Ôsin nổi loạn
Posted at 27/09/2015
837 Views
- Là... hôm nay tôi đến kì nhưng đến nhà cậu làm gì có cái ấy, nhỡ ấy ra thì không hay. Mà giờ về nhà cũng không hay.
Nên cậu ... vào mua hộ tôi được không.
Kim Anh nói luyến thắng, sắc mặt Thế Du chuyển sang tím, rồi đỏ lựng hai tai lên, rồi lại trắng bệch khi nghe câu cuối.
HaHa... biết lợi hại của tôi rôi chứ.
- Tôi, đang ốm ra ngoài trời lại mưa với lạnh thế này sẽ cảm lại mà khéo còn cảm nặng hơn mất.
- Cậu...
Thế Du nhìn ra cửa hàng tạp hoá ban đêm, chỉ có một người phụ nữ trung trung tuổi và một cậu trai vừa bước ra, còn xung quanh không có bong người.
- Tôi sẽ cho cậu mượn chăn để cuốn.
Ặc. tên này bị điên à.
- Không được, thế sẽ toát mồ hôi còn nóng hơn. Cậu mua cho tôi đi loại....
Dù sao diễn cũng diễn cho đạt, chuyện này là chuyện bình thường tôi không ngại sao cậu phải ngại chứ.
Thế Du lừ mắt quay sang nhìn Kim Anh như muốn ăn tươi nuốt sống, tay nắm chốt mở cửa xe bước xuống.
Kim Anh hết hồn khi thấy Thế Du nhìn mình như muốn đồ sát cô run lẩy bẩy nhưn lại cười khằng khặc trên xe khi thấy Thế Du đứng ngập ngừng ở cửa rồi lúc sau ưỡn lưng đi thẳng vào trong bảo cô bán quầy. Lúc nói anh còn không dám nhìn lên, tay giữ khư khư cổ áo để che nửa miệng.
- Haha... Trịnh Kim của trường đây à.
- Giờ thì biết tay chị haha.
- Phải chụp một píc làm kỉ niệm mới được.,.
Nói là làm Kim Anh dơ máy chụp khi Trịnh Kim một tay cầm túi, một tay đưa tiền. Đúng lúc chụp xong thì Thế Du quay lại nhìn. Kim Anh cất vội máy rồi ngồi ôm bụng :
Mở cửa xe, Thế Du vứt luôn chiếc túi bong đen ra ghế sau rồi cho xe chạy như bốc hơi, hưa trong long không bao giờ đi qua đấy nữa.
- ơ không phải loại này, là loại ... mà.
- Cậu... có muốn tôi giết cậu không. Im mồm.
Kim Anh im re nhưng lại ngồi quay mặt ra nhìn cửa sổ cười khúc khích.
Lần sau tên này mà bát nạt mình ốm cho coi. Haha....
Chương 56:
- Ôi, sướng thật đấy.
Vừa về nhà Thế Du, Kim Anh đã nhảy tõm lên ghế sofa rồi nằm lăn ra:
- Ừ hừm... Giữ ý tứ tý đi.
Kim Anh ấn ấn huyệt thái dương, vô tư nói:
- Có gì đâu mà, hồi bé tí tôi nhớ còn thấy cậu với anh Nam "thoát y" tắm mưa cơ mà.
- Cậu... - Thế Du tím tái mặt mày không nói câu gì.
- Thôi được rồi, cậu vào phòng kia nằm. Tôi ngủ trước đây. Phiền phức.
Thế Du đi thẳng về phía phòng.
Tưởng về dễ thế à.
- Bụng... đau quá...đau bụng quá.
Tiếng nói đứ quãng làm Thế Du cuống lên, anh quay phắt lại nhìn Kim Anh đang ôm bụng gập gối trên nệm, anh bước nhanh lại gần :
- Cậu sao vậy, đau bụn à. Để tôi đưa lại vào bệnh viện nhé.
Kim Anh bỗng giật mình, buông tay ôm bụng kéo cánh tay Thế Du lại, nhăn nhó :
- Không sao, chắc... tôi đói... nên ...nên vậy thôi.
Thế Du lúc này mới thở phào đỡ lo lắng :
- Vậy chờ tý tôi đi mua đồ cho. Cậu ăn gì.
- Cháo hành, Mỳ ý, Sữa thái.
Kim Anh đọc vanh vách mấy món mà không có biểu hiện của người ốm, lúc nãy còn nghe bác Phùng bảo từ sang đến giờ cô không muốn ăn gì. Giờ thử nhìn xem kia có phải con lợn không.
- Cậu đau bụng vậy ăn nhiều không sợ lại vào viện vì dối loạn đấy chứ.
Kim Anh lại ôm bụng nhăn nhó :
- Không. Tại đói nên tôi mới đâu đấy chứ.
- Nhưng....