The Soda Pop

Thời gian hoa nở

Posted at 27/09/2015

451 Views



Dù sao thì đợi chờ cũng rất nhàm chán, Thang Hi Hàn hỏi lại: “Thế nếu anh có người khác, em có đánh anh không?”

Tiểu Viên tỏ vẻ đang suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu chắc nịch: “Không.”

Thang Hi Hàn kinh ngạc nhìn cô: “Rộng lượng thế ư?”

Tiểu Viên hạ thấp giọng, khẳng định: “Em sẽ nghiền nát anh ra.”

Hai đôi vợ chồng phía trước và sau, bốn người cùng lúc phì cười.

“Tiểu Viên, ngày mai gả cho người ta rồi, có phấn khích không?”

Mục Mục ngồi trên chiếc phản, nhìn thẳng vào Tiểu Viên cười, hỏi. “Có còn háo hức chờ đợi đêm tân hôn không?”

Chu Tiểu Viên lườm cô bạn mồm miệng độc địa một cái, tay cầm một quả trứng muối, đập đập xuống đất vài cái: “Tất nhiên là háo hức rồi, nhưng mà cũng không sao, chắc vẫn như thế mà.”

“Đó có phải là giây phút háo hức nhất trong cuộc đời con người không nhỉ?” Mục Mục nhét tọt một quả trứng muối vào miệng.

“Chẳng phải đã nói rồi sao, phải bóc xong rồi mới được ăn.” Tiểu Viên nói xong cũng nhét tọt một quả vào miệng. “Theo tớ thấy, kết hôn đúng là háo hức lắm, nhưng cũng không bằng việc được đi du xuân hồi nhỏ, hồi ấy, thực sự là háo hức vô cùng.”

Cô dâu mới bắt đầu chìm vào ký ức tươi đẹp của thời thơ ấu. Mục Mục nhìn cô, lắc đầu, một cô nàng ngốc nghếch, vô tâm vô tính, chẳng phân biệt được xuân hạ thu đông chính là đây!

Trước hôm cưới một tuần, Tiểu Viên về nhà theo yêu cầu của mẹ. Theo tục lệ thì cô phải xuất phát từ nhà mẹ đẻ, chứ không được dán chữ “song hỷ” ngay tại căn hộ nhỏ của hai người.

Trước hôm cưới một ngày, Mục Mục ngày hôm sau phải làm phù dâu nên đương nhiên sẽ ở lại với Tiểu Viên.

Mục Mục nhìn chữ “song hỷ” lớn dán trong phòng, nói: “Đúng là đại hỷ, nếu không thì tớ vẫn có cảm giác không tin lắm khi cậu chuẩn bị kết hôn, bây giờ thì có tí chút rồi.”

Tiểu Viên cấu cô một cái: “Lúc đi mua đồ cưới với tớ, cậu chẳng nói là đã cảm thấy rất rõ rồi sao?”

Mục Mục nghĩ ngợi một lúc: “Việc sung sướng nhất của người con gái đó là cùng với người chị em sắp kết hôn của cô ta đi mua đồ cưới. Oa! Có thể tiêu tiền một cách thoải mái, tha hồ mà vứt hóa đơn, cái gì cần thì mua, cái gì không cần cũng mua, đồ rẻ tiền không mua, đồ đắt tiền mua liền hai cái. Tiêu tiền, shopping, cái đó gọi là hào sảng! Không phải tiêu tiền của mình mà vẫn cảm nhận được sự sung sướng khi tiêu tiền.”

Cô hào hứng nói, mãi mới phát hiện ra Tiểu Viên đang tức tối lườm mình, cô cười hỉ hả: “Thôi đừng làm bộ nữa, dù sao cũng là con rùa nhà cậu trả tiền. Anh ấy nhiều tiền như vậy, cậu giúp anh ấy tiêu bớt, thúc đẩy thị trường, tăng trưởng GDP.”

Trong lòng quá sung sướng và háo hức vì sắp làm cô dâu, Tiểu Viên giả bộ tức tối chưa được hai phút, không nhịn được liền phì cười: “Cậu cứ chờ đấy, sẽ có một ngày tớ cũng dùng tên của cậu để tiêu tiền của Lý Phổ, giúp đất nước thúc đẩy thị trường.”

Mục Mục vỗ vỗ tay: “Cũng bóc xong gần hết rồi đấy, chúng mình ăn đi.”

Hai người bọn họ nhìn một đĩa toàn trứng muối, bất chợt cùng cười phát lên.

Mục Mục nói rằng, con trai trước khi kết hôn đều gặp mặt những bạn bè thân thiết để tổ chức bữa tiệc chia tay cuộc sống độc thân gì đó. Cô nhìn Tiểu Viên hỏi han: “Này, cậu có việc gì vô cùng muốn làm trước khi kết hôn không?”

Tiểu Viên ngớ người: “Chẳng có gì cả! Có việc gì mà sau khi kết hôn không làm được à?”

Mục Mục bóp bóp trán: “Thế này nhé, cậu có việc gì vô cùng muốn làm, vô cùng muốn ấy, hay thích ăn gì đó cũng được? Ước mơ của cậu là gì?”

Cái này hơi khó à nha! Bây giờ cuộc sống đầy đủ, chẳng thiếu thốn thứ gì. Tiểu Viên bỗng nói: “Trứng muối. Tớ đã từng ước, có thể ăn thật nhiều, thật nhiều trứng muối, không ăn lòng trắng, chỉ ăn lòng đỏ thôi.”

Mục Mục lắc đầu: “Cậu cũng gớm nhỉ, sắp cưới một tên giàu sụ rồi, còn thèm mấy quả trứng muối!”

Nhưng nói là vậy, Mục Mục vẫn kéo cô xuống cửa hàng tạp hóa Lan Tiếu, mua hết sạch số trứng muối, rồi nói: “Là chị em tốt bao nhiêu năm như vậy, tớ sẽ giúp cậu cưới mà không nuối tiếc điều gì cả!”

Tiểu Viên cảm động đến nỗi mắt nhòa đi. Hai người xách mấy chục quả trứng muối, lén lút trốn trong phòng Tiểu Viên ăn. Tiểu Viên nói: “Tuyệt đối không được để cho mẹ tớ phát hiện ra, bà ấy mà biết thì bọn mình không ăn được đâu.”

Hai người ngồi trên giường, cùng ăn trứng muối, Mục Mục nói: “Chu Tiểu Viên, đoạn đường đời còn lại của cậu, có phải là quá viên mãn rồi không?”

Tiểu Viên rất hạnh phúc, nói: “Đúng thế.”

Lúc này cũng chẳng nên tranh luận làm gì nữa. “Anh chàng Lý Phổ của cậu cũng là một người đáng tin cậy, yên tâm đi.”

Mục Mục nhớ đến Lý Phổ, cười ngọt ngào, nói: “Cái tên ngốc ấy chẳng có ưu điểm gì, chỉ được cái hài hước.”

Tiểu Viên khẽ cúi đầu, làm sao mà không phát hiện ra chứ, lần nào anh ta xuất hiện mà không làm người khác ngạc nhiên? Cô gật đầu đồng ý.

Mục Mục tiếp tục nói: “Cậu cũng thấy thế đúng không? Đây chính là điểm mà anh ấy mạnh hơn con rùa nhà cậu, tên Thang Hi Hàn nhà cậu mọt sách quá, chẳng hài hước gì cả.”

Nghe thấy chú rùa bị nêu nhược điểm, Tiểu Viên lập tức xù lông: “Thang Hi Hàn cũng hài hước lắm.”

“Anh ta chán ngắt à!” Mục Mục lắc đầu không tin.

“Là cậu thôi, nếu là tớ, có giỏi nữa tớ cũng chẳng cần, chán chết đi được.”

“Không phải thế.” Mặt Tiểu Viên nghiêm nghị.

“Sao lại không phải? Cậu thử kể một bằng chứng về sự hài hước của anh ấy cho tớ nghe xem.”

Thang Hi Hàn không phải là không hài hước, mà là hài hước một cách tao nhã hơn người.

Tiểu Viên ngẫm nghĩ rồi nói: “Có một lần anh ấy đi đón tớ vào buổi tối, gặp phải một cô em đang đưa khách. Con bé đó định làm quen với anh ấy, nói, anh đẹp trai ơi, muốn ăn điểm tâm đêm không? Anh ấy nói, tôi không có tiền. Con bé đó không nản lòng, tiếp tục nói, em có tiền mà, chúng mình cùng đi nhé. Anh trả lời, không được, em còn phải về nhà làm bài tập.”

“Phì” một tiếng, nước trà trong miệng Mục Mục bắn hết ra ngoài. Tiểu Viên vừa rút tờ giấy ăn đưa cho cô vừa hỏi: “Con rùa nhà tớ hài hước chứ?”

Mục Mục tức tối nhìn tờ giấy ăn rồi nói: “Con rùa nhà cậu vừa giỏi giang vừa tốt bụng lại còn hài hước, không phải rùa biển mà phải là rùa thần! Những việc tốt đều bị cậu chiếm hết rồi, cậu có định cho người ta sống nữa không đây?”

Sau khi Chu Tiểu Viên nghiện điên cuồng văn học trên mạng thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy bộ phim thần tượng trên ti vi nữa. Một tuần vừa rồi Tiểu Viên ở nhà, phải đau đớn sống cuộc sống không có mạng không nói làm gì, mẹ cô còn bắt cô cùng ngồi xem phim truyền hình, cô nhăn nhó đau khổ, mẹ cô tức tối lên lớp: “Lúc bé con chẳng thích lắm là gì?” Tiểu Viên vừa ôm đầu vừa trả lời: “Bà chị này cũng phải lớn lên chứ!”

Tiểu Viên tự xưng là “bà chị này” không phải là muốn vượt mặt mẹ, nhưng những từ ngữ thịnh hành trên mạng này, mẹ Tiểu Viên sao có thể hiểu được chứ, và thế là cô đã vô cùng bất hạnh bị mẹ cho ngay một cái dép, cuối cùng bị ép buộc ngồi cùng bà xem phim Keo hai mặt1. Xem mãi rồi cũng thấy mê, thấy bà mẹ trong phim dạy dỗ cô con gái làm thế nào để tìm được chàng rể tốt, con gái cãi lại nói: “Ngày trước mẹ tìm bố con đâu có những tiêu chuẩn này.” Bà mẹ trong ti vi trừng mắt nhìn cô con gái: “Hồi mẹ gả cho bố con, ở cái thời ấy, đó cũng là tiêu chuẩn cao nhất rồi. Năm đó, ông ấy công việc ổn định, còn được phân nhà, vả lại không có mẹ nữa.” Ông bố ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, nghe đến câu này vội vàng nói: “Này này, tại sao không có mẹ mà lại là một ưu điểm thế?”

Tiểu Viên dựa vào mẹ, ngửa cổ cười khùng khục, nói: “Không có mẹ có thật là một ưu điểm không ạ?” Mẹ cô nhìn cô con gái vô tâm vô tính này, đúng là khiến cho người khác phải lo lắng. Đứa con gái thế này, bảo nhỏ thì cũng không nhỏ nữa, nhưng so với cái thời của ông bà ngày ấy, rõ ràng là một cô nhóc không hơn. Có cô con gái thế này mà gả cho người ta thì sao có thể yên lòng được chứ?

Không có mẹ có nghĩa là không có mẹ chồng, trên đời này có cô con dâu nào không lo lắng về mối quan hệ với mẹ chồng chứ? Nhưng với cô nàng vô tâm vô tính như Tiểu Viên thì đương nhiên không lo lắng chuyện này. Lúc bàn bạc việc kết hôn của hai người, hai bên gia đình gặp nhau ăn một bữa cơm, trong bữa cơm ngập tràn tiếng cười, vô cùng náo nhiệt, người nói nhiều nhất chính là ông của Thang Hi Hàn. Tiểu Viên là do ông giới thiệu, tất nhiên ông vô cùng hài lòng và thích thú. Sau bữa cơm, mẹ Tiểu Viên lo lắng nói với bố Tiểu Viên: “Tôi thấy mẹ Quân Quân có vẻ không hài lòng về Tiểu Viên nhà mình lắm, chẳng nói năng gì cả.” Bố Tiểu Viên có vẻ cũng hơi lo, nhưng bên ngoài vẫn an ủi nói: “Tính cách mỗi người mỗi khác, vả lại, về sau cũng có ở cùng một nhà đâu, bà lo lắng làm gì!”

Hôm sau, mẹ Tiểu Viên trong lòng lo lắng, nhìn Tiểu Viên tươi cười hớn hở, nói với cô: “Cái con bé này, đúng là chẳng biết lo lắng gì cả, Quân Quân có hai người mẹ, con sẽ có hai bà mẹ chồng, thế mà còn cười được hả? Nghĩ xem làm thế nào để trở thành cô vợ tốt đi, để cho người tôn trọng mình, đối tốt với mình, để cho chúng tôi yên tâm.”

Bị mẹ mắng cho một trận, Tiểu Viên rõ ràng là không phục. Lúc kể lại cho Thang Hi Hàn, vẻ mặt chẳng hề có chút nào đã nghe lời mẹ, nói: “Anh bảo, làm con dâu tất nhiên sẽ có mẹ chồng, đây cũng chẳng phải việc gì to tát lắm, vả lại cũng có sống cùng một nhà đâu, có gì mà phải lo lắng chứ, phải không?”

Người mà cô gái ngốc nghếch này hỏi là chồng của chính cô, chồng cô sẽ nói với cô rằng mẹ mình vô cùng đáng sợ ư? Tất nhiên là không.

Thang Hi Hàn cười rạng rỡ, nói: “Em không phải bận tâm, mẹ anh dễ tính lắm, em thấy đấy, bà ấy tốt với anh thế cơ mà.” Thế là Tiểu Viên càng thêm sự tự tin.

Sự tự tin này kéo dài đến tận hôm cô cưới. Cũng giống như mọi đám cưới khác, sự náo nhiệt vui vẻ chỉ là điểm xuyết, còn hỗn loạn mới là màn chính. Tiểu Viên và Mục Mục đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe đón dâu tiến vào khu nhà, Mục Mục hoa chân múa tay: “Một lúc nữa tớ chưa mở cửa, cậu không được phép đi ra, nhớ chưa?”

Thang Hi Hàn đem theo một đám người lên gõ cửa, người thân của gia đình Tiểu Viên nhiều, anh chị em họ cũng nhiều, một đám người lớn mở cửa rồi đòi chú rể phát lì xì, hết người này đến người khác, Tiểu Viên cười như nắc nẻ, nghĩ bụng, đây chẳng phải là tiền của mình sao?

Khó khăn lắm mới nhìn thấy Thang Hi Hàn, mẹ Tiểu Viên khóc ngay tại trận, mắt Tiểu Viên cũng đỏ hoe, làm cho Thang Hi Hàn và Diệp Thụ Thần sợ chết khiếp, bốn mắt nhìn nhau mà không biết phải làm sao.

Tiểu Viên chạy đến bên cạnh anh, thút thít nói: “Đây là phong tục, phải khóc một chút.”

Một đám người cuối cùng cũng đến được khách sạn. Đúng lúc chỗ này chật như nêm, có một người xuất hiện, là bà mẹ chồng thứ hai của Tiểu Viên. Thang Hi Hàn đã từng nói với cô, anh và bà ấy thỉnh thoảng cũng có liên lạc, nhưng không gặp nhau nhiều. Không ngờ, hôm nay, mẹ ruột của Thang Hi Hàn lại trực tiếp tìm đến Tiểu Viên, giới thiệu thân phận rồi chúc mừng vài câu.

Thật ra, bà cũng là người thấu tình đạt lý, biết rằng vào lúc này, bố mẹ Thang Hi Hàn nhất định sẽ ở đây nên cũng không muốn ở lại lâu. Nhưng ngày cưới của con trai ruột, đến chúc mừng một lát cũng không phải việc gì quá đáng.

Hai người cũng chỉ nói với nhau vài câu, đến tham dự dù sao cũng là tấm lòng của người ta, bà còn nhất định đưa lì xì, Tiểu Viên hiểu rằng lúc này không phải lúc từ chối nên đã nhận lấy, chưa đầy năm phút sau, bà ấy đã rời đi.

Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của người mẹ chồng chính thức ngày hôm nay, và cô đã nhận thức được rằng những lời của mẹ cô về mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu quả là những kiên thức tinh túy được đúc kết lại. Những bà mẹ chồng trên thế gian này đều xứng đáng để cho tất cả các cô con dâu phải đề cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu.

Khi tiến về phía Tiểu Viên với khí thế hừng hực, bà khẽ nhíu mày, đến chậm chạp như Tiểu Viên cũng có thể cảm nhận được gió bấc thổi qua. Mẹ chồng cô chưa nói gì, Tiểu Viên đã lên tiếng trước: “Con...” Mẹ chồng thì đúng là mẹ chồng rồi, nhưng không thể gọi thẳng là mẹ chồng được, thế thì gọi là gì? Tất nhiên là mẹ! Tiểu Viên vừa định nói câu “con chào mẹ” nhưng nhớ ra, bất chợt đổi thành “mẹ”, kết quả thê thảm, cô vừa nói gì thế? Cô nói là “con mẹ”!

Con ngươi bà mẹ chồng như sắp rụng xuống đất: “Tôi còn chưa nói gì mà cô đã gọi tôi là con mẹ rồi?”

Một đám cưới hoàn hảo cuối cùng xuất hiện một sự cố nho nhỏ, mẹ chồng cô bất ngờ lên cơn cao huyết áp, đầu óc choáng váng nên đã rời đi trước.

Trong phòng nghỉ, Tiểu Viên ấm ức nói với Mục Mục, Mục Mục thở dài: “Bảo bối à, việc này phải xem xét cả hai mặt, cậu nên nghĩ là, hai bà mẹ chồng, ít nhất cũng có một bà rất hài lòng về cậu.”

Cô vừa dứt lời, Tiểu Viên càng ý thức hơn về tính nghiêm trọng của vấn đề, càng cúi gằm mặt.

Mục Mục khẽ vỗ vỗ vào mặt cô: “Bây giờ không thịnh hành xuyên không đâu, từ giờ phút này trở đi, cậu đã hồi sinh!”

Sau đám cưới, Thang Hi Hàn cho cô biết, thực ra đánh giá của mẹ anh về cô cũng không đến nỗi nào. Tiểu Viên không tin, nằng nặc đòi anh trần thuật lại toàn bộ sự việc. Thang Hi Hàn bị anh làm phiền cuối cùng đành phải kể: “Mẹ anh nói, cô con dâu này có chút vô tâm, nhưng con dâu vô tâm cũng có cái tốt của con dâu vô tâm.”

Tiểu Viên nhẩm đi nhẩm lại một lúc lâu rồi hỏi: “Đây cũng gọi là khen à?”

Anh cười rồi hôn cô: “Sao lại không chứ?!”

“Tại sao em lại béo nữa rồi...” Chu Tiểu Viên đau đớn thét lên, nằm vật ra giường, hức hức lên vài tiếng.

Cô vùi đầu vào chăn, đập thình thịch một lúc lâu, nhấc đầu lên, chiếc cân điện tử ngay lập tức đập vào mắt cô, những con số như đang cười toe toét với cô. Trọng lượng tăng thêm đã đủ đau đớn rồi, cái cân điện tử đáng chết này lại còn chuẩn đến cả đơn vị nhỏ nhất, điều càng làm cô đau đớn hơn đó là con số cuối cùng ấy lù lù hiện lên một con số “chín”.

Khi siêu thị giảm giá, đâu đâu cũng là chín, hoa quả bán hạ giá đều ghi là hai phẩy chín chín, rồi ba phẩy chín chín. Nhưng cô là Chu Tiểu Viên, đâu phải hoa quả, mặc dù cô đã gả cho người ta rồi...

Cô đứng dậy đá một cái, chiếc cân bắn vào gầm giường. Tất cả đều là lỗi của cô, đi siêu thị, thấy người ta bán hạ giá liền đòi mua. Chiếc cân điện tử này đã dạy cho cô một bài học, đừng bao giờ mua những thứ không có ích hoặc những thứ có liên quan đến cân nặng của cô nữa.

Sau khi mua chiếc cân này, đã rất lâu rồi cô chưa đụng đến, cứ thế im lìm nằm gọn gàng dưới gầm giường...