Phía sau một cô gái
Posted at 27/09/2015
399 Views
Ánh mắt anh nhìn mẹ ngập tràn yêu thương, hệt như cái thời mà với anh mẹ là nữ thần. Anh ôm mẹ trong tay hàng giờ liền chỉ để chắc rằng nhịp thở của mẹ vẫn đều đặn. Nhưng mẹ chẳng thể xem đấy là chiến thắng cho mình.
Mẹ yêu Francis. Mẹ đã giành lại trái tim anh. Mẹ đã giữ được anh bên mình. Mẹ ra đi. Đấy là dấu chấm hết tuyệt diệu nhất cho chuyện tình này.
Mẹ bước lên máy bay với suy nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp, yêu và cưới một người khác. Nhưng khi tình yêu đan móc cùng những cơn nhớ quay quắt, cùng những cảm xúc đằng đẵng thì nó miễn nhiễm với thời gian, với mọi cố gắng để quên.
Tôi ngồi bất động trên ghế so-pha, hết nhìn mẹ lại nhìn cuốn sổ trên bàn. Người mẹ đơn thân sành điệu, độc đáo mà tôi vẫn tự hào. Bao nhiêu phần con người mẹ tôi đã biết và hiểu được?
Tôi nhăn trán, cố tưởng tượng ra mẹ ngày trẻ trong hình dáng của một cô gái ốm yêu, gầy rộc và nhợt nhạt. Tình yêu của mẹ, câu chuyện của mẹ… khiến tôi không khỏi bất ngờ. tâm trang tôi đầy những xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.
Mẹ nhìn tôi, chờ đợi một câu hỏi. Thế nhưng thanh quản tôi tê rần, không khả dĩ bật ra được một âm thanh nào. Mãi một lúc sau đó, thấy mẹ dợm đứng lên, tôi mới nghe giọng mình gấp gáp:
- Francis là bố con?
- Phải
- Mẹ có từng ân hận vì đã lừa dối và bỏ chạy không?
- Không. Ai cũng cần có một thời để nhớ.
- Thế tại sao mẹ lại viết cứ như là … như là … một người bệnh sắp chết thật sự? Tại sao mẹ không viết sự thật?
- Ai cũng có những lúc không thể hiểu nổi chính mình.
Mẹ cười nhẹ mắt nhìn mông lung vào không khí:
- Mẹ có từng viết thư, điện thoại hay email kể cho francis mọi chuyện?Ông ấy có đi tìm mẹ? ông ấy có giận mẹ chuyện đã …
- Năm con sáu tuổi, Francis sang Hà nội tìm mẹ. Mãi tận hơn sáu năm sau, ông ấy mới đi tìm mẹ.
Mẹ ngừng một lúc, tôi có cảm giác mẹ đang nuốt nỗi trách móc pha lẫn tiếc nuối:
- Qua một người bạn, mẹ biết tin và đem con vào Sài Gòn lánh mặt. Mẹ, hừm … thật sự đã phát hoảng. Mẹ sợ ông ấy trả thù, hay cướp con đi, hay làm một chuyện tồi tệ nào đó để trừng phạt những hành động điên rồ của mẹ ngày xưa. Mẹ đem con bỏ chạy, Sài Gòn, rồi nước Đức. Dù sao nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Francis không bao giờ có thể nghĩ rằng mẹ đang ẩn nấp rất gần ông ấy.
Thề có chúa, khi mẹ dứt lời tôi thấy trong mắt mẹ ánh lên một tua nhìn ranh mãnh. Khi tôi còn đang ngẩn người, cố gắng tiêu hoá hết những gì vừa nghe, mẹ lại lên tiếng:
- Ngủ thôi con, khuya quá rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến Berlin. Con cần gặp Francis. Ông ấy đang nằm viện....
Chương 31: TIỂU YÊU TINH
1. Phong bước khỏi thư viện trong cái nắng trưa ỏn ẻn của một buổi đầu xuân. Mái tóc nhuộm màu tro của anh xù lên trong một trật tự lãng đãng, đôi mắt hơi nheo lại sau cặp kính cận gọng nâu. Trông anh nửa sành điệu, nửa lại cũ kĩ như một ông già. Đang thả những bước dài trên hè phố lổm nhổm gạch bên ngoài thư viện, bỗng một tiếng nói trong vắt với âm vực của chim họa mi giật ngược anh lại:
- Này anh, đi chậm lại. Chân em ngắn, theo không kịp.
Phong dừng lại một nhịp chân, rồi nhận ra mình chẳng quen thuộc với giọng nói này, anh bước tiếp.
- Này anh! – Và chưa đầy hai giây sau, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Phong.
Anh chưa kịp quay đầu lại, cô gái đã nhảy lên trước mặt, hổn hển thở sau cú chạy thần tốc để bắt kịp anh. Một cô bé xinh xẻo và lạ kỳ. Mái tóc lỡ cỡ ngang vai xoăn tít, nhuộm vàng óng. Đôi mắt to tròn như hai hạt dẻ. Da sáng như ánh nắng buổi sớm. Và chiếc mũi hênh hếch, nhìn nghiêng giống hệt nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản với chỉ một mẩu mũi nhọn hoắt gắn vào giữa khuôn mặt.
- Hi, em là… – Cô bé chìa tay về phía Phong, nụ cười duyên dáng lấp láy trên môi.
- Tú Anh. – Phong gọn gàng tiếp lời cô.
2. Phong thích nụ cười của Tú Anh. Khi cô bé cười, anh cảm nhận những phân tử khí quanh cô cũng lấp lánh theo, cũng reo vang hàng tràng rổn rảng. Nụ cười thơ trẻ tinh khiết như ánh nắng nhấp nháy trên những giọt sương sớm. Nụ cười rực rỡ sức sống như cánh đồng hoa đang múa trong gió xuân. Nụ cười…
- Sao nhìn miệng em mãi thế? – Tú Anh nhíu mày nhìn Phong.
- Em cười xinh.
Đôi má Tú Anh ửng thêm trong bẽn lẽn. Rồi cô một tay bóp miệng lại để ép mình không cười nữa, một tay chộp lấy ly cà phê bồng bềnh những lớp bọt kem trên bàn. Sau khi ực hết nửa ly, cô vừa thoăn thoắt chùi sạch những váng bọt lấm lem trên mép, vừa nhìn thẳng vào Phong:
- Sao anh biết em? Anh cũng đọc truyện của em à? – Giọng Tú Anh sướng rơn, phủi bay cái nghiêm trang đang ngự trị trên nét mặt.
- Không. Nhưng bạn gái anh là fan của em.
Ánh mắt Tú Anh rũ xuống như bóng chiều. Cô ngước nhìn Phong một khoảnh khắc, rồi lôi nhanh một cuốn sách ra khỏi túi, hí hoáy viết vào trang đầu.
- Sách nóng hổi mới ra lò của em đây. Đem về tặng chị ấy. – Tú Anh cầm cuốn sách bằng hai tay, đưa ra trước mặt Phong.
- Vì sao lại làm quen với anh? – Phong đón lấy cuốn sách với một vẻ hờ hững.
- Vì em cần tư liệu viết truyện.
Chương 32:
3. Ngồi giữa một đồng cỏ xanh, Phong lặng lẽ ngắm Tú Anh thả hồn vào cốc cà phê đang ngự chênh vênh trên đầu gối cô. Cô cắn môi dưới lẹm hẳn vào trong miệng, nét mặt phảng phất những nghĩ suy. Phong cảm thấy vui thích: Giữa đất trời bao la, trong không gian bồng bềnh và thi vị, anh ngồi uống cà phê với một nữ sĩ. Những nhạt nhẽo gói ghém trong nhịp sống của một chàng sinh viên khoa Hóa như được gió tốc đi hết.
Đang lim dim mắt hưởng thụ làn gió mơn man trên da thịt, bỗng hình ảnh Ngọc Oanh ngẫu hứng ghé thăm tâm trí Phong, đổ ào một cơn tội lỗi vào lòng anh: Anh tung tăng cùng một cô gái khác, trong khi bạn gái đang bận rộn trong hành trình tình nguyện ở nước ngoài.
- Thế này đâu phải ngoại tình, chỉ là đang giúp em viết truyện. Anh yên tâm! – Giọng Tú Anh phất phơ.
Ánh mắt mịn màng Phong dành cho Tú Anh chuyển nhanh sang nửa đề phòng, nửa kinh sợ, khi cô vừa trả lời rành mạch cái mặc cảm tội lỗi câm lặng trong anh.
Chỉ mới ba tuần ở bên Tú Anh với vai trò “nhân vật mẫu” cho cuốn truyện sắp tới, Phong đã được diện kiến vài nhân dạng của cô. Ban đầu cô xuất hiện hồn nhiên và giàu sức sống như một cô bé. Nhưng những chiều ngồi cà phê quan sát người qua lại trên phố và vẽ vời nên câu chuyện xảy ra với họ – trò chơi yêu thích của Tú Anh – cô hiện lên trước mắt anh khi lãng mạn, khi đa nghi, khi hài hước, khi lại nanh nọc. Những câu chuyện cô sáng tác ra trong phút chốc ấy bao giờ cũng vượt ngoài trí tưởng tượng của anh. Luôn luôn bất ngờ. Luôn luôn có một cái kết không trọn vẹn.
- Vì sao em không bao giờ muốn một happy ending? – Phong buột miệng, khi đang bơi trong những dòng suy nghĩ về cô gái bên cạnh mình.
- Em là ác quỷ. Em đâu có chịu được cảnh người ta vui vầy, hạnh phúc. –Ánh mắt Tú Anh ánh lên những tia ác độc, nhưng chỉ trong phút chốc lại chuyển sang mơ màng. – Chia tay. Phải chia tay chứ. Happy ending không vui. Ai mà biết Romeo và Juliet nếu cưới nhau, rồi sinh con thì sẽ sống thế nào. Phim ảnh cũng thế, cứ đến đám cưới là hết chuyện. Sau đó đánh nhau lổ đầu cũng mặc. Chỉ có tình yêu là đẹp.
- Em đã từng yêu chưa?
Tú Anh không trả lời, thả hồn phách thơ thẩn bước vào cõi mơ mộng của riêng cô.
4...