Snack's 1967

Thời gian hoa nở

Posted at 27/09/2015

563 Views



Nghe nói đây là một lớp Thạc sĩ cao học gồm toàn những doanh nhân tại thành phố S, trông có vẻ đều còn rất trẻ. Cơ hội ngàn năm có một như thế này, đám trong hội của Phương Phương sao có thể bỏ qua được chứ? Thế là mỗi người đỡ một người, rất nhanh sau đó, tất cả đều đã được phân chia xong xuôi. Đúng lúc đó thì Thang Hi Hàn gọi điện đến, Tiểu Viên nói với anh đang có việc bận không nói chuyện được. Cúp máy xong quay ra thì đã thấy mình chậm một bước, đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng còn việc gì để làm nữa. Cô nghĩ bụng, cuộc chiến y tá đúng là vô cùng khốc liệt, rồi quay người bước đi.

Đám người ấy sau khi xét nghiệm xong tập trung lại để truyền nước, ngồi chật kín cả một phòng. Các cô nàng trẻ trung đơn thân đều đang tận tình chăm sóc đối tượng của riêng mình. Tiểu Viên nhìn thấy cảnh này, trong lòng ấm ức, chợt nhìn thấy ở góc xa xa có một người con trai còn trẻ, mặt mày trắng bệnh, môi run run, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bước tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”

Người con trai mím chặt môi, lắc đầu. Tiểu Viên kiểm tra chai nước truyền rồi hỏi: “Anh có cùng với nhóm bọn họ không?”

Anh ta gật gật đầu một cách khó khăn, Tiểu Viên điều chỉnh lại chai nước truyền rồi ai ủi: “Cho nước chảy chậm một chút sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nghỉ ngơi một lúc đi, sẽ đỡ ngay thôi.”

Anh ta nhìn Tiểu Viên không dời mắt, Tiểu Viên cười, nghĩ bụng chắc là do bị ngộ độc thực phẩm nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng chút. Nhìn kỹ anh ta một lượt, quần vải áo vải, lại còn thêm đôi giày đã sờn, chẳng trách chẳng có ai để ý đến anh ta. Chỉ nhìn qua cũng biết đây là tài xế hoặc nhân viên phục vụ ở lớp cao học này.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, có vẻ thực sự rất khó chịu. Tiểu Viên ngập ngừng nói: “Tôi rót cho anh cốc nước nhé?”

Người con trai nhận lấy cốc nước nóng, miệng run run, chẳng nói được lời nào. Nhìn anh ta uống được vài ngụm, Tiểu Viên quay người định bước đi, đúng lúc đó anh ta thều thào nói được vài tiếng: “Tôi họ Phổ, tên Lý, tôi tên là Lý Phổ.”

Tiểu Viên quay mặt lại, miệng hơi méo đi: “Họ Phổ, tên Lý, thì phải là Phổ Lý chứ?”

Anh chàng nọ vội vã sửa lại: “Không phải, là Lý Phổ, họ Phổ, tên Lý, không phải họ...”

Chưa đợi anh ta nói hết, Tiểu Viên đã quay sang nhìn tờ đơn ghi trên bình thuốc, nói: “Lý Phổ, tôi thấy rồi, không sai, anh tên là Lý Phổ đúng không?”

Người con trai vội vã gật đầu. Tiểu Viên cười, cảm thấy con người này quả là thật thà đến đáng yêu. Bất chợt nghe thấy tiếng Phương Phương gọi: “Tiểu Viên, có người gặp.”

“Đến ngay đây.” Tiểu Viên đáp, rồi quay lại nói với Lý Phổ: “Nếu cảm thấy khó chịu trong người thì gọi tôi nhé!”

Cô bước về phía cửa, ánh mắt cảm động của Lý Phổ nhìn theo bước chân cô đi, mãi cho tới khi bóng cô biến mất sau cánh cửa.

Diệp Thụ Thần bị một đám y tá nữ vây quanh, cười nói rôm rả, ồn ào chưa đến năm phút thì Diệp Thụ Thần dám khẳng định anh đã nắm được một tin tức quan trọng mà Thang Hi Hàn không biết. Tiểu Viên nhìn thấy anh ta, khựng lại một lúc. Chẳng lẽ, cái con người cô mới chỉ gặp có một lần này thực sự phải đến khoa Phụ sản sao?

“Ờ, ừm, thực ra tôi cũng không thân thiết với khoa Phụ sản lắm.” Tiểu Viên đứng trước mặt anh, có chút ngại ngùng, ngập ngừng nói.

Diệp Thụ Thần hiểu ra, cười lớn: “Ờ, ừm, không có gì đâu, tôi thực sự không có việc gì, cũng không làm phiền cô đâu, cô cứ yên tâm.”

Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm: “Anh không cần tới khoa Phụ sản? Thế đến đây khám bệnh à? Khoa nội hay khoa ngoại, hay Nam khoa? Có cần tôi đưa đi không?”

Diệp Thụ Thần càng cười lớn, khó khăn lắm mới nói được: “Tôi đâu có bệnh gì.”

“Ồ, không đến khám bệnh, thế đến thăm bệnh à?”

Diệp Thụ Thần phẩy tay, ngắt lời. Cô gái này đúng là dai như đỉa, cứ để cho cô ấy đoán tới đoán lui nữa, chắc mình cũng chẳng đủ tinh thần để chịu đựng nữa: “Tôi tiện đường đi qua, rẽ vào gặp cô thôi, mấy ngày nay cô bận gì thế?” Diệp Thụ Thần quả nhiên khác với Thang Hi Hàn, mấy mánh khóe của Chu Tiểu Viên chẳng thể nào qua được mắt anh ta. Vừa nói chuyện với đám y tá một lúc đã biết ngay suốt tuần vừa rồi cô trực ca ngày, Thang Hi Hàn đúng là bị lừa rồi. Giọng không đổi, anh nói tiếp: “Lúc đầu tôi định bảo Thang Hi Hàn rủ cô cùng đi câu cá, nhưng mấy hôm nay cậu ấy ốm nặng, còn câu cá nỗi gì, đến mò ra cổng còn không được nữa là. Một mình ở nhà chẳng có ai chăm sóc. Haizz!”

Quả nhiên Tiểu Viên ngay lập tức mắc câu, tròn mắt hỏi: “Ốm à? Ở nhà à? Anh ấy đi công tác về rồi à? Chẳng phải anh ấy sống cùng với ông sao? Sao lại không có ai?”

Diệp Thụ Thần thở dài đánh sượt: “Cụ Thang đi Bắc Đới Hà rồi, ở nhà chỉ còn mỗi cậu ta. Cậu ta còn nói với tôi là cô trực ca đêm, nên ban ngày không được làm phiền cô nghỉ ngơi, vì thế nên mới không nói cho cô biết.”

Cái con người này sao mà khiến người khác lo lắng vậy chứ?

Tiểu Viên lẩm bẩm: “Thế sao anh không ở cùng anh ấy?”

“Tôi à? Trời, tôi là bạn của cậu ấy chứ đâu phải vợ?” Diệp Thụ Thần bày tỏ quan điểm.

Sau đó anh ta làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bệnh viện các cô có dịch vụ chữa bệnh tại nhà không? Thang Hi Hàn ốm cũng khá nặng, mà lại không muốn đến bệnh viện, cô bảo, có phiền không cơ chứ?”

Tiểu Viên bán tín bán nghi, mắt đảo qua đảo lại, cúi đầu nói: “Có bệnh không đi khám, nếu mà không đi khám thì gọi 120 đưa anh ta đến bệnh viện.”

Sau hôm từ nhà Tiểu Viên về, Thang Hi Hàn gọi điện tới cô đều không nghe, gửi tin nhắn cũng chỉ nhắn lại là phải trực ca đêm, ban ngày cần nghỉ ngơi. Thang Hi Hàn buồn bực nhắn lại: “Lại phải trực ca đêm à?” Cứ như thế, bọn họ bắt đầu trở nên xa cách.

Bây giờ Diệp Thụ Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Tiểu Viên có chút bất lực. Diệp Thụ Thần ậm ừ nói: “Cũng đúng, dù sao thì bây giờ cậu ấy cũng chỉ có một mình, chẳng ai lo, chỉ còn lại một mình tôi đến chăm sóc cậu ấy thôi, nhưng dạo gần đây tôi có chút việc bận. Thôi vậy, tôi cũng chỉ tiện đường qua hỏi han vậy thôi.”

Anh quay người bước đi, Tiểu Viên gọi với theo: “Anh ấy bị bệnh gì vậy?”

Diệp Thụ Thần gãi gãi đầu: “Chắc cũng chẳng phải bệnh nan y gì, chỉ là sốt cao một chút thôi, ngủ li bì. Chẳng nói năng gì, chẳng ăn uống gì, cũng chẳng buồn gọi y tá đến. Cậu ấy nói, từ nhỏ ốm đau chẳng có ai lo cũng quen rồi, qua vài ngày tự khắc sẽ khỏi. Thôi, tôi đi nhé!”

Diệp Thụ Thần cố nhịn cười bước ra khỏi bệnh viện, rồi phá lên cười. Chẳng buồn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vừa cười vừa rút điện thoại ra: “Ê, người anh em, chẳng phải bảo cậu hẹn cô em Tiểu Chu đi chơi sao?”

“Bận lắm, không có thời gian.”

“Ai không có thời gian?”

“Tớ thì bận có bệnh, cô ấy thì trực ca đêm suốt, ai chẳng không có thời gian.”

“Cậu ốm mà cô ấy không đến thăm nom gì sao?” Thang Hi Hàn không cần nhìn cũng biết bộ dạng đang cười ngặt nghẽo của Diệp Thụ Thần.

“Tặng cậu một hộp quà Vượng Vượng lớn nhé, thấy sao?”



Chương 6: Khổ nhục kế



Diệp Thụ Thần bước nhanh quá, Tiểu Viên không kịp gọi theo, loáng cái đã không nhìn thấy bóng anh ta đâu. Ngày hôm đó, tâm trí Tiểu Viên cũng bay biến đi đâu mất.

Tới giờ ăn trưa, cô phục vụ nhìn Tiểu Viên, cười: “Hôm nay chỉ ăn một món này thôi à?”

Tiểu Viên cúi mặt, nhìn thấy cô gọi tới năm quả trứng muối, cô xấu hổ cúi mặt bước đi. Thế là trong đĩa cơm, ngoại trừ cơm, còn lại chỏm cao cao như một quả núi nhỏ là năm quả trứng muối.

Mục Mục ngồi đối diện với năm quả trứng muối, cười rồi chỉ đĩa cơm của Tiểu Viên nói: “Cái diễn đàn ấy có chủ đề nào nói trứng muối có thể giảm béo à?”

Tiểu Viên vùi đầu đếm trứng, hờ hững nói: “Chẳng phải cậu nói sáng nay lúc tớ đi làm mẹ mình mang trứng và bánh bao đến sao? Có muốn ăn không? Nếu muốn ăn thì khóa miệng lại, đừng có mà đá xoáy tớ, nghe rõ chưa?”

Mục Mục ngậm miệng: “Được rồi, được rồi, đây là mình nể mặt bát canh gà mái hầm của mẹ chúng mình đấy nhé. Phải rồi, mẹ bảo cậu gọi điện về nhà đấy.”

Tiểu Viên gọi điện thoại, Mục Mục cười cười rồi gắp lấy một quả một quả trứng muối trong đĩa cơm của bạn, miệng thì thầm: “Tớ sợ cậu ăn không hết!”

Tiểu Viên vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa nghiến răng ken két, giơ nắm đấm với Mục Mục, thì thầm: “Đồ tham ăn!”

Tiểu Viên vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mục Mục, vừa ậm ừ vâng dạ đối phó với mẹ.

“Chu Tiểu Viên, mẹ nói chuyện với con, nghe thấy không, sao cứ ậm ừ thế?”

“A, gì ạ? Mẹ bảo gì ạ?” Lúc này Tiểu Viên mới tập trung.

“Mẹ bảo bao giờ có thời gian thì mang canh gà với bánh bao đến cho Quân Quân.”

“Không cần đâu, mẹ là mẹ con chứ đâu phải mẹ anh ấy.”

“Cái gì mà không cần, nó là con nuôi mẹ, mẹ bảo cần là cần. Nó không còn mẹ, sao con chẳng thông cảm gì với nó vậy?”

Tiểu Viên ngước nhìn trời, không có mẹ ư? Anh ta còn khốn khổ hơn cô gấp mấy lần ấy chứ. Top những người đàn ông hấp dẫn, tuy có thiếu một bà mẹ ruột, nhưng lũ con gái sau lưng anh ta thì có cả đống, anh ta đâu có khổ sở gì.

“Vâng, con biết rồi, lúc nào con rảnh hẵng hay.” Tiểu Viên hờ hững đáp. Cô phải nghe điện thoại nên chẳng thể nào ăn được, Mục Mục chỉ vào mấy quả trứng còn lại trong đĩa cô. Tiểu Viên lầm bầm: “Biến.”

Mẹ Tiểu Viên như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mấy ngày nay Quân Quân có liên lạc gì với con không?”

Tiểu Viên cảnh giác hỏi: “Ý mẹ là sao?”

“Ừ, kể ra hai đứa mày cũng hợp nhau gớm đấy, bây giờ nó làm giám đốc rồi đúng không?”

“Mẹ nghĩ gì thế? Mẹ đừng có nói linh tinh, cũng đừng nghĩ linh tinh.”

“Mẹ đâu có nghĩ gì, mẹ bảo là tuổi con và Quân Quân cũng sàn sàn nhau, chắc cũng dễ ăn nói, bảo nó xem có đứa nhân viên nào phù hợp không thì giới thiệu cho con.”

Tiểu Viên đỏ bừng mặt. Hóa ra người nghĩ linh tinh lại là chính cô.

“Thế con nghĩ mẹ nghĩ gì? Con và Quân Quân à?” Tiểu Viên chẳng biết nói gì.

“Mẹ mà là Quân Quân thì cũng chẳng thèm để ý đến con. Con yên tâm, mẹ cũng chẳng tơ tưởng gì đâu, cũng không cần phải áp lực quá.” Mẹ Tiểu Viên an ủi con gái một cách vô cùng hào hiệp mà chẳng hề biết trái tim Tiểu Viên như bị bà ném vào trong chiếc máy nghiền giấy, giờ thì đã bị nghiền thành hàng trăm nghìn mảnh rồi.

Cúp máy, Tiểu Viên đùng đùng tức giận, đẩy đĩa cơm ra: “Cậu ăn hết đi.”

“Sao thế?” Mục Mục ngẩn tò te.

“Không thích.” Ai mà thích, ai mà ăn cho nổi, cùng lúc bị đứa bạn thân và mẹ ruột nói không sánh được với người ta, thì ai mà còn ăn ngon được?

Sau khi tan làm, Mục Mục kéo Tiểu Viên ra ngoài ăn sủi cảo, lúc thanh toán tiền, nhân viên phục vụ chợt cười tươi rói, nói: “Đã có người trả tiền cho hai vị rồi ạ.”

Mục Mục và Tiểu Viên bốn mắt nhìn nhau. “Tên ngốc nào thế?”

“Không biết, chắc là tớ chẳng quen tên ngốc nào lại tốt bụng vậy.”

Trong lúc hai người đang tranh luận, chợt Tiểu Viên trông thấy Lý Phổ đang đi tới: “Này, có khi tớ biết thật, nhưng mà là một bệnh nhân tớ gặp lúc trực ca, cũng chẳng thân thiết gì.”

“Chào cô, Chu tiểu thư. Còn đây là...?”

Mục Mục cười nói: “Chào anh, chào anh, cứ gọi tôi là Mục Mục.” Ánh mắt ném về phía Tiểu Viên: “Này, cái tên người sao Hỏa này nói tiếng sao Hỏa à? Quê chết đi được, lại còn tiểu thư chứ!”

Tiểu Viên cũng chẳng biết làm thế nào: “A, chào anh, trùng hợp thật, lại gặp anh rồi. Xin lỗi, tôi có điện thoại chút.” Trong lúc Tiểu Viên nghe điện thoại, Mục Mục nhìn khắp Lý Phổ một lượt, càng nhìn càng thấy anh chàng này chẳng ra sao. Ngoảnh ra nhìn Tiểu Viên, thấy sắc mặt cô biến đổi hết trạng thái này sang trạng thái khác. Cứ như là rơi tự do từ độ cao mười nghìn mét xuống vậy.

Ngắt máy, cô ngẩn người mất ba giây. Mục Mục nghĩ bụng, không biết làm sao thế nhỉ? Chưa kịp hỏi han gì, Tiểu Viên đã đứng phắt dậy, Lý Phổ và Mục Mục phải cùng lúc đỡ lấy chiếc bàn suýt thì bị Tiểu Viên xô đổ. Hai người vẫn chưa kịp phản ứng gì đã nghe cô nói xin lỗi phải đi trước, rồi sau đó bóng cô vụt biến mất trong tầm nhìn của hai người. Lý Phổ và Mục Mục cùng đỡ chiếc bàn, mặt đối mặt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đó là cú điện thoại của Diệp Thụ Thần. Diệp đại soái hối hả nói trong điện thoại: “Cho hỏi một chút, cấp cứu người bị hôn mê thì nên hô hấp nhân tạo hay ép ngực vậy? À còn nữa, cụ thể là có những bước gì?”

Câu nói này khiến cho Tiểu Viên vội vã đến nhà Thang Hi Hàn...