Thiên thần hai mặt
Posted at 27/09/2015
760 Views
Cẩm Tú vui đùa cùng con trai của mình một hồi lâu, đến khi trông thấy từ xa bóng dáng quen thuộc thì nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ, đứng phắt dậy vừa vẫy tay vừa kêu lên:
“Quốc Thịnh!”
Đôi mắt cô mải mê dán chặt lên người Quốc Thịnh, mà không để ý rằng bên cạnh anh còn có một cô gái. Thế nhưng Triệu Ánh đứng bên cạnh có thể nhìn ra, liền buột miệng thắc mắc:
“Cô gái nào bên cạnh chồng con thế?”
Cô sững người một lát, đến lúc này cô mới phát hiện sự có mặt của cô gái đứng cạnh anh. Ở phía xa, dường như cả hai người có vẻ rất bất ngờ, trông Quốc Thịnh sắc mặt thảng thốt nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn cô gái kia với vẻ e dè. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của cô gái kia dần hiện rõ trong đôi mắt của Cẩm Tú. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn, đôi mắt to tròn nhìn cô bằng tia nhìn đầy khó hiểu.
Nhưng cô không để ý điều này, cái mà cô quan tâm hiện giờ là cô ta là ai? Tại sao lại đi chung với Quốc Thịnh của cô?
Từ xa, Quốc Thịnh tâm trí rối bời, không ngừng thắc mắc tại sao Cẩm Tú lại biết giờ giấc anh đáp máy bay về nước thì lại trông thấy vẻ mặt khác lạ của Phương Nhã. Rõ ràng cô không chỉ trích, cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đăm đăm nhìn Cẩm Tú. Lúc này, anh cảm thấy có chút lo sợ, hồi hộp nhưng vẫn đi theo bước chân của cô.
Nhân lúc còn cách xa vị trí của Cẩm Tú, anh lên tiếng thanh minh, giọng nói có vẻ hơi kích động:
“Anh không biết cô ấy sẽ đến đây. Là thật đấy!”
Anh lén đưa mắt nhìn về phía Phương Nhã, trông chờ phản ứng từ cô. Nhưng trái lại cô càng bước đi nhanh hơn, môi chợt nhoẻn cười. Thái độ này khiến anh vô cùng bất ngờ và khó hiểu.
“Ba!”
Sự im lặng kỳ lạ phút chốc tan biến thật nhanh, thay vào đó là giọng nói bập bẹ của bé Hạo. Vừa trông thấy Quốc Thịnh, thằng bé đã giang hai tay đưa lên, chồm người về phía anh đòi bế. Điều này là một hành động rất bình thường, nhưng khi đập vào mắt Phương Nhã thì lại vô cùng kinh ngạc. Nụ cười trên môi trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết.
Cô vốn dĩ lường trước được việc trong suốt hai năm qua, anh và Cẩm Tú sẽ ở bên cạnh nhau. Nhưng không thể nào ngờ đến việc họ đã có một đứa con bụ bẫm như thế này???
Vẻ bàng hoàng cố gắng được che giấu, thế nhưng đôi mắt vẫn bộc lộ được nỗi bi thương căm phẫn bị đè nén!
Mắt vô thức liếc nhìn Quốc Thịnh, anh cũng nhìn cô tỏ vẻ bất lực, tay đón lấy đứa bé từ tay Cẩm Tú, vội vàng xoay chuyển chủ đề:
“Cẩm Tú, sao em lại biết anh hôm nay về?”
Trông thấy bé Hạo ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, Cẩm Tú cũng mất đi phần nào cảnh giác, nụ cười nhanh chóng hiện trên môi:
“Hôm qua em gọi anh mãi mà không được, sợ anh có chuyện gì nên gọi đến công ty anh hỏi chuyện, mới hay là giờ này anh sẽ về, nên em cùng mẹ dẫn bé Hạo ra đón!” - Đôi mắt Cẩm Tú xụp xuống, nhẹ nhàng cất lời - “Tại sao anh về mà không báo cho em hay? Hôm qua lại tắt luôn điện thoại!”
Anh siết chặt tay lại, giọng nói thốt ra vô cùng bình tĩnh:
“Anh chỉ đi mấy ngày, cần gì phải ra đón cho cực khổ. Hôm qua, là điện thoại anh hết pin!”
Cẩm Tú gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, vô thức bắt gặp phải ánh mắt của Phương Nhã, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Cô nhìn cô gái lạ trước mặt, hỏi Quốc Thịnh bằng giọng hơi khó chịu:
“Ai vậy anh?”
Trong khi Quốc Thịnh đang tìm cách để giải vây chuyện này thì bất ngờ Phương Nhã đưa tay ra chìa trước mặt Cẩm Tú, trịnh trọng cất lời, không quên một nụ cười xã giao:
“Chào cô, tôi là bạn đối tác của anh ấy bên Hàn Quốc. Cẩm Tú phải không? Tôi đã nghe anh ấy kể rất nhiều về cô!”
Giọng điệu Phương Nhã vô cùng hồ hởi, Cẩm Tú vốn dĩ không nhìn ra được sự khác lạ nào trong đôi mắt to tròn ấy, bất chợt sự cảnh giác khó chịu biến mất hết, thay vào đó là nụ cười hài lòng nhưng không nén nổi bất ngờ:
“Thật sao? Anh ấy có nhắc đến tôi à?”
Cô vừa nói vừa bắt lấy tay Phương Nhã. Trong tích tắc, nhiệt độ nóng lạnh giữa hai người phụ nữ hòa quyện vào nhau, trao cho nhau đôi mắt thăm dò đối phương. Cứ thế một lúc lâu, cả hai mới buông tay nhau ra, Phương Nhã cũng nhanh chóng bật cười:
“Tất nhiên rồi! Một cô gái xinh đẹp như cô đây, anh ấy không nhắc đến cô thì còn nhắc đến ai?”
Ý tứ trong lời của Phương Nhã rất rõ ràng, nhưng chỉ mình Quốc Thịnh hiểu. Anh chợt cảm thấy lo lắng với tình hình lúc này, bèn chen vào nói:
“Cẩm Tú! Cô ấy là Jessica, bạn đối tác của công ty anh. Bây giờ bọn anh phải về công ty gấp. Em và bác gái mau trở về đi!”
Nói đoạn, anh trao bé Hạo tận tay cho Cẩm Tú, giục cô về. Thế nhưng đến lúc này Phương Nhã lại cất tiếng, át luôn cả câu vừa định thốt ra của anh:
“Cần gì phải cực nhọc như thế. Một mình tôi đi được, anh hãy cùng gia đình về nhà nghỉ ngơi đi. Họ đã đến đây vì anh rồi, sao có thể để vợ con anh về một mình được chứ?”
Quốc Thịnh nhắm chặt mắt bất lực, giọng điệu trong lời nói dù không rõ ràng như anh biết chắc cô đã hiểu lầm mình. Với tình hình hiện giờ, nếu giải thích cho cô hiểu thì chắc chắn thân phận Phương Nhã sẽ bị bại lộ trước mặt Cẩm Tú. Anh thật không muốn viễn cảnh đau đớn của hai năm trước lại xảy ra một lần nữa.
Anh nhìn cô, rồi lại quay sang nhìn bé Hạo và Cẩm Tú. Chợt thấy lòng rối ren bức bối khó chịu, anh không thể để cô đi một mình, rời khỏi tầm mắt anh dễ dàng như thế. Hơn thế nữa, nếu mặc cho cô đi, nghĩa là mối quan hệ giữa hai người sẽ càng căng thẳng hơn nữa, cô nhất định sẽ càng căm ghét anh hơn!
“Chào nhé!”
Không đợi Quốc Thịnh đáp lời, cô liền chào tạm biệt Cẩm Tú, đôi mắt khẽ lướt qua cái nhìn của Triệu Ánh, trong lòng bỗng thấy ghê tởm đến muốn nôn. Ngay lập tức, cô xoay người đi về phía ngược lại, cố giữ cho bước đi được bình thường.
“Ph..”
Anh hoảng hồn nhìn bóng Phương Nhã đi xa, xém tính là gọi tên của cô nhưng may mắn là kịp nuốt vào trong họng, cảm thấy như lửa đốt toàn thân, nóng rực. Không được, anh không thể để cô lại một mình!
Đôi chân nặng trĩu của anh cuối cùng cũng nhấc ra khỏi mặt đất, tay vô thức vùng ra khỏi bàn tay đang níu lại của Cẩm Tú. Không nói không rằng liền đuổi theo bóng Phương Nhã khuất dần, bỏ mặc lại tiếng khóc giòn tan của bé Hạo và sự ngỡ ngàng của hai mẹ con Triệu Ánh.
“Cái gì thế? Trông thái độ nó có vẻ rất khác lạ, ngay cả con và bé Hạo đến đón nó cũng không màng tới. Công việc gấp gáp đến vậy à?”
Cẩm Tú mơ hồ nhìn bóng dáng hai con người kia khuất dần trước mắt mình, lòng cảm thấy rối bời khó tả. Những câu sau của Triệu Ánh, cô không nghe được gì nữa. Trong đầu chỉ hiện lên vô số những thắc mắc và cảm xúc kỳ lạ của bản thân.
Cô gái đó, có cái gì đó rất quen thuộc? Hơn thế nữa, đôi mắt của Quốc Thịnh khi nhìn cô ta, khiến cô thật sự rất bất an!
**********
“Nhã!”
Đứng trước hàng xe taxi nối dài, cô định bước vào trong xe thì cánh tay đã bị Quốc Thịnh kéo giật lại, giọng nói anh chứa đựng vẻ hoang mang kích động, thế nhưng khi nắm chặt cánh tay cô rồi, lại không khỏi bẽ bàng khi bắt gặp giọt nước mắt long lanh chảy từ khóe mi xuống hai gò má diễm lệ kia…
Trong phút chốc, Quốc Thịnh ngỡ như trước mặt mình là Mai Phương Nhã yếu đuối của năm xưa.
Hai năm trước, giọt nước mắt cay đắng của cô đã từng làm tan nát trái tim anh.
Còn bây giờ, cũng lại là anh khiến cô rơi nước mắt!
Tim như bị ai đó bóp nghẹn, cổ họng anh khô khốc, lưỡi nóng ran, muốn nói câu gì đó nhưng mãi không thốt thành lời.
“Buông ra!” - Cô bất lực, giọng thốt ra cũng trở nên yếu ớt, ngay cả ánh mắt cũng không ngước nhìn anh một lần - “Tôi muốn gặp mẹ!”
Anh như sức lực không còn, tay tuột dần từ cánh tay xuống cổ tay cô, siết chặt, như trút hết mọi nỗi đau lên đó, cố gắng gồng mình để nó đừng lan ra.
“Được! Chúng ta đi gặp mẹ!”
“Xin lỗi! Đó là mẹ tôi, anh nên nhớ!”
Giọng cô lạnh lùng khô khốc, lời nói thốt ra như cứa đứt trái tim anh. Cô nói xong bèn leo lên xe đóng sầm cửa lại trước mặt anh, giụt tài xế taxi đi nhanh. Trong phút chốc, bắt gặp giọt nước mắt long lanh sắp chực trào trên khóe mắt của cô, anh không kìm được mà vung tay đập mạnh lên cửa kính, đau đớn chạy theo chiếc xe đang dần lăn bánh, ra sức hét lên:
“Nhã! Em nghe anh giải thích, nghe anh giải thích đi. Mọi chuyện không phải như em thấy đâu. Hãy nghe anh nói, xin em. Nhã!!!!”
Trước mắt nhìn thấy chiếc xe xa dần, anh không kịp nghĩ gì mà leo lên chiếc taxi đỗ sẵn đằng sau lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Nhất định phải đuổi theo cô, ngay lập tức!
Chiếc xe lướt đi trên con đường tấp nập của phố Sài Gòn. Hai năm đã qua, mọi thứ tựa như không hề thay đổi, cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên như mới hôm nào. Nhưng những con người yêu đến sống chết của khi xưa đã không còn nữa. Họ bây giờ, chỉ như là kẻ thù, là nỗi đau của nhau mà thôi.
Bên tai phát lên tiếng âm thanh rè rè của đài phát thanh FM trên xe, tim Phương Nhã đau thắt lại, lòng quặn lên nỗi đau đớn khi gặp gỡ Cẩm Tú và đứa bé kháu khỉnh đó. Con của họ đã lớn như vậy rồi, anh cũng đã có một gia đình hạnh phúc như thế. Cớ sao còn tìm gặp cô làm gì, trao cho cô nụ hôn, để cô nhìn thấy đôi mắt đầy đau thương tột cùng đó, để cô cảm nhận được một phần nào đó con tim đang run lên vì xúc động. Anh không rời xa Cẩm Tú, cũng không chấp nhận buông tay cô. Lẽ nào muốn một chân đạp hai thuyền? Lẽ nào, anh chính là người tham lam bất chấp đến như thế hay sao?
Cô cắn môi đến bật máu, nước mắt ứa ra liên hồi không thể ngăn lại. Hai năm rồi, cho dù qua ngần ấy thời gian, vết thương trong cô vẫn không ngừng nguôi ngoai, càng lúc càng lún sâu hơn, khiến nỗi đau thêm phần lớn hơn, dày đặc hơn, không cách nào chắp vá lại được nữa.
Chiếc xe vừa dừng lại, cô nhanh chóng trả tiền rồi lao như con thiêu thân vào bên trong. Mẹ! Cô phải gặp mẹ của mình!
Phương Nhã bước đi mỗi lúc một nhanh, nhưng đến khi bước vào cửa phòng thăm tù nhân thì chợt đứng lại. Tim bất giác đập mạnh, chỉ cần bước vào một bước nữa thôi, cô sẽ có thể gặp lại mẹ? Người mẹ ruột xưa kia đã từng trốn nợ đi biệt, bỏ cô ở lại một mình không nơi nương tựa. Một người như thế, cứ ngỡ như sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nữa. Nhưng nào ngờ, họ bị bắt… bản thân cô phải trơ mắt ra nhìn chính người thân của mình bước chân vào cảnh tù tội, mãi không thấy được ánh sáng. Cô đành lòng bỏ mặc họ sao?
Họ bỏ cô mà đi mấy tháng trời ròng rã, cô đi biệt khỏi nước Việt Nam hai năm trời dài dẳng. Cuối cùng cũng phải có một ngày trở về. Thăm họ, cha mẹ ruột của cô!
Cô đứng đó, đôi mắt tràn đầy nỗi thống khổ, tâm trí trở nên vô cùng rối loạn. Hết nỗi đau này đến nỗi đau khác, thay phiên cào xé tim cô, bóp nghẹn cả hơi thở, khiến cô hoảng loạng không biết làm gì, cứ đứng ngây ra đó, đôi mắt đen thẫm sâu hút nhìn chằm chằm vào bức tường kiên cố đối diện mình, lòng cồn cào một thứ tình cảm mềm yếu của năm xưa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô cứ đứng yên ở đó, những người thăm tù cũng lần lượt bỏ về, nơi phòng chờ cũng trở nên thưa thớt. Cuối cùng đến một lúc sau, một người mang đồng phục lính canh, bước đến bên cô hỏi chuyện:
“Có phải đến thăm phạm nhân không? Cô muốn gặp ai?”
Một luồng cay xè xộc lên mũi, cô hít thật sâu đủ năm lần, sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, giọng khẽ khàng như gió:
“Tôi muốn gặp Cao Mỹ Lệ!”
Bên phía ngoài, Quốc Thịnh sắc mặt trắng bệch, đau đớn nhìn bóng dáng Phương Nhã mất hút khỏi cánh cửa. Anh đã đuổi theo kịp cô đến đây, thế nhưng lại không dám bước vào. Khoảng cách hai năm, giữa hai năm đó đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Cô mất đi trí nhớ, nhất thời đem lòng yêu một anh chàng Việt Kiều Mỹ, anh cũng không trách, vì anh biết cô sẽ chỉ say nắng nhất thời. Cho đến khi giải tỏa được hết hiểu lầm, cô có thể mở lòng mà đến với anh lần nữa. Anh biết Quốc Thịnh của khi xưa vô dụng đến mức nào, đã không thể chính tay bảo vệ người con gái anh yêu, ở bên cạnh cô lúc cô đơn nhất. Để rồi hai năm trôi qua, khoảng cách giữa hai người lại càng xa vời vợi, cảm giác như sắp phải buông tay người mình yêu. Anh quả thật không thể chịu nổi.
Đôi mắt anh vằn lên những tia đỏ, nhìn lăm lăm vào chiếc bóng của bản thân đổ dài ra mặt đất, tự động viên bản thân rằng cô đã ở đây, gần bên anh, chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa thôi. Khi cô có thể bình tĩnh nghe anh giải thích mọi việc, và anh sẽ dứt khoát trút bỏ đi những vấn vương tơ lòng của Cẩm Tú… thì mọi chuyện sẽ trở lại như vị trí cũ, anh và cô sẽ lại ở bên nhau.
Hai năm trước, anh không có trong tay sự nghiệp tiền đồ. Còn bây giờ, anh tự tin bản thân mình có thể bảo vệ lấy người con gái anh yêu thương nhất, để cô yên tâm được anh che chở, mãi mãi không bao giờ để cô khóc, tổn thương vì bất cứ điều gì nữa!
Mắt lại vô thức nhìn vào bên trong trại giam, anh thầm thở dài, chân mày cũng vì thế mà cau lại. Giờ cô đã rất đau lòng vì gia đình rồi, nhất định sẽ không đủ sáng suốt mà nghe anh nói. Thôi thì trước hết, khoan hãy đá động đến chuyện của hai người, kẻo cô lại đau lòng thêm nữa…
Trong khi đó, tại phòng thăm phạm nhân…
Nhìn người đàn bà vừa xa vừa gần ở trước mặt mình, dùng ánh mắt lạ lẫm khó hiểu nhìn Phương Nhã, lòng cô như thắt lại. Cô siết chặt điện thoại kề sát lên tai, giọng nghẹn ngào không thốt nổi một tiếng, nước mắt lại lã chã rơi.
“Cô là ai? Tôi quen biết cô sao?”
Mỹ Lệ nhìn cô với ánh mắt do dự, thắc mắc không ngừng vì hôm nay lại có một cô gái xinh đẹp đến thăm bà, hơn thế nữa còn khóc một cách ngon lành trước mặt, đôi mắt to kia như biến thành một lỗ đen sâu thẳm, càng lúc càng chìm trong bóng tối, tưởng chừng như không thể nào tìm thấy được ánh sáng…
Phía ngoài cửa, tiếng bước chân đi lại của ai đó, như gõ nhịp vào tim cô đau nhói. Bà không nhận ra cô, cũng phải! Khuôn mặt kiều diễm này đâu còn là của Phương Nhã năm xưa. Cơn uất hận vì đã bị bỏ rơi, nỗi đau cô đơn và lạc lõng trong thời gian đó dường như sống dậy, biến thành ngọn lửa thiêu đốt tim cô… nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và tình cảnh trước mắt, tim cô lại mềm nhũn, tuyến nước mắt cũng vì thế chảy ra không ngừng.
“Cô gái, cô làm sao thế?”
Phương Nhã chớp mắt, giọng nói của người đàn bà trước mặt vừa thể hiện sự lo lắng, lại vừa tò mò khó hiểu. Đôi mắt cô rưng rưng, giọng trở nên nghẹn ngào:
“Xin lỗi bác, trông bác thật giống người mẹ quá cố của con, vì xúc động quá nên mới… “ - Đưa tay quẹt nước mắt, cô hít thật sâu rồi nói tiếp - “Con là Jessica, là bạn của Phương Nhã con gái bác!”
“Sao? Con… con là… bạn của con bác?” - Đồng tử Mỹ Lệ như giãn ra, bóng tối u uất trong đôi mắt đã được tia sáng hy vọng nhỏ nhoi len lỏi, bà lập tức hỏi lại, vẻ mặt không tránh khỏi vui mừng, nhưng chỉ vài giây sau liền trở nên hoang mang - “Nhưng nó đâu, con gái bác… Phương Nhã đâu?”
“Bác gái, cô ấy hiện giờ không được khỏe, không thể đến thăm bác được. Con thay mặt cô ấy đến thăm bác!” - Cô mỉm cười, cố đè nén nỗi đau vào trong lòng, nói thật nhanh như sợ rằng giọng nói nghẹn ngào của mình khiến bà nghi ngờ.
“Cái gì? Phương Nhã làm sao? Con bé thế nào rồi? Có sao không?”
Bà hốt hoảng xém chút nữa là nhảy dựng lên, vẻ mặt căng thẳng tột độ, dường như đã chịu sự đả kích dữ lắm.
“Không, Phương Nhã không sao. Bác gái hãy yên tâm!” - Cô lắc đầu cười đau khổ, người mẹ khi xưa bỏ mặc cô trốn nợ cũng chưa từng thể hiển tình mẫu tử như thế này, chỉ qua hai năm mà bà đã thay đổi như thế, cảm giác này khiến cổ họng cô nghèn nghẹn, cay đắng xen lẫn hạnh phúc khiến cô nghi ngờ rằng liệu có phải đang mơ.
“Không! Nếu nó không sao, tại sao không đến thăm bác. Hai năm rồi, con bé vẫn không tha thứ cho bác hay sao?”
Giọt nước mắt đau đớn rơi trên má Mỹ Lệ, bà vừa cười lại vừa khóc, vẻ mặt hối hận chìm đắm trong bà hai năm trời, có lẽ đã quá muộn...