watch sexy videos at nza-vids!

Thế gian này từng chút đều là Anh

Posted at 27/09/2015

633 Views

Không lâu sau, tôi bắt đầu buồn ngủ.

***

Khi tôi choàng người tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ trời đã tối. Thở hắt ra, tôi lấy tay day day thái dương. Vừa rồi tôi gặp ác mộng, mơ thấy mình đang đi xuống cầu thang thì bị một bàn tay từ phía sau đẩy mạnh, sau đó nhào té và tỉnh dậy.

Đêm Đà Lạt khá lạnh, nhưng người tôi rịn mồ hôi, lúc này thật muốn đi tắm cho thoải mái.

Tôi cố ngồi dậy, nhận ra kim trên tay đã không còn, bình nước biển ban chiều cũng không còn nữa. Vì chỉ có một tay, cả người lại ê ẩm, tôi rốt cục không chịu nổi mà rên thành tiếng.

- Ở yên đấy! - Bất ngờ, tiếng Ngạo Quân vang lên cùng chút ngái ngủ. Tôi đưa mắt khó nhọc nhìn qua, phát hiện cậu ấy đang ngồi dậy từ sofa.

Không quá khẩn trương, Quân từ từ đi đến đỡ tôi dậy.

- Cần gì? - Cậu ấy lại bắt đầu kiệm lời với tôi rồi.

- Tắm. - Đã thế thì tôi cũng không nói nhiều.

Nheo nheo mắt hồ ly nhỏ hẹp nhìn tôi, cuối cùng môi cam xinh đẹp hé mở:

- Được! - Dứt lời, Ngạo Quân liền bế tôi lên, đưa thẳng vào phòng tắm.

Nhìn phòng tắm, tôi cũng đánh giá được căn phòng mình đang ở thuộc mức giá cao. Trong này có vòi sen, còn có cả bồn tắm, gương thì sáng bóng, sàn nhà sạch sẽ.

Đặt tôi ngồi vào bồn tắm men sứ bóng loáng và khô ráo, Ngạo Quân bình thản lần tay mở cúc áo tôi.

- Làm gì thế? - Không lẽ định tắm cho tôi?

Câu trả lời của Ngạo Quân khẳng định suy nghĩ trong lòng tôi là đúng:

- Tắm cho em.

Tôi không kìm được đưa cánh tay lành lặn vỗ trán, còn chân lành lặn thì đạp cậu ấy ra.

Bị tôi đạp, cả người Ngạo Quân té bật ra phía sau, đập vào thành bồn tắm, đôi mày kiếm thoáng chau lại, trừng mắt nhìn tôi thị uy.

- Có bị điên không? Cậu không còn biết giới tính của mình là gì nữa à? - Tôi thực sự phát cáu.

- Ai nói nam không được tắm cho nữ? - Quân lại chồm tới.

- Người ta là cái gì của nhau thì mới thân thiết như thế. - Tôi tiếp tục đạp ra nhưng lần này chân bị cậu ấy giữ lại.

Ngạo Quân nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó nắm bắt, mắt hồ ly nhỏ dài cứ liên tục sáng lên rồi lại tối sầm đi. Phải đến vài phút sau, đáy mắt cậu ấy là cả một trời ôn nhu dịu dàng:

- Thế thì là gì của nhau đi!

Tôi chau mày, muốn tìm lời nào đó để đánh trống lảng nhưng không kịp, trước khi tôi cất lời thành tiếng, cậu ấy đã hôn tôi rồi.

Tôi không kháng cự, không vùng vẫy, để mặc đôi môi kia cứ mãi dây dưa trên môi mình, mang theo hơi thở nam tính thật gần và mùi hương lành lạnh của riêng Quân. Dù sao sức tôi lúc khỏe còn chẳng lại cậu ấy nói gì lúc đau ốm.

Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là vì không muốn kháng cự nên lấy lí do không nổi. Biết làm sao đây, khi ngã xuống, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Quân. Lúc tỉnh lại, người tôi muốn thấy nhất cũng là Quân. Khi bác sĩ nói gọi cho người nhà, lòng tôi khao khát có thể gọi cho cậu ấy. Tôi không thể trốn tránh nữa rồi. Tôi đã yêu Ngạo Quân!

Quân hôn tôi rất lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy để cậu ấy đơn phương một mình có chút áy náy, nên quyết định phối hợp cùng đôi môi kia.

Đến khi nụ hôn kết thúc, cậu ấy ôm tôi vào lòng. Áp tai vào lồng ngực như thế này, tôi có thể nghe tiếng tim cậu ấy đập rất nhanh.

- Anh chịu thua! Lúc trước em lừa dối anh cũng được, bây giờ tiếp tục lừa dối là em yêu anh đi có được không? - Vùi mặt vào hõm cổ tôi, Quân khàn giọng.

- Tại sao? - Ở trong lồng ngực vững chãi, tôi nói vọng ra. Tôi biết lý do chứ, nhưng lúc này lại nuông chiều con tim, muốn chính tai được nghe cậu ấy nói.

- Vì anh cần em. - Giọng Quân khàn đặc, nhưng lọt vào tai tôi lại là thứ âm thanh tuyệt vời nhất thế gian.

Tôi không biết tại sao lúc này hai mắt mình lại nóng ran, nước mắt cứ thế chảy dài không cách nào kiềm chế. Cần một người, thực chất còn lớn lao và khao khát hơn yêu một người. Trên thế giới này vẫn còn một người cần đến tôi, cần đến sự tồn tại của tôi, như chính sự tồn tại của anh ấy.

***

Tôi may mắn chỉ bị nứt xương tay trái và chân phải, bác sĩ nói cố định trong sáu tuần là có thể gỡ bột. Về phần đầu, qua kiểm tra cho thấy không có tổn thương gì, tình trạng buồn nôn là do cơ thể vừa bị sốc, từ từ sẽ hết. Chính vì lí do đó, tôi được ra viện và trở về ký túc xá.

Vì tôi đi lại khó khăn, Quân chuyển đến ở trong ký túc xá để hằng ngày cõng tôi xuống lớp đi học, lúc không có tiết thì túc trực ở phòng giúp tôi việc sinh hoạt, chỉ đến giờ quy định không được có bạn khác giới trong phòng thì mới trở về phòng mình.

Đối với tôi, Quân vẫn kiệm lời, ít nói như cũ, nét mặt trước sau lạnh lùng, không mấy khi cười, nhưng chăm sóc tôi thì hết mực chu đáo, lại quan tâm tôi theo cách riêng của anh. Mâu thuẫn giữa hai người, Quân không hề nhắc đến, kể cả chuyện trong phòng tắm khi ấy cùng với lời tỏ tình cũng không. Hôm đó, vì quá xúc động, tôi đã khóc rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi trong lòng Quân, đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng trả lời anh. Thật lòng thì tôi đang lẩn tránh phải đối mặt với tình cảm trong lòng của cả hai. Sẽ không có cái kết tốt đẹp nào cho chúng tôi khi mà ông Hùng đã từng xem tôi là con gái, tôi lại mang tiếng lừa gạt gia đình đó. Vả lại bây giờ Quân còn trẻ, rung động cũng chỉ là thoáng qua, tôi không dám ở cạnh anh vì không đủ can đảm nghĩ đến ngày chia xa. Tôi thấy mình lúc này thật nhát gan, cũng thật mềm yếu, vì không thể dứt khoát nắm hoặc buông. Thì ra đây chính là sự yếu đuối của những cô gái bắt đầu rơi vào tình yêu.

- Minh An! - Tiếng Tường từ tầng trên vọng xuống.

- Hả? - Tôi hơi ngạc nhiên vì giờ cũng đã khuya mà cậu ấy còn chưa ngủ.

- Tớ không ngủ được. - Tôi nghe tiếng loạt soạt chăn mền, vài giây sau thì thấy Tường trèo xuống và ngồi bên giường tôi.

- Cậu có tâm sự à? - Tôi cũng đang mất ngủ đây.

- Ngạo Quân là gì của cậu? - Tường trầm giọng.

- Anh trai không cùng huyết thống. - Tôi nói dối trơn tru.

- Cậu ta không chỉ xem cậu là em gái. - Giọng của Tường rất lạ, có gì đó run run trong cổ họng.

Tôi giật mình, trong lòng âm thầm hoảng hốt. Tôi thấy Quân đối với mình vẫn kiệm lời như ngày đầu quen biết, không lẽ người ngoài có thể nhìn thấy tình cảm của chúng tôi rõ như thế sao?

Trong khi tôi im lặng không biết nói gì, Tường tiếp lời:

- Cậu cũng không xem Quân là anh trai.

Mặc kệ là bọn tôi quá lộ liễu hay Tường tinh ý, tôi phải dừng suy nghĩ của cậu ấy lại:

- Sao cậu lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy? - Giọng tôi dù rất cố gắng nhưng vẫn có chút không bình thường.

- À, tên cậu ấy rất lạ, hình như không phải người Việt. - Tường nói một câu không liên quan đến tình huống hiện tại. Giọng nói của cậu ấy rất mơ màng, cảm giác như tâm hồn đang mắc lại nơi nào đó, hoàn toàn không thuộc về hiện tại.

Về cái tên của Ngạo Quân, bản thân tôi cũng thấy lạ. Đó là một cái tên hay, theo nhận xét của tôi là thế, nhưng không giống tên người Việt cho lắm. Có khi mẹ Quân là người Hoa cũng nên. Gương mặt anh cũng không phải giống vẻ mặt người Việt.

Tôi đang suy nghĩ miên man thì một bàn tay ghì lên người khiến tôi giật mình. Định thần lại, Tường vừa bất chợt ôm lấy tôi, bàn tay khóa chặt cánh tay lành lặn của tôi.

- Cậu làm gì vậy? - Dù trong đầu mập mờ nghĩ ra vài thứ không hay ho, tôi vẫn cố hỏi lại.

- Tớ không muốn cậu thuộc về Quân. - Mắt Tường nhìn tôi như có lửa.

- Tớ đương nhiên không thuộc về Quân. - Lúc này, tôi nghĩ tốt nhất không nên cương với Tường. Tay chân tôi đang thế này làm sao mà chống lại cậu ấy được.

- Cậu phải thuộc về tớ! - Tường gằn giọng.

- Nếu thế thì cậu phải tỏ tình và theo đuổi tớ chứ. - Tôi cố đùa dù lòng đang run lên.

- Không cần! Chỉ cần làm cậu thuộc về tớ là được. - Gương mặt xinh đẹp của Tường lúc này trở nên gian trá đến không tưởng, khóe môi lưu luyến nụ cười nửa miệng, ánh mắt đục ngầu thiếu kiềm chế.

Ngay sau đó bàn tay khống chế tay tôi, tay còn lại bịt miệng tôi. Nhanh như cắt, cánh môi mà thường ngày tôi vẫn thấy rất duyên nhằm vào cổ tôi mà nhấm nháp, cắn mạnh, rồi lại mải miết hôn.

Tôi hoảng sợ đến quên cả vùng vẫy, còn chưa kịp định thần để vùng vẫy thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa bị đạp tung, ngay sau đó, Ngạo Quân xuất hiện như thiên thần hộ mệnh, lôi Tường ra khỏi người tôi.

Bên tai là tiếng xô xát mạnh mẽ, nhưng tôi không thể ngồi dậy, cũng không thể lên tiếng can ngăn, cả người chỉ biết run rẩy vô lực, nước mắt cứ thế trào ra không thể kiểm soát.

Không lâu sau, tôi thấy Quân đến gần mình, dùng chiếc áo khoác của anh quàng lên người tôi, vòng tay ôm lấy tôi vào lòng.

- Không sao đâu, anh ở đây! - Ghé miệng vào tai tôi, Quân thì thào, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.

Dù đã cảm nhận được sự an toàn, tôi vẫn nấc lên thành tiếng, không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

- Anh ở đây! - Quân cứ thế thì thào vào tai tôi ba từ ấy cho đến khi tôi bình tâm trở lại.

Khi có thể ngừng khóc, tôi đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Tường đang bị Quân trói vào ghế. Cậu ta không vùng vẫy, cũng không chửi bới, gương mặt lạnh đến mức có thể đông chết người khác.

- Làm sao anh biết mà đến? - Tôi không kìm được, ngước lên nhìn gương mặt trong trẻo của Quân...