Teya Salat

Thời gian hoa nở

Posted at 27/09/2015

588 Views

” Tâm trạng hiện tại của anh vô cùng không tốt, với người bạn nối khố này thì chẳng cần phải giữ ý tứ, bực bội nói như trút giận.

Diệp Thụ Thần chẳng thèm quan tâm: “Hả? Cậu biết? Đừng có mà nghĩ xấu, cậu biết là tớ không có ý đó mà, ý của tớ là, sao cậu không tự lái xe?”

Giọng trầm ngâm, Thang Hi Hàn trả lời: “Tiết kiệm xăng, bảo vệ môi trường, tránh những tiếp xúc không cần thiết.”

Diệp Thụ Thần thở dài: “Cái tính ngang như cua của cậu, nếu không phải tớ mà là người khác thì đã chẳng thèm để ý đến cậu rồi. Chẳng biết cô em Trư muội muội sao lại mê cậu được?”

Thang Hi Hàn bình tĩnh nói: “Ai bảo với cậu bọn tớ thành một đôi?”

Diệp Thụ Thần như đột ngột bị nhét một cái bánh bao vào miệng, chẳng nói năng gì nữa, nghĩ bụng, không biết hôm nay là anh đen đủi hay tí nữa Tiểu Trư muội muội sẽ đen đủi đây!

Chưa đến hai giờ Tiểu Viên đã ra khỏi nhà. Ưu điểm lớn nhất của cô gái này là đúng giờ, trước nay không biết “cao su”. Quán cà phê Di Di cạnh bệnh viện cô làm chỉ mất năm phút đi bộ là tới, nhưng cô vẫn dự tính trước tất cả những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đi sớm tận nửa tiếng. Hẹn gặp mặt với Chu Tiểu Viên, những anh chàng với những lý do kinh điển như tắc đường hay đường bị chặn chỉ có nước tắt điện.

Thế nhưng Tiểu Viên ra khỏi nhà, đi lòng vòng quanh khu đó hai mươi phút cô mới chợt nhận ra, quả nhiên có tình huống bất ngờ thật. Sạp báo gần đó đã bán hết sạch cuốn Phương Nam cuối tuần rồi, có nghĩa là ám hiệu gặp mặt của cô cũng sẽ không mua được!

Tiểu Viên vừa lượn lờ quanh sạp báo, vừa trách móc mẹ mình, bởi vì mẹ và bố Tiểu Viên gặp và yêu nhau cũng nhờ ám hiệu khi gặp mặt lần đầu, nên mỗi lần mẹ cô giới thiệu ai đó thì chắc chắn phải có ám hiệu, còn số điện thoại thì không cần. Mẹ cô còn quả quyết, cách thức gặp mặt độc đáo này nhất định sẽ cho một kết quả bất ngờ! Tiểu Viên hết lần này đến lần khác không muốn, nhưng mẹ cô vẫn cứ nhất quyết không chịu đổi.

Liếc nhìn đồng hồ, sắp hai rưỡi rồi mà Tiểu Viên vẫn chưa mua được cuốn Phương Nam cuối tuần, sao hôm nay lại bán chạy thế cơ chứ? Bụng bảo dạ, đành chịu vậy, cứ đến thẳng đó thôi, chẳng phải người đó sẽ cầm cuốn Tân dân nhật báo sao, chắc sẽ nhận ra được. Khi gần đến quán Di Di, bỗng gặp đám y tá cùng khoa với cô đang cười cười nói nói, nhìn thấy cô đi đến liền gọi lại chào hỏi: “Tiểu Viên, đi dạo đấy à?”

Tiểu Viên “ừ” một tiếng lấy lệ, bỗng nhiên nhìn thấy trong đám bọn họ có một người đang cầm cuốn Phương Nam cuối tuần, cả bọn vừa đi vừa đọc, lập tức Tiểu Viên nói: “Phương Nam cuối tuần phải không? Cho tớ mượn đi.”

Phương Phương chu môi nói: “Tiểu Viên à, mục Giải trí của số này có bảng xếp hạng Những doanh nhân nổi tiếng, còn có cả ảnh đi kèm nữa, để mở rộng tầm mắt, gần như tất cả các chị em chưa chồng đều mỗi người một cuốn, mấy sạp báo bán hết sạch rồi, chúng tớ phải xem chung đây này, giờ đang đi tìm chỗ để phô tô đây!”

Tiểu Viên nghĩ bụng, hóa ra là thế, bảo sao tờ báo này lại bán chạy thế cơ chứ? Tiểu Viên vẫy vẫy tay, nói: “Phần đó các cậu cứ giữ lấy, xé đại cho tớ một trang cũng được.”

Tiểu Viên cầm một trang trong mục Tài chính rồi bước đi, Phương Phương còn nói với theo: “Tiểu Viên, có cần bọn tớ phô tô luôn cho một bản cái bảng xếp hạng kia không?”

“Có, có.” Tiểu Viên trả lời.

Tiểu Viên đến quán Di Di thì vừa đúng hai rưỡi, đi qua mấy hàng ghế đã nhìn thấy phía xa xa có một người quay lưng lại phía cô, trên bàn đặt cuốn Tân dân nhật báo, nhìn từ phía sau có vẻ rất đẹp trai, chắc là anh ta rồi. Tiểu Viên bước tới, để chuyên trang Tài chính của cuốn Phương Nam cuối tuần bên cạnh cuốn Tân dân nhật báo, rồi nói: “Thiên vương cái địa hổ.”

Anh chàng đang ngồi ngước lên nhìn, cười với cô, đáp lại: “Bảo tháp trấn hà yêu.”

Nào là đẹp trai, nào là phong độ, nào là tri thức, nào là khí chất... xin thứ lỗi cho vốn từ vựng có hạn của Tiểu Viên, nhìn người con trai vừa nở nụ cười chết người với cô, đầu óc cô mụ mị hết cả... Trời ơi! Tôi ơi là tôi! Đây là số gì không biết, vừa mới vuột mất “Dương Quá” xong đã có ngay một “Dương Tiêu” thế này?

Nụ cười của chàng “Dương Tiêu” làm cho một cô nàng đã đọc không sót cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào là Tiểu Viên cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “lần đầu gặp gỡ, anh cười với em, tựa như những bông hoa đào đang hé nở, và anh ở trong đó.”

Trong lúc Tiểu Viên còn đang ngẩn ngơ nhìn, người ta đã mở lời trước: “Cách nhận diện của chúng ta đúng là rất đặc biệt, em là Chu Tiểu Viên phải không? Anh là Tiếu Dương. Em ngồi đi.”

Tiểu Viên ngồi xuống, người vẫn đang lâng lâng, đáp: “Dạ, hi hi, chào… chào anh, Dương Tiêu.”

Tiếu Dương càng cười lớn: “Không phải Dương Tiêu, mà là Tiếu Dương. Tiếu trong từ tiếu tượng, Dương trong từ ánh dương.”

Tiểu Viên ngượng ngùng, cười trừ, nói: “Tiếu Dương, Tiếu Dương, tên hay quá ạ, đơn giản, dễ nhớ.” Không biết vì sao, Tiểu Viên bỗng nhớ đến một cái tên phức tạp khiến cô toát mồ hôi, trong lòng “trù ẻo” Thang Hi Hàn, đấy anh xem, tên của người ta mới thâm thúy làm sao!

“Tiểu Viên, anh có thể gọi em như vậy được không? Tên em cũng rất dễ nhớ, còn rất dễ thương nữa.”

Tiểu Viên nghe xong câu nói ấy, càng ngày càng có cảm tình với anh ta. Đây là lần đầu tiên một người con trai khen tên của cô, quả là có ý nghĩa mang tính lịch sử đây. Thế là Tiểu Viên bắt đầu kể cho Tiếu Dương nghe chuyện về cái tên đã khiến cô đau đầu khổ sở mà biết bao năm nay cô đã đấu tranh với bố để được đổi này.

Tiểu Viên say sưa kể, Tiếu Dương vừa chăm chú nghe vừa cười, bầu không khí mới vui vẻ làm sao! Tiểu Viên cảm thấy đây là lần vui vẻ nhất trong lịch sử những lần đi gặp mặt của cô. Đúng lúc Tiểu Viên đang kể về nguồn gốc câu ám hiệu “thiên vương cái địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu” mà bố mẹ cô đã dùng trong lần hẹn hò đầu tiên ấy, chợt cô nghe thấy một giọng nói vừa quen mà vừa lạ: “Chu Tiểu Viên, cô đừng có làm mấy trò mất mặt này nữa.”

Lúc tới nơi, Thang Hi Hàn nhất định không cho Diệp Thụ Thần theo vào, bắt anh đi chỗ khác. Bước vào quán Di Di, nhìn thấy Tiểu Viên đang mặt mày hớn hở, mồm miệng líu lo, thao thao bất tuyệt. Mặt hằm hằm, Thang Hi Hàn bước tới, nghĩ bụng, sao chưa bao giờ thấy cô cao hứng thế này với tôi chứ, với người khác thì cứ như vớ được vàng ấy, lại còn người Mỹ gốc Hoa, lại còn mặt nạ, lại còn tôi cũng chẳng đến mức ấy!

Chẳng trách sao anh ấy lại tức giận, kể từ lần trước, sau khi đưa Tiểu Viên về, suốt cả một tuần, điện thoại của Tiểu Viên đều trong tình trạng tắt máy, sáng nay anh có việc đi tới một thị trấn gần đấy, lúc đầu định hôm sau mới về. Lúc ăn cơm trưa, nhìn thấy một con lợn con đang tha thẩn trong vườn nhà một người nông dân nọ, anh chợt thấy lòng ấm áp, nhớ đến Tiểu Viên. Gọi điện cho cô, khó khăn lắm cô mới nghe máy, nhưng vừa bắt máy cô đã tuôn một tràng, khiến anh nổi giận đùng đùng.

Câu nói “Chu Tiểu Viên, cô đừng có làm mấy trò mất mặt này nữa” Tiểu Viên có chút ấn tượng. Ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt hầm hầm của Thang Hi Hàn, Tiểu Viên giật thót mình, theo phản xạ vội đứng dậy. Cô không hiểu vì sao mình lại làm mất mặt, càng không hiểu mình đã làm việc sai việc gì.

Tiếu Dương nhìn Tiểu Viên, không hiểu gì, hỏi: “Tiểu Viên, đây là...?”

Khi ấy Chu Tiểu Viên mới giật mình nói: “Thang Hi Hàn, anh đến đây làm gì?”

Thang Hi Hàn nhìn cô một cái sắc lạnh, cô chợt im bặt, trong bụng thì xỉ vả, anh hung dữ cái gì? Tôi có lỗi gì với anh chứ?

Thang Hi Hàn lịch sự gật đầu chào Tiếu Dương rồi bắt đầu tuôn một tràng tiếng Anh với anh ta, Tiểu Viên nghe không hiểu một câu nào. Cô hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, cuối cùng không nhịn được, giật giật gấu áo Thang Hi Hàn, nói: “Này, anh chẳng quen biết người ta, anh nói gì với người ta đấy?”

Cuối cùng Tiếu Dương cũng nói một câu mà cô hiểu được. Anh nói: “Nếu Tiểu Viên đồng ý đi với anh, tôi sẽ không cản.”

Thang Hi Hàn nắm lấy tay Tiểu Viên nói: “Đi thôi.”

Tiểu Viên ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì? Đi đâu? Không phải chứ? Sao tôi lại phải đi? Tôi làm sao hả? Hai anh nói cái gì thế?”

Thang Hi Hàn nhíu mày: “Im miệng, Chu Tiểu Viên, cô đừng làm mất mặt nữa. Đi!”

Chu Tiểu Viên vội vã cầm túi xách, vội vã xin lỗi Dương Tiêu, à không phải, Tiếu Dương: “Xin lỗi anh, chắc là có việc gấp gì đấy, em đi trước ạ, có gì mình liên lạc sau nhé! Tạm biệt!”

Bước ra khỏi quán cà phê, thấy Thang Hi Hàn vẫn có vẻ tức giận, Tiểu Viên không dám ho he gì. Trong lòng thầm nghĩ, không biết mình đã gây nên tội gì đây, nếu không sao anh ta lại đùng đùng tìm đến chỗ này chứ?

Bị Thang Hi Hàn phủ đầu, Chu Tiểu Viên chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hoàn toàn quên mất lấy lại dũng khí để hỏi người đang đi bên cạnh, ít ra thì cũng có thể hỏi, vì sao lại kéo tay cô?

Hai người cứ thế đi qua hai con phố, Tiểu Viên bỗng dừng lại nhìn Thang Hi Hàn, nói: “Rốt cuộc thì tôi làm sao? Anh nói đi. Sao lại chẳng nói gì thế? Tôi đã cố gắng nhớ lại chi tiết nhất có thể trên dưới năm nghìn năm tôi và anh gặp gỡ, tự thấy chẳng làm gì có lỗi với anh cả! Tuy có lợi dụng anh để thắng Mục Mục một tuần miến tiết vịt, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu! Rốt cuộc thì tôi đã làm gì chứ? Sao mà mất mặt chứ?”

Thang Hi Hàn nhìn bộ mặt oan ức của Tiểu Viên, thật là hết cách, lại còn dùng anh để đổi lấy miến tiết vịt... Hít một hơi thật sâu, không nên tức giận với cô ấy... Không kiềm chế được thì kiềm chế lại từ đầu. Dù bị tổn thương, ai đó cố gắng hạ hỏa, lên tiếng giải thích: “Còn không mất mặt sao? Đứng núi này trông núi nọ còn bảo không mất mặt sao?”

Vừa nghe xong câu nói của Thang Hi Hàn, đôi mắt nhỏ của Tiểu Viên mở to đến mức chưa từng có trong lịch sử:

“Cái gì? Tôi đứng núi này trông núi nọ? Tôi đứng núi nào trông núi nào cơ?”

Bị cô truy vấn, Thang Hi Hàn nhất thời không nói được gì.

Chợt Tiểu Viên “í” lên một tiếng, nhếch hai hàng lông mày lên, hỏi: “Không phải anh nghĩ tôi vừa hẹn gặp anh lại vừa đi hẹn hò với anh ta đấy chứ?”

Thang Hi Hàn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như khích lệ. Cứ tiếp tục nói đi, tiếp tục đi! Chắc chắn cô sẽ nhanh chóng hiểu được tâm trạng của tôi thôi, không đúng sao?

Tiểu Viên nhìn anh đầy nghi hoặc: “Chúng ta chẳng phải là chẳng tới đâu sao? Chắc là anh không định hẹn hò với tôi đâu nhỉ? Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng thân thiết gì, người tôi định hẹn hò là Tiếu Dương, chắc cũng không liên quan gì tới anh chứ?”

Trong lòng ai đó vốn đang gào thét, lại còn bị một cú này nữa, đau lòng ôi là đau lòng!

“Tôi nói với cô là không hẹn hò bao giờ?” Anh nhìn cô, ánh mắt tóe lửa.

Ừ, mặt cứ như sắp ăn thịt đến nơi vậy, lại còn hằm hằm, làm Tiểu Viên không khỏi run bắn. Nhưng mà, đợi đã, anh ta vừa nói gì cơ? Hẹn hò… Có nghĩa là...



Chương 3: Có hy vọng? Không có hy vọng? Có hy vọng



Tiểu Viên cúi mặt xuống đất, miệng cong lên. Chẳng nhẽ, anh nói vậy có nghĩa là, chúng ta vẫn còn cơ hội?

Một vài nét ửng đỏ dần hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo, tươi mới mơn mởn như táo Hồng Phú Sĩ. Khi đã trở về trạng thái bình thường, cô chợt nhớ ra một việc quan trọng hơn hết thảy, ngượng ngùng, thỏ thẻ nói: “Thang Hi Hàn, ý của anh là… là... anh muốn tôi làm bạn gái của anh phải không?”

Thang Hi Hàn nghe xong câu hỏi của cô gái ngốc nghếch này thì như có một tiếng sét đánh ngang qua tai, bùm một tiếng rồi như bị một con rô bốt trong Transformer tạt cho một cái bạt tai, gục hoàn toàn. Trên trời, từng đám mây lững lờ trôi, hồi ức như những làn khói ùa về trong tim, bản năng của Thang Hi Hàn khiến anh run rẩy, chợt anh trả lời một cách quyết đoán: “Không phải.”

Tiểu Viên ngẩn ra, chuyện quái quỷ gì thế này? Không phải, thế anh lôi tôi đi làm gì? Không phải, tự nhiên anh chạy đến phá đám tôi hẹn hò với “Dương Tiêu” người Mỹ gốc Hoa làm gì? Anh thần kinh à?

Vô vọng, những lời mắng mỏ hết sức trôi chảy này tuy rằng có thể dễ dàng xuất hiện trong đầu Tiểu Viên, nhưng cô gái thật thà này lại chẳng đủ can đảm để nói ra. Trong lòng muốn bùng nổ, miệng vẫn phải ngậm chặt, ngậm chặt ngậm chặt, đến mức mắt Tiểu Viên cũng chuyển sang màu đỏ.

Thang Hi Hàn nhìn mắt Tiểu Viên càng lúc càng đỏ, môi mím chặt nên rất hoảng hốt, anh đứng ngẩn ra ở đó, không nói được gì.

Hồi sau, Tiểu Viên gườm gườm nhìn anh, rồi hất tay một cái, thoát khỏi Thang Hi Hàn và quay đầu bước đi.

Vừa quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Viên chẳng thể chịu đựng được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Do tức tối, Tiểu Viên đã vung tay thoát ra, hành động này tuy chẳng có gì, nhưng việc bị bỏ lại đằng sau đã làm Thang Hi Hàn thực sự sụp đổ. Anh đã khiến cho cô phải khóc.

Anh chạy về phía đó, nắm lấy cổ tay cô, vẫn không nói gì. Tiểu Viên giật tay thoát ra khỏi anh, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, túm lấy vạt áo cô.

Cảnh tượng này thực sự vô cùng quen thuộc. Một người giận dỗi ôm mặt khóc, một người cố gắng không rơi lệ, nhẹ nhàng an ủi. Chỉ có điều, trong ký ức của một thời đã qua, dường như, người ôm mặt khóc lại là một người khác!

Do không có kinh nghiệm nên một lúc lâu sau anh cũng chẳng biết làm thế nào để dỗ dành Chu Tiểu Viên, người bị anh làm cho tức đến phát khóc. Cuối cùng anh cũng nói được mấy tiếng: “Chu... Chu...”

Chu Tiểu Viên quệt nước mắt, trừng mắt nhìn anh: “Anh mới là Trư ấy!”

Mặt Tiểu Viên trắng như chiếc bánh bao, cộng thêm đôi mắt và cái mũi đỏ ửng, còn cả những giọt nước mắt vừa rơi, vừa mở mồm mắng anh là đồ con lợn, cái miệng nhỏ nhắn còn chu lên, hướng về phía anh.

Thang Hi Hàn đần mặt ra nhìn cô, rồi trả lời một câu ngốc nghếch đến mức tưởng như nuốt lưỡi của chính mình cũng không tin được: “Ừ, thì tôi là lợn. Đừng khóc nữa.”

Tiểu Viên ngớ ra. Sao anh ta không đấu khẩu với mình nữa? Sao không độc mồm nữa vậy?

Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, hiếm hoi lắm mới có một vài tia nắng ấm áp xuất hiện, ánh nắng chiếu rọi khắp muôn nơi, rồi dần dần len lỏi vào trái tim của hai con người.

Thang Hi Hàn thừa nhận mình là đồ con lợn khiến Tiểu Viên bất chợt muốn cười phá lên, sau đó cô nhớ ra, không đúng, vấn đề không phải là anh ta tự nói mình là lợn, mà là anh ta nói mình là lợn là có ý gì?

Tiểu Viên đút tay vào túi áo, thấp giọng hỏi: “Anh nói anh là lợn là có ý gì thế?”

Thang Hi Hàn nghe xong câu hỏi này của Chu Tiểu Viên, hối hận nghĩ, cô dồn ép tôi tới chân tường bẹp dí ba ngày sau mới ngóc lên được đã là quá lắm rồi, thật là mất mặt! Sao tôi lại bị nước mắt của cô làm cho mụ mị, rồi trái tim cũng mụ mị nốt cơ chứ?

Dù là đang mùa đông nhưng Thang Hi Hàn mồ hôi vã ra như tắm, lấy lại chút tinh thần, anh trả lời: “Ý của tôi là, cách mạng chưa thành công, thì chúng ta còn phải cố gắng...