Ôsin nổi loạn

Posted at 27/09/2015

963 Views

"

Anh nghoảnh mặt nhìn lại thấy Chi Mai như bức tượng venus đứngim bất động. Anh nghĩ có lẽ cô còn sợ hơn anh nên mới đứng im lìm không cử động được như vậy, anh liền quay lại, kéo tay cô chạy cùng". Bóng trắng kia vẫn không buông tha họ, nó dí theo liền. Nguyên Khang vừa kéo tay Chi Mai một mạch về phòng. Đóng chặt cửa lại, anh quay người dựa lưng vào cửa thở hổn hển như vừa xảy ra một chuyện kinh thiên động điạ vậy.
Chi Mai nhíu mày nhìn anh:

- Cậu kéo tôi về đây làm gì vậy.

Nguyên Khang thở dốc, trố mắt nhìn cô:

- Anh vừa cứu em đấy.

- Ai cần.

- Gì...

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm hai người ngừng tranh cãi. Nguyên Khang đứng tránh xa cánh cửa, anh nói nhỏ với Chi Mai:

- Đấy, em làm gì thì làm đi,

Chi Mai cầm chắc chiến đèn pin ban nãy trong tay phòng chuyện không lành, Cô mở cửa phòng thật từ từ từ từ...Nguyên Khang cũng căng hết giây thần kinh nhìn theo từng động tác của Chi Mai...

Nguyên Khang nói xong được vài giây thì hối hận "Dù gì mình cũng là đàn ông... phải men lên chứ..."người của mình" mà cũng không bảo vệ được thì còn mặt mũi đâu nhìn người ta..."

Hít vào...thở ra...hít thật sâu...thở thật mạnh...Hêi...

Chi Mai đang mở cửa thì Nguyên Khang đứng chặn ngang trước mặt cô, 2 tay giang ra trước để che chắn bảo vệ cô. Anh nhắm mắt không dám nhìn khoảng đen trước mắt mình...

Bóng trắng bất ngờ cảm động trước nghiã cử cao đẹp âý...

Chậc...chậc...

Chặc lưỡi được hai cái nó bay đi mất không để lại vết tích. Nguyên Khang vẫn còn chết đứng. Chi Mai thấy vậy, liền dựt dựt áo anh nói:

- Lại làm gì nữa vậy.

Nguyên Khang mở bừng mắt ra, thấy không có gì trước mặt, anh liền quay lại nhìn Chi Mai:

- Anh không sao à.

- Không.

Nguyên Khang ló đầu ra ngoài cửa nhìn dọc hành lang vẫn tối mịt không có gì cậu vôị vàng thụt đầu lại đóng nhanh cửa như sợ ai đó lọt vào phòng...Thở phù thật nhẹ nhõm...

Chi Mai lườm cậu, đi lại giường, Nhưng trong lòng cô cũng có một ánh mắt khác nhìn về cậu, Chi Mai thừa biết hành động ban nãy là Nguyên Khang muốn bảo vệ mình. Cô chỉ tức vì mình không được thể hiện giống các nhân vật trong phim vậy thôi chứ cũng cảm thấy vui vui. Nguyên Khang lắc đầu không hiểu sao Chi Mai lại có thái độ như vậy. Anh gãi gãi đầu hỏi cô:

- Anh làm gì sai à.

- Ai bảo cậu chặn trước mắt tôi làm gì.- Chi Mai nói với giọng nhẹ hơn nãy một chút

- Anh...

Nguyên Khang bất lực nhìn Chi Mai. Thật ra anh muốn làm anh hùng mà Chi Mai cũng không hiểu sao. Anh lắc đầu không nói nữa. Lên giường đắp chăn.

- Xin lỗi. Cảm ơn.

Nguyên Khang tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi lại:

- Em vừa nói gì với anh à.

- Không biết.

Chi Mai kéo chăn che hết gương mặt đang đỏ dần của mình vì phải nói mấy từ"sến" ấy . Sau khi Nguyên Khang lấy thân che chở cho mình cô bỗng cảm thấy ở nơi cậu thậ't ấm áp...

Nguyên Khang bất chợt mỉm cười, nằm xuống và đi vào giấc ngủ thật nhanh chóng...



Chương 74:


23h20p

Khò...ò...kh...ò....

Duck hunt