Ôsin nổi loạn

Posted at 27/09/2015

861 Views

Chi Mai...

Nghe thấy có tiếng gọi mình , Chi Mai quay ngang quay dọc nhìn 4 phía xem người đó là ai. Thấy Nguyên Khang đang vẫy tay cười vói mình ờ hàng nước bên đường cô cũng mỉm cười lại, rồi quay sang nói với Kim Anh:

- Ê Tú Anh đâu, đi về cùng luôn.

- Thôi mày đi trước đi, chờ thằng này còn lâu nó đang nói chuyện với ai trong kia ấy.

- Ừ, vậy đi trước nhá.

- Ừm.

Chi Mai vừa lên xe Nguyên Khang đi thì Tú Anh cũng ra, Kim Anh cằn nhằn:

- Mày kể chuyện ngày xửa ngày xưa à. Sao lâu vậy. Đứng mỏi cả chân.

- Ai bắt chị đứng sao không xang kia mà ngồi. Suốt ngày lải nhải như bà già khó tính vậy.

- Rồi, rồi. Mày xang lấy xe hộ tao cái.

- Đi xùng em luôn.

- Thôi xang đấy ngại bọn Trịnh Kim lắm.

- Ờ.

Tú Anh vọt ngay xang đường, Tử Kỳ nheo mắt nhìn anh hỏi:

- Sao để chị mày vật vờ bên kia vậy. Xang đây mà ngồi ai ăn thịt đâu mà sợ.

- Bà ấy ngại.

Tú Anh vừa dắt xe vừa nói:

- Thôi tao về trước đây không bà kia lại lải nhải nhức tai lắm.

- Ừ.

Trên đường đi Chi Mai cũng như Nguyên Khang hình như vẫn đang còn ngại với nhau, họ kô biết phai nói với nhau cái gì, Nguyên Khang thấy tình hình trầm lặng này cũng không ổn. Anh cố nghĩ ra chuyện để nói. Vừa mở mồm ra thì tiếng chuông điện thoại của Chi Mai cũng reo lên, anh ngậm miệng luôn. Lặng im.

- Mẹ ạ. Có chuyện gì không?

- ...

- Thế giờ mẹ thấy sao rồi?

- ...

- Vâng, con về bây giờ đây.

Nói xong cô cho điện thoại vào cặp rồi nói:

- Cậu có thể đi nhanh một chút ko.

Thấy vẻ sốt sắng của Chi Mai, Nguyen Khang hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Nhà có tí việc ấy mà.

Biết Chi Mai không muốn nói nên Nguyên Khang cũng không hỏi gì thêm, anh cho xe lên ga chạy theo sự chỉ dẫn của cô. Một loáng là hai người đến nơi, Chi Mai vội vã xuống xe:

- Cảm ơn nhé.

Nói rồi cô nhanh chân mở cổng đi vào nhà. không cả kịp để cho Nguyên Khang nói gì.

- Mẹ, mẹ sao rồi? Con đã bảo mẹ cứ ớ nhà nghỉ ngơi mà , dạo này sức khỏe yếu mà mẹ cứ thích ra hàng làm gì cơ chứ.
Trên bộ salong giường một người đàn bà gầy guộc gương mặt trắng xanh vừa ho vừa nói :

- Mấy hôm..khu..khu..trở trời nên mẹ hơi mết chút thôi. Thử ra xem hàng quán lầm được không, ở nhà riết cũng buồn.
- Mặt mẹ tái xanh như này mà bảo không sao. Hàng quán có người trông rồi mà mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi sao mẹ cứ phải tìm việc rắc rối mà làm, chẳng nhẽ tiền trợ cấp của ông ấy còn không đủ sao?

Hai mẹ con bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, vẻ âm u bao trùm khắp không gian củng với mạch thời gian nặng nề trôi.

Ch Mai đứng dậy nói:

- Con đi mua thuốc rồi về làm cháo cho mẹ.

Cô vừa quay mặt ra phía cửa bỗng sững người lại khi thấy Nguyên Khang đã đứng đó từ bao giờ...

Anh nhẹ cười đi với Chi Mai rồi vào trong:

- Còn chào bác.

Hai mẹ con Chi Mai vừa thoát khỏi trạng thái bất động thì đồng loạt quay xang nhìn Nguyên Khang-vị khách ko mời mà đến- Chi Mai cau mày vì Nguyên Khang đã tự tiện vào nhà mình :

- Cậu vào đây làm gì. Sao không về đi.

Nghe được đoạn đối thoại giữa hai mẹ con Chi Mai, Nguyên Khang cũng phần nào hiểu ra vấn đề, anh chỉ mỉm cười cố tạo không khí vui vẻ cho hai người :

- Anh vào đây thăm bác chứ có phải tìm em đâu.

Lúc này mẹ Chi Mai mới thoát khỏi bàng hoàng, bà nhìn cậu, cố lục lại trong túi trí nhớ của mình tìm xem cậu ta là ai. Nhưng không tài nào nhớ nổi bà bèn hỏi:

- Con là...

Nguyên Khang không đợi bà hỏi hết đã vui vẻ giới thiệu:

- Con là Nguyên Khang người yêu mới nhận của Chi Mai và tương lai sẽ thành con rể của mẹ.

Nghe Nguyên Khang thay đổi một loạt từ ngữ một cách chóng mặt, Chi Mai quát khẽ:

- Này,này ai là vợ cậu vậy.

- Ơ anh chỉ bảo tương lai thôi chứ đã bảo bây giờ đâu mà em phản ứng mạnh vậy.

- Cậu...

Chi Mai tức nói không nên lời, mới đây hai người còn ngại không biết nói với nhau câu gì mà giờ đã cãi nhau rầm rầm rôi. Nhìn hai đứa trẻ lòng bà Khánh Thy chợt ấm lại, bà nói:

- Thôi cho nó gọi mẹ là mẹ vợ cũng được đi con.

Chi Mai giãy nảy lên:

- Sao mẹ lại bán đứng con vậy.

Nguyên Khang cười tít mắt nói nhìn Chi Mai tức giận. ...



Chương 61:


- Thế chồng không phải là con của mẹ à. Nhờ mẹ nhờ. – Nguyên Khang quay sang vừa nháy mắt với Chi Mai vừa đến bóp vai cho bà Khánh Ly.

- Ừ, ừ con nói rất đúng.

Nguyên Khang và bà Khánh Ly cùng cười vui vẻ, lâu lắm rồi mẹ con Chi Mao mới được gần gũi nhau như vậy. Hai người dù không nói nhưng cũng thầm cảm ơn anh.

Nói chuyện một lúc, bà mới la lên :

- Ấy chết, ta không biết con rể ở nhà nên không làm đồ ăn rồi, Chi Mai đi mua đồ ăn nhé. Con rể ở lại đây cùng trò chuyện với mẹ.

Chi Mai lấy làm cớ vừa nói vừa nháy mắt còn hích vai Nguyên Khang:

- Thôi mẹ, cậu ấy còn phải về nữa nhờ!

Nhưng Nguyên Khang làm như không để ý còn cười thích thú với cử chỉ vừa rồi của cô.

- Dạ mẹ vợ đã nói vậy thì con rể đương nhiên phải ở lại rồi. Vợ tương lai thấy anh nói có phải không.

Chi Mai mặt nóng bừng vừa tức vừa xấu hổ. Nghe anh nói một vợ hai cũng vợ như kiểu là lấy nhau rồi dang trong thời kì vợ chồng son.

Con lấy làm lạ tưởng cậu hiền lành sao lại mạnh mồm thế nhỉ.

- Thôi con đi mua đồ ăn đây. Không nói chuyện với hai người nữa.

- Ừ con đi đi.

Bà Khánh Ly đứng dậy buộc gọn mái tóc buông thong một câu.

- Vợ đi nhá. À, có cần anh chở đi không.

- Không cần.

Xì, tự dưng mình rước của nợ về nhà rồi.

Bà Khánh Ly tự dưng thay đổi thái độ...

Old school Swatch Watches