XtGem Forum catalog

Thời gian tươi đẹp

Posted at 27/09/2015

1245 Views



Do đó, Lệ Trí Thành mới cho cô ra ngoài làm việc độc lập?

Lâm Thiển cầm văn bản bổ nhiệm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Lệ tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt, không khiến anh thất vọng.”

Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô: “Tôi vĩnh viễn không bao giờ thất vọng về em.”

***

Đối với Lâm Thiển, đêm nay là một đêm trằn trọc khó ngủ.

Về phía Lệ Trí Thành, anh bày một bàn cờ trong văn phòng yên tĩnh, mời một người cùng chơi.

Từ nhỏ sống với ông ngoại nên Lệ Trí Thành rất thạo chơi cờ. Quyển sách hướng dẫn chơi cờ cổ mà Trần Tranh mua được cũng là anh cho người cố tình tung ra. Gậy ông đập lưng ông, anh còn “thu hoạch” được bạn chơi cờ là Khang tổng của Minh Thịnh, cũng coi như không vô ích.

Trong cả công ty Ái Đạt, chỉ mình ông già Lưu Đồng là có thể chơi ngang ngửa với anh.

Hai người một già một trẻ lặng lẽ chơi cờ dưới ánh trăng.

Gần kết thúc ván đầu tiên, Lưu Đồng cười nói: “Trí Thành, chú chơi với cháu năm lần, thua cả năm. Hiếm có dịp nhìn thấy tia hy vọng thắng cuộc.” Ông nhướng mắt quan sát Lệ Trí Thành: “Hôm nay cháu hơi nôn nóng. Chẳng phải việc bán hàng trên mạng thành công rồi hay sao?”

Lệ Trí Thành trầm mặc vài giây, từ tốn trả lời: “Cầu mà không được nên nôn nóng suốt ruột. Nhưng gặp trắc trở cũng cần kiên trì, từ từ tìm cách giải quyết.”

Lưu Đổng ngẩn người, lại thấy anh cầm một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống: “Có thua cũng không hối tiếc.”



Chương 13:



Một tháng sau.

Ngày mai là ba mươi Tết, tòa văn phòng tràn ngập không khí vui vẻ rộn ràng. Lâm Thiển mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót, tới Trung tâm phục vụ khách hàng trước. Tất cả vẫn bình thường, đơn đặt hàng tăng ổn định, cô phát biểu mấy câu khen ngợi và khích lệ nhân viên mới hài lòng rời đi.

Đích đến tiếp theo của Lâm Thiển là bộ phận quản lý thông tin. Nơi này không phải do cô phụ trách, nhưng là bộ phận trọng tâm của công ty, có liên quan mật thiết đến công việc của cô. Trò chuyện vài câu với giám đốc bộ phận, Lâm Thiển kết thúc bằng lời chúc năm mới rồi quay về văn phòng ở tầng ba.

Bây giờ đã hết giờ làm, ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ dài, nhưng ngoài hành lang vẫn đầy nhân viên đi lại. Nhìn thấy Lâm Thiển, họ đều mỉm cười chào hỏi: “Giám đốc Lâm!”, “Giám đốc Lâm! Chúc mừng năm mới!”

Lâm Thiển gật đầu với bọn họ. Cảm giác làm lãnh đạo thật tuyệt, cô như cá gặp nước. Phải công nhận người chọn cô vào vị trí này có con mắt tinh tường.

Cây cối ngoài cửa sổ đã nhú chồi non, thời tiết không còn giá lạnh như giữa mùa đông. Lâm Thiển ngắm cảnh sắc bên ngoài, trong lòng có chút cảm khái.

Kể từ hôm nhận được văn bản bổ nhiệm, cô chuyển trọng tâm công việc sang chuẩn bị thành lập công ty mới Vinda. Dần dần, cô cũng biết một số nội tình, ví dụ trước khi tiếp quản Ái Đạt, Lệ Trí Thành đưa ra yêu cầu với bố, anh sẽ dùng 10% cổ phần Ái Đạt để đổi lấy quyền sở hữu nhãn hiệu con Vinda. Lúc bấy giờ, chứng kiến Vinda thất bại thảm hại ở thị trường nước ngoài, các cổ đông không nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Lệ Trí Thành đúng là người đàn ông thâm sâu như đáy bể.

Hơn một tháng nay, anh thể hiện rõ tài năng điều hành công ty. Ngoài việc tách nhãn hiệu Vinda, anh còn tiến hành thanh lọc Ái Đạt. Sau khi việc tiêu thụ sản phẩm qua thương mại điện tử ổn định, Lệ Trí Thành, Cố Diên Chi và Lưu Đồng lập tức đưa ra phương án điều chỉnh cơ cấu mới.

Tập đoàn Ái Đạt vốn to lớn cồng kềnh được cải cách triệt để. Trụ sở tập đoàn chỉ giữ lại bộ phận quan trọng như sản xuất, mua sắm, dịch vụ sau bán hàng... đồng thời khống chế mọi mạng lưới tiêu thụ cuối cùng. Các sản phẩm con đều thành lập phòng ban độc lập, độc lập hạch toán, tự chịu trách nhiệm lỗ lãi, mối quan hệ tương tự công ty mới Vinda và tập đoàn Ái Đạt.

Phương án cải tổ vừa được công bố, ngày hôm sau đã bắt tay thực thi, thái độ vô cùng cương quyết, không cho bất cứ ai cơ hội phản đối.

Vấn đề quản lý nội bộ mà Lâm Thiển lo lắng trước đó được Lệ Trí Thành dùng phương thức đao to búa lớn giải quyết một cách triệt để. Bộ phận nào thừa nhiều người, xa rời thị trường, không có năng lực, mời nghỉ việc. Nhân viên có thực lực, đầy sức sáng tạo, ý tưởng mới mẻ, nghe nói Lệ Trí Thành cam kết sẽ phân chia lợi nhuận hậu hĩnh.

Muốn “trị quốc” phải “tề gia” trước, thời kỳ khẩn cấp nên dùng phương thức khẩn cấp. Nếu nói “tề gia” là bước thứ hai trong ván cờ do Lệ Trí Thành sắp đặt, Lâm Thiển không thể không thừa nhận, đã nhìn thấy hiệu quả ban đầu. Trong quá trình không ngừng cải tổ công ty, Ái Đạt được thổi một luồng sinh khí mới, đồng thời cũng nằm trọn trong bàn tay khống chế của Lệ Trí Thành.

Ngoài ra, uy danh của vị Boss cứng rắn này ngày càng tăng cao trong toàn thể công nhân viên. Nhắc đến Boss, mọi người đều cảm thấy kính sợ. Nghe nói một số cô gái trẻ còn tự xưng là “Trái vải”[1'>, thành lập fanclub của Lệ Trí Thành.

[1'> “Trái vải” âm Hán Việt Lệ Chi, đồng âm với tên “Lệ Trí”.

Công ty mới chính thức thành lập vào mười ngày trước. Tiết Minh Đào được bổ nhiệm làm giám đốc, giám đốc bộ phận thông tin kỹ thuật của Ái Đạt trước kia làm phó giám đốc. Còn Lâm Thiển làm giám đốc phụ trợ, quản lý Trung tâm phục vụ khách hàng và các bộ phận nhân sự, hành chính, tài vụ.

Công ty mới quả nhiên tràn đầy sức sống, lượng tiêu thụ trên trang chủ cửa hàng Flagship vẫn ở mức cao, quản lý nội bộ cũng đơn giản hiệu quả. Dù quy mô chỉ khoảng một trăm nhân viên, Vinda cũng trở thành nơi mang lại lợi nhuận lớn nhất của Ái Đạt.

Lâm Thiển đi về văn phòng. Vừa tới gian ngoài, cô chợt bắt gặp thần sắc nghiêm túc, ẩn hiện tia xúc động của mấy người nhân viên.

Nhìn thấy cô, một nhân viên đứng dậy nói nhỏ: “Giám đốc Lâm, Lệ tổng đến rồi, đang ở trong văn phòng chị.”

Lâm Thiển đứng trước phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng gõ cửa. Đợi bên trong vang lên lên tiếng nói quen thuộc “Vào đi”, cô mới đẩy cánh cửa.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh. Lệ Trí Thành đang ngồi ở ghế của Lâm Thiển, quay lưng về phía cô, ngắm nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ.

Một tháng qua, Lâm Thiển gặp anh không ít lần, nhưng đều vì công việc. Có lúc cô báo cáo tình hình kinh doanh hay cùng tham gia thảo luận với anh. Có lúc, cô chỉ liếc gương mặt trầm tĩnh không biểu cảm của anh qua đám đông.

Lâm Thiển đã quen với việc bắt đầu ngước nhìn anh từ phía xa như những nhân viên khác. Người đàn ông thật thà, hiền như khúc gỗ mà cô nhầm tưởng trong ký ức đã hoàn toàn biến mất.

Lệ Trí Thành bây giờ không còn xa lạ, bởi đây mới chính là con người thật của anh.

Bình thường, Lâm Thiển bận tối mắt tối mũi nên hiếm khi nhớ tới anh. Tuy nhiên, cũng có khi kết thúc một ngày làm việc, ngồi trong văn phòng ngắm rèm cửa có sắc màu ấm áp và khung cửa uốn lượn, cô mới chợt nhớ ra, căn phòng này là anh chuẩn bị cho cô, rất hợp tâm ý của cô. Có thể thấy anh bỏ không ít tâm tư.

Không ngờ loại người như Lệ Trí Thành cũng dành tâm tư cho phụ nữ. Thỉnh thoảng Lâm Thiển có chút áy náy và mềm lòng. Hồi tưởng mới thấy, hôm đó chắc anh định tỏ tình với cô, rồi đưa cô đi thăm quan văn phòng mới, kết quả bị cô từ chối thẳng thừng. Giờ nghĩ lại, cô thừa nhận mình đối xử khá tàn nhẫn với anh.

Nhưng mỗi khi nghĩ tới điều này, Lâm Thiển đều tự nhủ: mọi chuyện đã trở thành quá khứ. Bây giờ cô là quân tiên phong của anh, được gửi gắm trách nhiệm nặng nề. Cô phải cố gắng hơn nữa.

***

Lâm Thiển ngồi xuống phía đối diện Lệ Trí Thành, mỉm cười: “Lệ tổng, sao hôm nay anh lại đến đây?” Ngữ khí của cô khách sáo như không thể khách sáo hơn, nghiêm chỉnh như không thể nghiêm chỉnh hơn.

Nhưng trong con mắt của Lệ Trí Thành khi anh quay đầu nhìn Lâm Thiển, bộ dạng của cô rất sinh động.

Lúc này, anh cách cô rất gần. Trông anh không khác một tháng trước, khi cô vẫn còn ở bên anh là bao, vẫn là gương mặt tuấn tú với đường nét cương nghị, vẫn là đôi mắt đen trầm tĩnh đó. Tim Lâm Thiển đột nhiên đập nhanh một nhịp, trong lòng xuất hiện cảm giác như bãi đất bằng bỗng dưng mọc lên vài ngọn cỏ, không còn yên bình.

Nhiều lúc, chỉ khi một người nào đó ngồi trước mặt bạn, khi bạn nhìn rõ gương mặt của người đó, bạn mới phát hiện, bất kể bao lâu không gặp, ảnh hưởng của người đó đối với bạn, cảm giác phức tạp mà đối phương mang đến cho bạn thật ra luôn tồn tại, chưa từng tan biến.

“Tôi đến xem tình hình tiêu thụ của Vinda.” Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp, đồng thời cúi đầu lật giở tập văn bản trên bàn làm việc của Lâm Thiển. Ánh hoàng hôn hắt vào gương mặt nghiêng của anh, khiến người đàn ông này đẹp đẽ như một bức họa.

Lâm Thiển: “Vậy ạ? Để tôi báo cáo qua với anh.”

“Ừ.”

Hai người im lặng vài giây rồi Lâm Thiển bắt đầu lên tiếng. Trong lúc báo cáo, cô không nhịn được, lại một lần nữa liếc Lệ Trí Thành.

Hình như anh mới vừa cắt tóc, kiểu tóc ngắn hơn trước một chút, để lộ vầng trán rộng. Trước kia Lâm Thiển đã phát hiện, đôi mắt của anh to hơn, sâu hơn những người đàn ông khác. Vào thời khắc này, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi. Có phải thời gian gần đây anh quá vất vả? Trên người anh tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tư thế tựa vào thành ghế thoải mái và lười nhác hơn bình thường. Trưa nay anh có bữa cơm xã giao? Dù sao cũng là người đứng đầu công ty nên chắc chắn anh thường xuyên phải tiếp quan chức nhà nước và các đối tác làm ăn. Chậc chậc, thật khó tưởng tượng bộ dạng của anh bên bàn tiệc rượu.

Nhanh chóng báo cáo xong, Lâm Thiển hỏi thăm dò một câu: “Lệ tổng, tình hình công ty đại khái là vậy, anh có chỉ thị gì không?”

Lệ Trí Thành xem tài liệu, bình thản trả lời: “Không...