Thế gian này từng chút đều là Anh
Posted at 27/09/2015
627 Views
- Thế nếu anh đi khỏi đây để mở trang trại trồng nho thì em đi với anh nhé! - Quân có vẻ nghiêm túc.
- Làm sao được? Anh phải thừa kế công ty chứ. - Tôi bật cười trước suy nghĩ của Quân. Nhà có mỗi đứa con trai, đi rồi công ty để cho ai?
- Anh không quan tâm đến công ty của ông già. - Giọng Quân trở nên lạnh nhạt khi nhắc đến ba mình.
- Gọi là ba! - Tôi chỉnh lại bằng giọng trầm và có chút nghiêm nghị. Tôi ghét cái kiểu gọi ba mẹ mình xấc láo như thế.
- Ông ấy không xứng đáng. - Quân thở hắt ra, đưa ly rượu lên môi uống cạn.
Tôi im lặng không nhận xét. Xứng đáng hay không, tự trong lòng cậu ấy có định kiến và sẽ giữ im nó cho đến khi tự bản thân thay đổi suy nghĩ. Tôi nghĩ chẳng ai có thể tác động vào.
- Ông ấy không có thời gian về nhà ăn cơm, không có thời gian mừng sinh nhật con trai mình, lúc nào cũng không có thời gian. Nhưng ông ấy có thời gian để đi chơi thể thao, có thời gian tán gái, có thời gian lấy vợ và đi hưởng tuần trăng mật. - Quân đột nhiên trở lên gay gắt, giọng nói run lên như những thổn thức giấu sâu trong đáy lòng. Thằng nhãi này, có lẽ đã cô đơn đến mức lãnh cảm.
Tôi im lặng không nói, chỉ nhẹ gục đầu lên vai Quân, mắt nhắm hờ cho đầu óc đỡ choáng váng. Tôi muốn cho cậu ấy gục đầu lên vai mình, nhưng mà với chiều cao chênh lệch thế này sẽ rất khó ngồi. Vì vậy tôi làm ngược lại, chủ yếu miễn cậu ấy biết có tôi ở đây và từ giờ cậu ấy không còn cô đơn nữa là được.
Chương 11:
Sáng thứ hai đầu tuần, đám học sinh chúng tôi bắt đầu bằng giờ chào cờ, sau đó bước vào tiết học như mọi khi. Chỉ cho đến giờ ra chơi mọi thứ mới có chút thay đổi, tôi không ngồi trong lớp học bài mà bị gọi lên phòng giám thị. Nguyên nhân là vì sau giờ chào cờ, phụ huynh của tôi đã không đến gặp giáo viên chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, bản kiểm điểm của tôi cũng không có chữ ký phụ huynh.
- Em còn muốn học ở đây không Minh An? - Thả bản kiểm điểm của tôi xuống bàn, thầy hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.
- Dạ còn. - Đương nhiên tôi muốn. Có ai lại muốn bị đuổi học bao giờ.
- Thế tại sao thái độ của em lại như vậy? Lời tôi nói em không tôn trọng sao? - Hiệu trưởng thở dài, giọng nói như đè nén cơn giận.
- Em rất tôn trọng hiệu trưởng. - Ông ấy đứng đầu cả trường, tôi có thể giỡn mặt sao?
- Thế tại sao em lại nộp cho tôi một bản kiểm điểm không có chữ ký và không mời phụ huynh đến gặp tôi? - Thầy hiệu trưởng hai tay khoanh trước ngực, gương mặt rất nghiêm trọng.
- Em không có mẹ, giấy chứng tử của ba, em đã nộp kèm với hồ sơ xin học, thầy muốn em gọi ai đến gặp thầy? - Tôi lạnh lùng đối đáp lại. Hiện giờ dù có ông Hùng và bà Hạnh, nhưng trên thực tế tôi vẫn là đứa mồ côi. Lấy đâu ra phụ huynh để mời?
Nghe tôi nói, thầy hiệu trưởng trở nên khó xử và có chút áy náy vì cảm thấy mình vừa chạm vào nỗi đau của người khác, gương mặt vì thế cũng dịu đi nhiều:
- Thôi được rồi, em về lớp đi! Tôi sẽ kiểm tra lại hồ sơ và học bạ của em. Nếu nói dối thì em lập tức bị đuổi học. - Tuy vậy vẫn không quên răn đe.
Tôi đứng lên cúi đầu chào, sau đó dứt khoát xoay người đi ra cửa. Cửa phòng giám thị vừa mở ra, tôi liền thấy Ngạo Quân đang từ xa tiến lại. Bất giác cả mặt tôi nóng ran, lúng túng không biết phải cư xử như thế nào.
Nguyên nhân của biểu hiện này là vì hôm qua khi tỉnh lại, tôi thấy cả hai đang dựa đầu vào nhau ngủ, tay đôi bên còn đan rất chặt vào nhau. Tôi biết đối với tôi, Quân có một phức cảm mà không rõ là tình cảm gia đình hay trai gái. Tôi đối với cậu ấy cũng có chút chú ý và thiện cảm. Nhưng chúng tôi hiện là người một nhà. Nếu cứ tiếp xúc và gần gũi như thế, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chính vì vậy, tôi không đưa tay chào Ngạo Quân như cậu ấy đang chào tôi, cúi đầu chạy một mạch về lớp. Có lẽ ở phía sau, cậu ấy đang rất ngạc nhiên về thái độ này.
Bước qua cửa lớp, tôi bị gần như cả tập thể chặn lại, mặt ai cũng đầy vẻ bất ngờ nghi hoặc.
- Cậu sống cùng nhà với Ngạo Quân? - Nguyệt lúc nào cũng là đứa tài lanh nhất lớp.
- Phải. - Tôi nghĩ Diệu My đã nói với cả lớp.
- Là em gái không cùng huyết thống? - Giờ thì đến Ly. Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, giọng nói rất gay gắt. Tiện thể, tôi nhìn qua Ly một cái. À! Đã cắt thành tóc tém rồi. Có lẽ bị cháy khá nhiều.
- Phải. - Tôi lại nhàn nhạt khẳng định.
- Cậu đừng có mà nghĩ mình là người một nhà với Quân.
- Cũng đừng có mà suốt ngày đeo bám, chạy theo cậu ấy.
- Ngạo Quân là của bọn tôi.
- Cùng một nhà thể nào cũng giở trò.
- Có khi lại tìm mọi cách để mê hoặc.
Ôi! Tôi nghe đầy một tai những lời của tập thể con gái lớp này, hiện giờ còn bị vướng ở cửa lớp chưa thể về chỗ.
- Câm miệng! - Ồn quá, tôi buộc phải lớn giọng quát.
Cả đám im thật.
- Thế giới trong mắt một người chính là con người của người đó. Các cậu đừng có tưởng ai cũng giống mình. Biến đi cho tôi về chỗ! - Đúng là nghe dễ cáu. Tôi cũng không ngại lấy miệng lưỡi ra xoáy lại.
- Cậu nói ai đấy hả? - Nguyệt quát lên.
- Cậu làm gì mà xoắn lên thế? Tôi đâu có chỉ đích danh ai. Duỗi thẳng ra tôi xem nào! - Vòng hai tay trước ngực, tôi tặng cho cậu ta một nụ cười khiêu khích.
Theo dự đoán của tôi thì rất có thể lại có đánh nhau. Nhưng không! Ngạo Quân đã xuất hiện rất đúng lúc.
- Mọi người đang làm gì đây? - Xỏ hai tay túi quần, cậu ấy đưa ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hết bằng đấy người, giọng nói rất xa cách cùng khó chịu.
Lập tức cả đám giải tán.
Trước khi về chỗ, tôi cảm kích quay qua định cười với cậu ấy, nhưng Quân không nhìn tôi, lạnh nhạt đi lướt qua rồi về chỗ mình, thái độ như không nhìn thấy tôi.
Tự nhiên tôi như người bước hụt chân, một chút bàng hoàng và ngây ngốc, lặng lẽ đi về chỗ mình trong sự khó hiểu. Không lẽ cậu ấy cũng giống Khoa, ở trước mặt mọi người sẽ không thể hiện là có quen biết với tôi? Làm bạn với tôi mất mặt thế sao?
***
Thứ hai đầu tuần chỉ học năm tiết buổi sáng, sau khi kết thúc tôi có thể trở về nhà ăn uống, nghỉ ngơi, học bài, chuẩn bị đi làm. Đáng lẽ mọi việc sẽ diễn ra đúng như thế nếu như xe tôi không hết điện. Hôm qua vì để xe ở nhà sạc điện nên tôi phải đi xe bus, không ngờ ổ cắm có vấn đề, điện chỉ vô một chút rồi tự ngắt. Giờ thì hay rồi, buổi sáng gần đến trường tôi đã phải dắt bộ. Bây giờ, sau cái mệt mỏi của buổi học, tôi lại tiếp tục dắt bộ, đoạn đường tuyệt đối không gần.
Tính ra thì tôi không phải là đứa tự lập. Mỗi khi có rắc rối hay ấm ức đều sẽ ăn vạ với ba hoặc Thế Anh. Tôi vốn có thói quen dựa dẫm, lại còn rất tự hào về sự ỷ lại của mình. Tôi kiêu hãnh vì có một người ba tâm lý và rất hiền, có ba cậu bạn thân và Thế Anh. Với tôi, tất cả bọn họ là người nhà. Gia đình không phải là một mô hình được cấu tạo từ ba mẹ và con cái. Gia đình là một trạng thái tình cảm khi mà người ta quan tâm và đối xử với nhau như người nhà, mặc kệ có cùng huyết thống hay không. Và tôi đã từng có một niềm hạnh phúc như thế.
Sự chập chững tự lập của tôi chỉ mới bắt đầu cách đây không lâu, khi ba bị bắt, họ hàng và hàng xóm quay lưng, tài sản bị người ta lấy mất và tôi thành “vô sản”, buộc phải ra ngoài thuê phòng trọ, tự mình đi làm để lo cho chính mình. Với một đứa quen dựa vào người khác như tôi thì điều đó không hề dễ dàng. Có những lúc hết tiền, bụng lại rất đói, nhưng không thể kêu cứu ai. Có những khi mắc kẹt trong một mớ những khoản cần phải chi, nhưng đi làm không đủ sống. Lúc ấy thật sự cảm thấy rất bơ vơ và sợ hãi! Cũng như bây giờ, khi mà phải dắt một chiếc xe rất nặng, mắt dáo dác tìm tiệm sửa xe, trong khi dòng người cứ thế lướt qua, làm tôi cảm thấy rất tủi thân. Lại càng hiểu rõ hơn rằng mình mới là chỗ dựa tốt nhất của mình.
Tôi phải dắt bộ khoảng ba cây số mới thấy một tiệm sửa xe. Mau chóng đưa xe vô, trình bày với chủ tiệm rằng xe tôi có vấn đề về sạc, sau đó bắt xe ôm về nhà.
Khi tôi có thể tiến vô căn nhà mát rượi thì đã gần một giờ. Bên trong lại đông đúc với nhóm gia nhân mới, mọi người tất bật dọn dẹp, lau chùi, cắt tỉa hoa, trang trí lại nhà cửa.
Đoạn đường về phòng là những bước chân hạnh phúc nhất của tôi...