đối diện với sự thật phũ phàng, Gia Băng mặt mũi nóng như bị lửa thiêu đốt, đỏ gay cả lên trong khi hội đồng tinh linh lại rớt răng lộp độp xuống đất, nhiều con phất cờ trắng bó tay chấm cơm với chủ thể hành động.

Ko vui vẻ gì mấy khi tiếp nhận lời chúc khó khăn từ miệng Gia Băng, đôi môi hài lòng của Tử Thần co lại, cơ hồ muốn cười cũng ko nổi, trở về trạng thái trầm mặt, khuôn mặt tuấn mĩ cũng bị đả kích quá lớn trước "công dụng phụ" của chiêu bài mình bày ra sa sầm, mang một mảng đen to tổ bố.

Chuyện này...thực sự...khiến cậu tức muốn chết mà!!!

-Hahaha, các anh đùa vui quá à!!!_Đúng lúc bầu ko khí trong đại sảnh chìm vào tĩnh lặng đến kì dị, một giọng nói trong trẻo, ngây thơ, trẻ con vang lên cùng tiếng cười giòn tan thích thú. Thân hình nhỏ bé cũng chính là chủ nhân của dòng âm thanh thiên thần ấy đột ngột chạy đến, chen vào giữa 3 con người mang 3 nỗi niềm muốn ngỏ nhưng chẳng thể tỏ.

-Gia Lâm?_Thoát nhanh ra khỏi vũng bùn của sự thất bại, Tử Thần cúi mặt đưa mắt nhìn thằng nhóc mang bộ mặt thiên sự giả tạo đang nắm mạnh lấy tay mình, đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại, ko khỏi đề cao cảnh giác.

-Các anh nhầm rồi, Chị em ko phải là Hủ nữ nên ko thích món quà mà mấy anh ban tặng đâu, đừng đùa chị ấy nữa, nếu ko sẽ có đại hồng thủy đấy ạ!_Gia Lâm tít mắt cười giải vậy, đôi mắt tròn to khẽ trao tình gửi ý ngầm với ai kia.

-Vậy ư? Chết thật_Hiểu ý, Tử Thần làm bộ ngạc nhiên rồi đưa mắt truyền đạt thông tin của tổ chức sang cho Chấn Hy đang ngớ người ngây ngô bên cạnh, ra hiệu dụ dỗ cậu ta làm theo ý mình.

-À, đúng vậy, Gia Băng, anh xin lỗi, bọn này đùa hơi quá!_Lấy tay đập một phát thật mạnh vào lưng Tử Thần khiến ai đó thiếu điều gãy xương sống, Chấn Hy vào hùa theo, giọng nói vang lên đủ để cho đám người trong đại sảnh nghe thấy và ồ lên "Ra là chúng nó đùa mình"

-Đùa ư?_Ko mấy nhẹ nhõm khi nghe thấy 3 người kia kẻ tung người hứng phân trần mọi chuyện, Gia Băng đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét của Tử Thần, những ngón tay vô thức nắm gọn thành đấm nhỏ.

Cô nghiến răng, thật lâu sau đó liền quay người bỏ đi.

LÒng tự trọng của cô, rốt cuộc tầm thường đến mức để ai đó đùa giỡn hay sao? Tình cảm của cô, rốt cuộc cũng chẳng có ảnh hưởng gì để ngăn cản trò đùa đó ư? Đủ rồi, cô ko muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét dám cười trên nỗi đau của cô nữa, nếu ko, cô sợ mình sẽ tủi thân mà bật khóc, đấm thùm thụp vào ngực ai kia hờn dỗi kể khổ như phim Hàn mất. Thế thì thật yếu thế, cô ko phải là loại người yếu đuối đó.

-Gia Băng, tôi..._Hối hận thì cũng đã muộn, chi bằng tích cực lấy công chuộc tội, dùng mĩ nam kế quật ngã tinh thần thép của ai kia. Nghĩ là làm, Tử Thần đưa sải tay dài túm lấy cổ tay Gia Băng, gọi tên cô với chất giọng ko thể tha thiết hơn được nữa, toan nói thêm câu gì đó thì bị kẻ trên khán đài cắt lời...

-Các vị! Chúng ta quay lại với vấn đề chính, được chứ?_Hàn lão gia nghiêng đầu nhẹ hỏi đám khách khứa bên dưới với tông giọng có chút ko hài lòng, khiến bọn họ bất giác chột dạ, ngoan ngoãn hướng đầu lên phía bục, căng tai lên nghe như học sinh nghe giảng.

Đảo mắt một lượt đám người phía dưới, Hàn lão gia có chút hài lòng trước thái độ răm rắp nghe lời của bọn họ, tiếp tục đưa ko khí đại tiệc trở về đúng bản chất thực sự của nó.

-Như tôi đã nói, buổi đại tiệc hôm nay ko phải là buổi đại tiệc chính trị hay gì gì khác, mà là buổi đại tiệc dành cho những đứa con của tôi. Hàn Gia Băng, con lên đây!_Khoát tay ngoắt cô con gái của mình, Hàn lão gia ra lệnh

THeo lời của cha cùng như gì đã tập tành sẵn vài ngày trước, Gia Băng hất mạnh tay của Tử Thần, cao ngạo bước lên bục.

-Đây là con gái tôi và người thứ hai tôi muốn giới thiệu, đó là con rể tôi, tức là chồng tương lai của con gái tôi...

Trước ánh nhìn toát vẻ hồi hộp của đám khách khứa, Hàn lão gia cong môi cười ẩn ý một cái, tiếp tục nói

-Đó là...

-Tất cả đứng yêu, ko được động đậy, nếu ko tôi sẽ bắn_Tiếng lắp đạn vang lên to tướng cùng âm thanh đe dọa lạnh lùng vang lên, bủa vây lấy toàn bộ đại sảnh rộng lớn.

Xung quanh khán đài, lẩn trong đám thực khách, một số tên mặc áo vest đen tay lăm le khẩu súng ngắn trên tay đang hóng mắt chờ lệnh


Chuơng 74: Có gian nan, sống mới an nhàn


-Cậu chủ! Tôi đã cho người phong toả hết mọi lối ra của khách sạn, kể cả cửa sổ lẫn sân thượng!_Sau khi chỉ tay loạn xạ khắp mọi ngõ nghếch ra lệnh cho đám người lẽo nhẽo như đàn vịt đằng sau, tên thư kí kiêm quân sư trung thành nhất của vị khách mang trong mình luồng khí chất ngạo mạn, ngông cuồng ngút ngàn nhanh chóng bước đến cạnh chủ nhân, rành rọt thông báo những thông tin cần thiết.

Ko đáp lại ngay tức thì lời nói của người kia, vị khách lạ dựa người vào thành inoc bao quanh lan can tầng trên của đại sảnh, bàn tay cầm khẩu súng đen lông ngông dạo khuấy đảo, chốc chốc lại hướng tia ngắm của nồng súng lên khuôn mặt trắng bệch của một vị khách cao qúy nào đó phía dưới, đôi mắt tối mịt như biển sâu, thâm tàng như đầm lầy pha chút giận giữ tù túng tung hoành đảo lướt hầu khắp đại sảnh rộng lớn, qua loa, chán chường hỏi với giọng âm trầm đầy bất mãn:

-Có thật đây là vụ buôn người trá hình ko vậy?

-Cậu chủ! Chúng ta đã đến đúng địa điểm gián điệp nằm vùng bên nhà Kuroyuki hồi báo, hắn còn nhấn mạnh rằng, bọn chúng ko chỉ cho người bảo kê bữa tiệc này mà kẻ cầm đầu Natsuo Kuroyuki, ông ta cũng tham gia, chứng tỏ bữa tiệc này ko tầm thường đâu, cậu chủ!_Trả lời đều đều như học sinh cấp 1 lắc đầu đọc bài, tên thư kí khẽ đưa tay đẩy gọng kính đang trễ xuống, ánh mắt dò xét đảo lên đám khách dường như hơi bình tĩnh trước sự có mặt của họ_Tôi thấy, bữa tiệc này có gì đó ko giống lắm. Bọn họ quá bình tĩnh, cứ như thể đã đoán trước sự xuất hiện của chúng ta, hoặc là, đã quá quen đến nỗi trơ mặt chai lì. Người bình thường thì đã la hét í
ó như lợn chọc tiết, nước mắt nước mũi tèm lem rồi. Điều đó cho thấy, bọn họ ko bình thường.

Qủa thật, đám người đó rất bình tĩnh, nhưng, ko phải vì chai lì hay biết trước. Điểm mấu chốt ẩn sâu trong những khuôn mặt bình thản đến ghê rợn đó là...não họ đã bị dọa cho chết trân nên thông cảm...họ ko thể la ó hay khóc tèm lem được.

Thế nên, ông anh thư kí, ném mắt ra mà coi khuôn mắt trắng bệch tái nhợt như gặp ma của bọn họ rồi hãy đưa ra kết luận chớ.

-Mặc kệ bọn họ, trước tiên hãy sai người đi tìm và đem Hàn Tử Di về đây cho tôi, trước khi cô ấy bị bán đi!_Phớt lờ những lời cảnh báo thấm đẫm chất xám của tên thư kí, Khải Phong bất nhẫn ra lệnh, có chút ko vui trước sự rề rà của đám bầy tôi mình bỏ tiền ra bao ăn bao ở.

Rề rà! Đám bầy tôi trung thành cậu ngày đêm cầm roi quất mông đào tạo thành tài chưa bao giờ để cậu thất vọng, làm việc gì cũng hết sức gọn lẹ, nhanh chóng. Vậy mà, hôm nay, bọn chúng bỗng dưng chậm chạp, ì ạch hẳn.

Ngay sau khi nhận được bức ảnh có khuôn mặt quen thuộc của Tử Di chễm chệ nằm một góc từ tay tay thám tử theo dõi động tĩnh bọn Yakuza Nhật phe đối đầu kia, ko hiểu sao, mọi thứ xung quanh Khải Phong như chóng bè giữa dòng nước lũ, trôi chậm chạp, rề rà đến đáng sợ.

Hay vì, cậu quá khẩn trương nên thấy gì cũng thật chậm?

Mông lung phiêu bạt trong vô vàn băn khoăn đổ dồn về, Khải Phong vô tình đưa đáy mắt hờ hững rọi lên khán đài của đại sảnh. Và từ hờ hững, thờ ơ, đôi mắt cậu đột ngột loé sáng như đèn pha ô tô, dừng hẳn, ngự trên một điểm.

Thân ảnh cậu đã từng bỏ mặc, thân ảnh cậu đã từng ngờ nghệch đau khổ khóc tang, thân ảnh cậu đang tìm kiếm giờ đã xuất hiện. Bàn đầu, dưới ánh đèn sáng trưng gay gắt, cô mờ nhạt đến xa vời, xa vời đến mong manh khiến cậu ko khỏi ngờ ngợ rằng mình bị quáng gà. Nhưng, càng nhìn, càng chú tâm quan sát, thật lâu, trên bờ môi bóng chút son tàn vương nếp rượu, trên mái tóc buộc kiêu kì ko kém phần nhí nhảnh, trên thân thể mỏng manh hơi gầy ẩn hiện sau chiếc váy dễ thương trắng muốt, cậu có thể hoàn toàn khẵng định rằng...

Cậu thực sự là một thiên tài...

Và định mệnh, luôn nằm trong tay những thiên tài xuất chúng như cậu.

Cơ mà...đám buôn người này cũng thật có lương tâm và óc thẩm mĩ. Tiền tài đâu ra mà sắm cho người ta ăn mặc đẹp thế nhỉ? Mà cũng phải, người ta thường cho gà ăn no trước khi cho nó biết nước sôi 100 độ nóng cỡ nào mà, ko trách được.

Ầy...

Tuy thế, cậu vẫn cảm thấy sốc, thực sự sốc.

Sao trước đây cậu lại ko nhận ra điều đó sớm, rằng Tử Di rất đẹp, rất dễ thương nhỉ?

À! Phải rồi, do hồi ấy, cậu bị dị ứng với tràng cười khả ố như sấm rền bên tai, với những động tác mê đắm thái quá sến súa thể hiện tình cảm với đống truyện tranh tạp nham của cô, nên đâm ra ghét, ko thèm nhìn!


Mà thôi! Ko nghĩ nhằng nghĩ cuội nữa, giờ mà ko hành động thì đợi đến khi nào. Trước khi thằng cháu đáng đánh chết kia biết chuyện và xơm xơm chen vào, cậu phải cứu Tử Di ngay lập tức! Mĩ nhân ko để anh hùng cứu mà để tiểu nhân ra tay thì đúng là một điều sỉ nhục!

"Tuyệt đối, tôi sẽ ko để cho kẻ dám làm trái tim tôi phải than oán "cha ơi con bị cảm" như cậu chạy mất, một lần đã quá đủ" Nắm chặt khẩu súng đen ngòm trong tay đầy khí thế, Khải Phong mạng miệng lẩm bẩm tuyên thệ với chính mình rồi ko chút do dự, cậu sải bước dài nhanh như chạy xuống phía dưới đại sảnh-nơi hàng nghìn con mắt đang hướng về mình đầy ý vị.

Như một con rắn vảy bạc đem thứ ánh sáng huy hoàng hoà lẫn vào đám người đã rộn lên những tiếng xì xào, bàn tán, Khải Phong dần dần thu hẹp khoảng cách với mục tiêu...

Vận tốc cậu tăng dần, người tựa mũi dáo lao vụt đi, mang theo mùi hương x-men nam tính.

Khi đoạn đường cậu cần chạy chỉ còn vẻn vẹn 3 mét, một cánh tay dài thẳng thừng chắn ngang trước đường đi của cậu. May sao, cậu thần thông quảng đại, tinh tường võ nghệ kịp thời thắng phanh gấp, nếu ko, cậu đã bị cánh tay kia pặp một pặp vào cổ, le lưỡi "ửaaaaa!"..."rầm!".....