Polly po-cket

Sài Gòn - Mùa yêu vội vã

Posted at 27/09/2015

143 Views


( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Em đã không yêu tôi, những năm tháng cố gắng của tôi cũng như đổ sông đổ biển, như giọt nước ngọt đổ vào đại dương bao la...
***
Tôi thả xe dọc những con đường vắng người, những ngày giữa tháng tám Sài Gòn nóng đến kì lạ, bao nhiêu cái nóng của những ngày mưa ướt át thừa dịp thổi tràn xuống lòng thành phố, mặt đường bỏng rát đến độ nếu một giọt nước nhỏ xuống, nó sẵn sàng dữ dội thiêu cháy xèo xèo. Tôi bất giác nhớ đến em, một cô gái không bao giờ mang theo áo chống nắng khi đi ra ngoài đường, tôi thắng xe quay đầu lại, rồi bỗng dưng khựng hẳn lại, Sài Gòn những dòng người tuôn đi ngược xuôi, con đường nào đến trước cổng trường em như những ngày trước tôi vẫn hay đứng đợi em tươi cười vẫy tay, nước mắt suýt rơi trên đôi mi khô khốc của một thằng con trai, "có còn là gì nữa đâu em..."

Em là một người bạn cấp ba của tôi, những năm tháng cấp ba xa dần, tôi cũng không gặp lại em cho đến khi em đi cùng một nhóm bạn, em đứng đó bẽn bẽn trong cái váy trắng tinh khôi, đôi giày búp bê đỏ làm nổi lên nước da trắng hồng và sự dịu hiền của em hiện rõ lên trong nụ cười khiến tôi ngay phút ấy chao đảo. Nếu bạn là một người con trai, trái tim cứ đập nhầm nhịp, rụt rè trước cô gái bạn đã thầm thích, điều ấy không dễ chịu tý nào.
Em cứ dịu dàng bước vào cuộc sống tôi một cách âm thầm, tựa lúc nào, với tôi lúc ấy em là tất cả những gì tôi có, và nếu đánh đổi tất cả những gì tôi đang có để có được tình yêu của em, tôi còn cho đó là điều quá bất công cho em. Tôi cũng giống như Jack trong tiểu thuyết của Mathias Malzieu, có một trái tim bằng đồng hồ mỏng manh cũng bất chấp yêu cô ca sĩ đường phố Acacia ngay từ lần đầu tiên cho đến phút cuối cùng của cuộc đời, kết thúc cuộc sống mình bằng một nụ hôn nồng cháy và trái tim bắt đầu hư hao đi, Jack chết lịm trong vòng tay của Acacia giữa một ngày bão tuyết phủ kín Edinburgh. Em là cô ca sĩ nhỏ trong trái tim tôi, suốt ngày nhảy nhót và hót ca, làm tôi không yên phút nào, không giây nào trôi qua tôi không nghĩ về em, cô bé váy trắng nụ cười ngoan hiền, làm những ngày Sài Gòn cô đơn lùi hẳn về sau lưng.
Có những ngày Sài Gòn trêu người, cứ hết mưa rồi lại nắng gắt, những cú điện thoại của em cứ rung lên trong túi, em gần thi môn anh văn mà em lại khá tự ti về môn đó, tôi lại tất tả chạy qua nhà em, dù mưa hay nắng, đoạn đường có quá xa tôi cũng xem là gần, chỉ cần được nhìn em chăm chú viết, mái tóc dài xoã chấm vào quyển vở trắng, được ngồi gần em thế thôi, là bao mệt nhọc khó khăn, bao xa cách địa lý tan biến trong nụ cười mong manh của em trao tôi. Cũng có những ngày Sài Gòn nắng đến bỏng da, em ngồi sau lưng tôi trên chiếc xe sương gió, líu lo đủ chuyện, chúng tôi hoà vào dòng người tất tả ngược xuôi mà chỉ thấy có em trong mắt, chỉ thấy có một trái tim giữa muôn vạn trái tim, tôi cứ yêu em đến mù quáng như thế, yêu em đến điên cuồng vào vòng xoáy, bất chấp mọi thứ, bất chấp mọi chuyện, tôi không cần em có yêu tôi lại hay không, tôi chỉ cần những ngày thế này cứ ở lại, là quá đủ.
- - Liệu một ngày có một chàng trai yêu em, em sẽ đồng ý chứ?
- - Em không biết, nhưng em muốn để thời gian trả lời chàng trai ấy.
- - Nếu anh nói anh thích em?
- -Thì anh hãy chờ thời gian bên em trả lời.
Rồi Sài Gòn vào mùa mưa, những cơn mưa vội vàng phun nước như trút từ biển hết xuống thành phố, những giọt nước tạt vào khung cửa kính quán café nhỏ, những tập tài liệu và từ điển to đùng cũng ướt mèm đôi góc, tôi vẫn làm công việc hàng ngày là chạy gần mười lăm cây số để dạy học cho em những lổ hổng kiến thức em còn thiếu đi. Trong lúc em say mê điền những từ vào chỗ trống, tôi chăm chú đọc qua vài quyển sách để trên kệ trong quán, lén liếc mắt nhìn em rồi cười khẽ, trong lòng thấy chút bình yên giữa thành phố quá ồn ào mỗi ngày tuôn qua não một sức đè nén không tả, chỉ cần bên em, bao nhiêu muộn phiền đang là gánh nặng trôi theo nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng. Em, là một thiên thần mà trời ban gửi để tôi có thêm động lực thay đổi. Dù tôi không nói cho em nghe, nhưng đã giảm bớt những việc ăn chơi không bổ ích, chú tâm học hành hơn, dành thời gian nhiều cho sách vở và thay đổi cách ăn mặc để phù hợp với em hơn, những điều ấy, tôi biết nó không quá lớn, với tôi, làm được gì để xứng đáng hơn với em, thì dù có là thay đổi nhỏ nhặt tôi cũng sẽ chú tâm đến ngay.
Cuộc đời dù dài hay ngắn, có thành công hay không, lẽ dĩ nhiên cũng phải trải qua những chông gai, những cung bậc cảm xúc vui, buồn, đó chính là cuộc sống, không ai có thể lát nhung lụa đầy trên con đường bạn đi mãi, đôi lúc những viên đá cắt vào da thịt những nét cắt quá sắc, đến độ chảy máu, đến tưởng chừng như gục ngã xuống mãi không thể đứng lên được, thì thời gian vẫn trôi, thì vòng tuần hoàn vũ trụ vẫn quay, ngày đêm vẫn thay nhau hằng ngày, chỉ là do bạn quá yếu mềm, quá đánh mất những thời gian quý báu của mình cho một vết cắt đã in hằn trên da, dù biết nó sẽ không phai, dù biết nó sẽ khiến ta chạnh lòng những phút giây tua lại cuồn phim tình cảm cũ, nhưng, rồi cũng phải tiếp tục sống cho bản thân và cho những gì mình đang hướng tới. Đôi lúc, những vấp ngã và chông gai chính là bài học để đời, để ngày sau còn thấy lại những gì đã khờ dại đi qua.
Em đã không yêu tôi, những năm tháng cố gắng của tôi cũng như đổ sông đổ biển, như giọt nước ngọt đổ vào đại dương bao la, rồi nước vẫn sẽ mặn, giọt nước kia chỉ hoài phí công, nó muốn thay đổi cả đại dương, nó muốn đại dương ôm vào lòng nó, nó ảo tưởng nó sẽ làm cho cả biển khơi ngọt lịm như những gì nó ban tặng, nhưng rồi, biển vẫn mặn chát, vẫn xát vào vết thương xót đắng. Rồi em cũng đi, rồi em cũng bỏ lơ tình yêu của tôi trong vô vọng, cũng bỏ lại những ngày Sài Gòn tàn lụi theo ánh hoàng hôn chìm dần trong mắt, ánh lên trong khoé mi một giọt nước mắt nhỏ nào đó, tôi vội lau đi, cứ như Sài Gòn những ngày bụi bay vào mắt.
Hôm nay, trên phố đông người, tôi vô tình chạm mặt em tại một ngã tư trong lúc qua đường khi đèn đỏ, em siết chặt một bàn tay người nào đó trong nụ cười dịu hiền mà tôi từng nghĩ đã thuộc về riêng tôi, em chợt ngừng bước chân nhìn tôi trong ánh mắt ngỡ ngàng, tim tôi xót chứ, nhưng tôi cũng bước qua em như người chưa từng quen, như những người lạ đi qua nhau trên thành phố hàng nghìn người đi qua tôi mỗi ngày, như những người chưa từng trao cho nhau những nụ cười mỏng manh trong những ngày Sài Gòn hối hả. Thầm nghĩ trong những suy tư muộn phiền: "Mọi chuyện đã qua rồi, đúng không em?"
Những con người từng có duyên phận với nhau, dù chỉ là duyên phận ngắn ngủi trong kiếp này phải gặp nhau, phải cho nhau những kỉ niệm không thể quên, âu cũng là phước phần của bản thân, dù phước phần ấy có nhuốm đầy thương đau đến mấy, cũng từng yêu em, cũng từng bên em, cũng từng quan tâm về em, yêu em tha thiết, cảm ơn em, có em những ngày Sài Gòn trở nên chậm rãi, trở nên ấm áp và hạnh phúc, dù mưa hay nắng, những ngày có em Sài Gòn với tôi yên bình đến lạ, vì em là trái tim giữa muôn vạn người, đôi mắt tôi lúc ấy chỉ nhìn về em, đầu óc chỉ biết đến em, thế nên, nhìn ở đâu cũng chỉ thấy em. Giờ, tôi không cần bận tâm đến em sống ra sao, có tốt không, những ngày nắng có ai mang áo cho em, những ngày mưa ai đón em cho khỏi ướt, những ngày bệnh ai sẽ đứng dưới cổng nhà đưa vội vài viên thuốc và hũ cháo còn nóng mà tôi bỏ cả học lo lắng đi chạy mua cho em. Bàn tay khác sẽ chăm sóc cho em, có thể chu đáo hơn tôi, có thể ngọt ngào hơn tôi, vì người ấy hơn tôi, nên em mới chọn người ấy làm người nương gửi, tôi cũng mừng cho em, rồi tự trách mình, có gì không bằng người ấy, những đêm Sài Gòn cứ mưa, mà lòng nặng chùng trên những giọt mưa ngoài phố. Tôi tự hỏi mình, tại sao em chọn tôi để bỏ quên giữa cuộc sống, còn em, đã ở lại trong tôi làm một phần nào đó không thể thiếu trong sâu thẳm tâm hồn bản thân.
Lúc nào trong cuộc sống này, tôi cũng phải có cho bằng được thứ tôi thích, dù không cần biết nó có phù hợp với tôi hay không, tôi cố chấp nhất chuyện phải nắm chặt một bàn tay không buông rồi sẽ có được người ấy, nhưng rồi, cái tôi nhận được là bàn tay ấy siết chặt bàn tay khác, không phải tôi, là một người lạ nào đó hơn tôi, xứng đáng cho cô ấy trao gửi tình cảm. Thật ra, ngay từ đầu nếu tôi chấp nhận buông xuôi đi cái chuyện quá hi hữu ấy thì chắc chính lúc em và người yêu mới đi qua tôi giữa Sài Gòn bộn bề, thì có lẽ tôi sẽ không thắt lòng đến độ không thở được, tôi nhận ra, đôi khi phải buông xuống để nắm lấy bàn tay khác hợp với mình hơn, cuộc đời này có hợp rồi sẽ ly, có ly tan sẽ hợp lại, không phải là em, không phải là nụ cười mỏng manh, nhưng sẽ không để tôi chờ trong những vô vọng, không để tình cảm tôi cố vun đắp vỡ vụn trong một chiều Sài Gòn suýt đổ mưa trên mắt!
Thật ra, chỉ cần một người cho tôi cảm giác bình yên là đủ, dù người ấy có là tận cùng dưới xã hội cách xa sự xa hoa phù phiếm cuộc sống tôi đang có, tôi cũng cam lòng. Âu đó chính là cái duyên cái nợ mà trời tạo ra, nhưng giờ, dù có cầu khẩn tha thiết hay không cũng không thể yêu thương trọn vẹn, nên tôi học cách chấp nhận và tự trân quý người đến sau.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ đi qua, lẽ thường ở cuộc đời này.
 Di Nguyễn






....