Ốc Sên Chạy
Posted at 27/09/2015
629 Views
Nhưng về sau tao thấy có gì đó khang khác. Nếu anh ta thấy tao chướng mắt thì việc gì phải đồng ý với mẹ tao để tao chuyển đến sống cùng, lại còn có vẻ rất vui mừng. Hơn nữa anh ta còn giúp tao đánh máy bệnh án rồi in ra, đội trời mưa mang bệnh án đến cho tao….”
Nguyên Nguyên nghiêm túc nói: “Nếu anh ta thích mày thật thì mày định thế nào?”
“Vậy thì tao không biết phải đối xử với anh ta thế nào, muốn xỏ đũa cũng không ra tay được. Tốt nhất là sớm chuyển ra ngoài sống cùng bọn mày”. Vệ Nam băn khoăn nói: “Là giác quan thứ sáu của tao đang quấy rối hay là tao ngộ nhận?”
Nguyên Nguyên chau mày, “Quả nhiên là mày ngộ nhận”, vừa nói vừa đi ra ngoài, đi đến cửa còn quay đầu lại cười: “Làm sao anh ta có thể để ý đến mày được, nếu có thì phải để ý đến tao trước chứ”.
Vệ Nam không còn gì để nói, rốt cuộc là ai ngộ nhận đây?
Nguyên Nguyên vừa thoát khỏi tầm ngắm của Vệ Nam liền lẩn vào góc tối, rút điện thoại ra và bắt đầu nhấn số.
“Alô, Lục Song à, địch đã phát hiện ra sơ hở, hãy nhanh chóng thay đổi chiến lược….Nếu không địch sẽ biến mất khỏi tầm kiểm soát của anh. Báo cáo hết”. (Ôi bạn Nguyên Nguyên, tay trong của anh Lục Song='>'>)
Đúng là Nguyên Nguyên đã “liều mình”, tiếc rằng “liều mình” chống lại Vệ Nam.
Sau một bữa hải sản ngon lành, Nguyên Nguyên đã đứng về phía Lục Song. Vì vậy mới chủ động chuyển đến sống cùng Lục Song, tạo điều kiện khách quan để Lục Song và Vệ Nam sống cùng nhau – Nội gián thường làm như vậy.
Trước khi có được Vệ Nam, phải lấy lòng anh trai, mẹ và cuối cùng là bạn bè cô ấy. Lục Song đã đề ra phương án chiến lược kỹ lưỡng, không chỉ dựa vào nụ cười tao nhã mà còn biết cách mua chuộc về mặt tinh thần. Chỉ với CD game, sườn xào chua ngọt và hải sản. Lục Song đã thu được thắng lợi bước đầu.
Những ngọn cỏ xung quanh Vệ Nam sau một cơn gió nhẹ là nụ cười của Lục Song đều đổ rạp về phía Lục Song. Chỉ có Kỳ Quyên nham hiểm là “đoạn trường thảo” kiên cường không lay động, vẫn ngẩng đầu trước gió, làm thần hộ mệnh của Vệ Nam.
Ngày Vệ Nam chuyển đến sống cùng Lục Song, Lục Song liên tiếp nhận được tin nhắn thúc riết.
“Đừng có tưởng rằng khoác tấm da quân tử lên người là có thể che lấp được bản chất gian ác của anh”.
“Nếu dám bắt nạt Nam Nam thì liệu hồn”.
Vệ Nam ơi, cách bảo vệ của chị Kỳ Quyên bạn em thật là rùng rợn. Phải chăng vì xem nhiều phim bạo lực quá mà tính cách cũng biến dạng theo?
Chương 25. Một mũi tên trúng hai đích
Vệ Nam về nhà thì thấy cửa hé mở, đạng định kêu ca Lục Song cẩu thật không chịu khóa cửa thì nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng.
“Em hỏi anh mẫu người con gái mà anh thích á?” Giọng điệu chậm rãi dĩ nhiên là của Lục Song. “Anh thích cô gái sành điệu với mái tóc ngắn trẻ trung, đi giày cao gót trên 10 phân, trang điểm khéo léo…”
Vệ Nam tóm lấy mái tóc dài của mình, nhìn đôi giày thể thao trắng, sau đó sờ lên khuôn mặt chỉ bôi kem trắng da – Xem ra mình cách xa với tiêu chuẩn của cô gái sành điệu.
“Ý mày là muốn tìm cô gái sành điệu?” Giọng điệu lạnh lùng là của Lục Đan.
“Uh, trước tiên phải qua được mắt mẹ đã. Quả thực anh rất đau đầu với việc mẹ cứ nhờ người này người kia giới thiệu bạn gái. Tuần sau mẹ qua bên này rồi. Trước khi mẹ đến anh nhất định phải tìm được một người đóng giả bạn gái. Nếu không chắc chắn mẹ lại bắt đi xem mặt”.
“Chẳng phải mày rất thân với Vệ Nam sao, nhờ cô ta đóng giả làm bạn gái không được sao?” Giọng nói của Lục Đan lạnh như đá. Vệ Nam có cảm giác dường như Lục Đan không ưa gì mình. Nếu không vì sao cứ mỗi lần nhắc đến hai chữ “Vệ Nam” lại lạnh thấu xương đến thế?
Vệ Nam vểnh tai lên nghe tiếp, Lục Song thở dài và nói: “Vệ Nam à, thôi khỏi. Anh không muốn làm khó cô ấy. Dường như cô ấy ghét anh. Mà anh cũng chẳng ưa gì cô ấy”.
“Vậy mày muốn tìm ai? Mày thế này mà đòi tìm được cô nào tình nguyện đóng giả làm bạn gái? Thôi đừng để người ta cười cho vào mặt”.
Lục Song cười: “Không chắc đâu. Đừng coi thường anh trai em. Bên cạnh anh đã có cô gái sành điệu rồi”.
“Ai cơ?”
“Kỳ Quyên”.
Vệ Nam giật nảy mình. Anh muốn nhờ Kỳ Quyên đóng giả làm bạn gái anh sao. Đúng là nhổ lông bên miệng sư tử - Sẽ chết thảm lắm đó.
Dĩ nhiên Vệ Nam rất vui khi được tận mắt chứng kiến tên Lục Song không biết trời cao đất dày chết thảm dưới tay Kỳ Quyên. Vệ Nam nhếch mép mỉm cười, đóng cửa lại rồi giả vờ gõ cửa như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Đan ra mở cửa. Cô ta nhìn Vệ Nam với vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, sau đó quay người lại đi về phía Lục Song, thản nhiên gọt táo tiếp. Thực ra xét ở một vài khía cạnh, đôi song sinh này thật giống nhau.
Vệ Nam sờ mũi, bước vào phòng rồi nhiệt tình nói: “Lục Đan đến rồi à”.
Lục Song ngồi dựa mình vào ghế, mỉm cười bí hiểm. Lục Đan ngẩng đầu lên trả lời với giọng điệu không thoải mái lắm: “Uh, đến thăm Lục Song”.
Sau khi biết tin Lục Song lật lại lịch sử, đảo lộn quan hệ anh em từ chính miệng mẹ nói ra khi uống say, Lục Đan không thèm gọi Lục Song là anh, càng nhìn thấy anh ta càng chướng mắt, nhìn Vệ Nam – người mà Lục Song yêu quý càng chướng mắt hơn.
Lục Song khẽ cười: “Vệ Nam, tuần sau bố mẹ anh qua đây. Nói thật với em mẹ anh hy vọng anh kết hôn năm hai mươi tư tuổi, cũng chính là năm nay”.
“Vâng”. Vệ Nam chuyển hướng suy nghĩ, nhớ đến giọng nói the thé của mẹ anh ta, lại nhớ đến người mẹ chỉ muốn bán con gái như bán một món hàng của mình, bỗng nhiên thấy mình và Lục Song thật giống nhau, trong lòng trào dâng nỗi niềm đồng cảm với anh ta: “Thế anh định làm thế nào?”
“Anh muốn nhờ Kỳ Quyên diễn một vở kịch để che mắt mẹ anh”. Lục Song cúi đầu, khẽ thở dài: “Không muốn kết hôn sớm thế này nhưng không thể thẳng thừng từ chối ý tốt của bố mẹ. Vì vậy đành phải dùng kế hoãn binh”.
Lục Đan lạnh lùng nói: “Mày còn may mắn chán. Sau khi mày đi, mẹ lấy tao làm mục tiêu tấn công chính. Kỷ lục xem mặt nhiều nhất của tao lên tới một tháng mười người…Thật là kinh khủng, chết quách đi cho rồi”.
Vệ Nam toát mồ hôi hột, so với mẹ Lục Song, hành vi ra công ra sức bán con gái thật nhanh của mẹ mình không quá đáng chút nào.
Vì thế Vệ Nam quyết định “mở lòng từ bi” giúp Lục Song gọi điện cho Kỳ Quyên.
“Tiểu Quyên à? Tối nay đến nhà tao ăn cơm nhé. Tao đích thân xuống bếp hầm canh gà cho mày ăn….”
“Thôi lậy mẹ. Ăn canh gà của mày thà rằng tao cho chút muối vào nước còn ngon hơn”.
Vệ Nam vội đổi giọng: “Lục Song nói sẽ làm món sườn cho mày ăn”.
“Anh ta xào sườn? Như thế thì thà gặm vài khúc gỗ còn hơn”.
Lục Song mỉm cười, quay người bước đi. Lúc ấy Vệ Nam mới hạ thấp giọng nói: “Mày đến đi, chúng ta cùng bàn kính kế sách lâu dài, nhận dịp có cơ hội xử lý anh ta. Anh ta dám nhổ lông bên miệng sư tử, lợi dụng mày làm bạn gái tạm thời của anh ta. Đúng là không biết trời cao đất dày. Mày tuyệt đối không được nhận lợi anh ta, không để anh ta thực hiện được âm mưu xấu xa của mình”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc rất lâu, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được”.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, hai người bước vào phòng.
Nguyên Nguyên cười bí hiểm còn Kỳ Quyên từ đầu đến cuối mặt lạnh như băng.
Tài nấu nướng của Vệ Nam và Lục Song đều rất kém, vì vậy liền xuống mấy hàng ăn phía dưới mua rất nhiều món ăn ngon tiếp đãi hai vị khách quý.
Trên bàn ăn, Nguyên Nguyên ngồi cạnh Lục Song, Kỳ Quyên ngồi đối diện với Lục Song, Vệ Nam ngồi cạnh Kỳ Quyên, hình thành “thế giao đấu” kỳ quái.
Lục Song lật bài ngửa: “Kỳ Quyên, lần này thực sự phải nhờ anh cứu anh qua cơn nước lửa”.
Kỳ Quyên trau mày: “Việc gì tôi phải giúp anh?”
Lục Song nhếch mép mỉm cười: “Anh có thể giúp em khôi phục bảo bối trong máy tính”.
Lục Song vừa nói dứt lời, giông bão liền nổi lên.
Nguyên Nguyên nhìn Lục Song với ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt đó như muốn nói: “Ôi, Lục Song, cái cách anh nói chuyện thật giống một vị tướng quân chỉ huy trên chiến trường, thật oai phong, dũng mảnh. Xem ra em đứng về phía anh là vì em quá sáng suốt”.
Kỳ Quyên sa sầm mặt mày gườm gườm nhìn Lục Song, dám uy hiếp chị mày à, so với mấy thứ rác rưởi ấy thì tính mạng của Vệ Nam quan trọng hơn nhiều.
Vệ Nam toát mồ hồi hột – Đừng có nói với mình rằng kể từ lúc đó Lục Song đã đặt quả bom hẹn giờ này. Quả là tính toán sâu xa. Để đối phó với chị Kỳ Quyên, anh ta đã tốn không ít công sức.
Dĩ nhiên Vệ Nam không biết rằng Lục Song có dụng ý khác. Kỳ Quyên thì hiểu rất rõ, vì vậy mới nhún vai nói: “Không sao, chẳng qua chỉ là một vài bộ phim thôi mà”.
“Thật sao?” Lục Song mỉm cười, cúi đầu uống ngụm nước, “Thực ra….mấy ngày trước chat với em, anh đã tra được địa chỉ IP của em và xâm nhập thành công vào máy tính của em, nhân tiện cài đặt một file virus ẩn. Theo thời gian anh dự tính thì khoảng hai ngày nữa, file virus ấy sẽ tự động xử lý ổ F của em”. Lục Song nói rất nhẹ nhàng.
Dám bắt nạt những người không giỏi công nghệ thông tin?
Nhớ lại lần trước anh ta chỉ dùng vài thao tác mà đã xóa được một đống file quan trọng, vẻ mặt của Kỳ Quyên bỗng trở nên rất khó coi.
“Lục Song, anh đừng có mà quá đáng quá”...