Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao

Posted at 25/09/2015

473 Views

Từ khi trở về Chu Rung, sau hôm sinh nhật “kinh dị” trải qua cùng Thiên Tư, nó bỗng cảm thấy yêu đời trở lại. Mọi người làm ở INNO đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ ở phòng ăn nhân viên, và cũng có mặt ba mẹ nó ở đó. Lần đầu tiên, nó cảm nhận được sự ấm áp, bên cạnh gia đình, và những người bạn ở INNO. Điều đó cho thấy, nó luôn được chào đón ở cả Chu Rung và Đum Cha, và không có lý do gì để phải trốn chạy nữa.

Du Du gõ cửa phòng Thiên Tư, nó bước vào khi đã có sự cho phép của cậu ta.
-Có chuyện gì vậy, hôm nay cô lại chủ động kiếm tôi cơ đấy!
Kể từ lúc thấy THiên Tứ và Du Du ở vườn sau, cậu ta đã nằm lì trong phòng, vậy mà khi Du Du bước vào, lại cao giọng khắt khe lên mặt, mặc dù trong lòng có chút vui và hồi hộp. Du Du bĩu môi một cái.
-Tôi đến để muốn hỏi cậu một chuyện, chứ cũng không muốn gặp cậu làm gì!
-Chuyện gì?
-Tôi muốn biết về chuyện của chị Nhật Thy và ĐỐc Long sao rồi?
-À, hóa ra là chuyện đó!
Vẻ mặt Thiên Tư xìu xuống, vì cứ ngỡ là Du Du sẽ cám ơn cậu ta về cái đêm hôm trước đã xuất hiện đúng lúc, hoặc Du Du đã cảm nhận được tình cảm của cậu ta, vậy mà…
-Chị Nhật Thy đã bay ra nước ngoài rồi, có lẽ là đi tìm Đốc Long. Không biết họ đã gặp nhau chưa, tôi liên lạc với chị ấy không được, chỉ có thể nhờ Ánh Linh.
-Cầu trời mọi chuyện được suôn sẻ, để họ có thể hiểu được nhau.
-Cô còn vấn đề gì nữa không?
-À, không còn gì. Tôi về phòng đây, chúc cậu ngủ ngon!

DU Du vẫn còn suy nghĩ về Đốc Long, liệu 2 người họ có gặp nhau ở bên đó hay không. Nó vừa bước đi vừa trầm tư, ra đến gần cửa, chợt Du Du mới nhớ ra thêm một việc, mục đích chủ yếu khiến nó lên đây gặp Thiên Tư.
-À quên, còn một chuyện. Việc hôm trước ở Đum Cha…
-Sao?
-Thật lòng cám ơn cậu!

Nói rồi không hiểu sao mặt Du Du đỏ bừng khi thấy vẻ mặt của Thiên Tư. Không hiểu sao nói những lời đàng hoàng với cái tên này thật là khó. NÓ cúi gằm và nhanh chóng quay bước ra ngoài.
-Khoan đã!
Du Du quay lại khi nghe tiếng gọi của Thiên Tư. Cậu ta đang bước gần về phía nó.
-Cầm lấy cái này!

Thiên Tư vừa nhét vội vào tay Du Du vật gì đó rồi vội vàng quay đi. Thật ra khuôn mặt cậu ta lúc này đang đỏ ửng lên vì mắc cỡ, nhưng không thể để Du Du phát hiện ra được, cô ta sẽ được một dịp để chọc quê cậu ta.
-Là gì vậy?
-Điện thoại di động, cái mà cô thích đó!

Du Du há hốc miệng, cầm chiếc điện thoại lên ngắm nghía. Y hệt biểu hiện hôm nọ. Thiên Tư phải né xa ra một chút, vì vẻ mặt thèm thuồng, đến độ chảy nước miếng của nó lúc này trông rất đáng sợ.
-Là cái .. cái …mà…mà diễn viên Duy Thụy đã giới thiệu đây sao?
Cảnh tượng “rùng rợn” này tạo cho THiên Tư có cảm giác hơi ớn lạnh. Cậu ta đã từng chứng kiến cảnh các cô gái crazy fan bám chặt lấy cậu ta trong trường, nhưng không ai đáng sợ bằng cô gái đang đứng trước mặt cậu ta lúc này. “Thật may mà cô ta không phải fan của mình.”

-Ủa vậy rốt cuộc là cô thích cái điện thoại hay là anh chàng diễn viên đó vậy!
-Nhưng mà cậu cho tôi vì lý do gì?
-Đừng có hiểu lầm, tôi không phải tặng sinh nhật cho cô đâu!
-Thì tôi đâu có nói là quà tặng sinh nhật, ai lại đi tặng cái thứ có giá trị như vầy cho một cái sinh nhật, chắc đầu óc đứa đó cũng có vấn đề.

Thiên Tư vừa nghe tới đó đã thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Cậu ta có ý tốt, muốn tặng quà sinh nhật có ý nghĩa một chút cho nó, vậy mà bây giờ cậu ta thành một kẻ “đầu óc có vấn đề”. Hai cái môi đang nghiến lại, cậu ta muốn cấu xé vật gì đó cho bõ tức, nhưng đó chỉ là có thể là suy nghĩ trong đầu mà thôi.
-Tôi chỉ thấy rằng không có điện thoại di động thật bất tiện, chẳng hạn như vụ việc vừa rồi, lỡ đâu có chuyện gì nguy hiểm với cô thì không biết làm sao!
-Cậu cầm lại đi!
-Cái gì
-Tôi không nhận đâu, tôi không thể nhận một thứ đáng giá như vậy, thà cậu nói đó là quà sinh nhật thì có lẽ tôi còn nghĩ lại.

Một lần nữa, Thiên Tư muốn nhảy vào xé tan tác Du Du: “Cái Đồ Nhà Quê này, thật ra cô ta dang nghĩ gì vậy, hình như cô ta đang muốn chọc cho mình tức đến chết thì phải?” Du Du đẩy chiếc điện thoại về phía tay Thiên Tư, mặc dù hơi luyến tiếc, nhưng điều chắc chắn là nó không thể nào nhận món quà như vậy được.

-Vậy thì…cô có thể xem đây là quà sinh nhật cũng được!
-Tôi nói đùa vậy thôi, tôi không thể nhận món quà giá trị như vậy được, với lại, tự dưng hôm nay cậu tốt bất ngờ với tôi như vậy, phải xem lại xem cậu có mưu đồ gì không?
-Rốt cuộc cô muốn gì đây? Tôi chỉ muốn…à… cám ơn cô vì đã kèm tôi có kết quả cao trong đợt thi kì trước thôi!

THiên Tư thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra một lý do khá chính đáng. Cảm giác mà tặng cho Đồ Nhà Quê món đồ mà cô ta thích, nhìn vẻ mặt “đáng sợ” khi cô ta thích món đồ trước mắt, bỗng dưng làm cậu ta rất vui và rất hào hứng. Nhưng cảm giác đó sớm tan biến khi nhận được câu trả lời của Đồ Nhà Quê.
-Nói tóm lại, là người làm, tôi không cần thiết phải có điện thoại, với lại, tự dưng là người làm mà lại dùng điện thoại giống y như cậu chủ vậy, người ta sẽ nghĩ gì đây?
-Nhưng mà…
-Dù gì thì cũng cám ơn cậu đã có ý tốt! Việc kèm cậu học tôi cũng được trả lương cơ mà, không có lý do gì để mà được thưởng thêm như vậy.

Du Du vội vàng bước ra ngoài, còn Thiên Tư thì đứng bất động, không biết nói lời nào để cô ta có thể chấp nhận món quà này. Vẻ mặt cậu ta buồn so, ngắm nghía chiếc điện thoại mà bất lực. Có lẽ lúc này cậu ta còn buồn hơn so với lúc nhìn thấy 2 người ở vườn.
-Tại sao lại chỉ nhận quà của THiên Tứ?
Du Du khép cánh cửa lại, nó chưa vội đi ngay mà đứng dựa vào cánh cửa, khuôn mặt đầy ưu tư, Du Du đang suy nghĩ điều gì đó, trong lòng có vẻ nặng trĩu, nó quay lại nhìn cánh cửa, hít thở thật sâu, rồi mới chậm rãi bỏ đi…

***

Phải đến học kì sau, điểm thi mới được công bố và dán trước toàn trường. Như vậy, Du Du còn có một kì nghỉ hè yên bình. Vì thể nào khi dán bảng điểm lên, nó sẽ không dám nhìn mặt ai, nhất là với Thiên Tứ. Nó tung tăng làm phần công việc của mình ở INNO, rồi chạy khắp căn nhà trò chuyện với mọi người, và phụ giúp những gì có thể. Bình thường nó là người làm ít công việc nhất vì còn phải đi học, nhưng bây giờ được nghỉ hè, nên có nhiều thời gian rảnh rỗi. Sự nhiệt tình, những câu chuyện thú vị, và những nụ cười như ánh ban mai của Du Du có thể làm cho người khác quên đi mệt nhọc, và bị cuốn hút vào mọi câu chuyện của nó. Điều đó tạo nên sự náo nhiệt thấy rõ ở INNO, ai nấy đều hào hứng, có sức sống hơn trong công việc.

-Nếu một ngày nào đó không còn cô bé này ở INNO thì liệu mọi người có còn phấn chấn làm việc nữa không nhỉ?
-Chắc chắn là không rồi, vì có cô bé trò chuyện, công việc như giảm đi một nửa.
-Trời ạ, lão Ô, ông đứng đây từ khi nào vậy?

Bà Khaly đang đứng nhìn sự chăm chỉ giúp đỡ cho anh Hải Đăng của Du Du, thì chợt giật mình khi thấy lão Ô đã đứng cạnh từ khi nào. Vẻ mặt bà Khaly chuyển đổi nhanh chóng, đó chính là sự lúng túng. Bà đỏ mặt và bỏ đi, để lại cho lão Ô một nụ cười rất ngượng ngùng. Lão Ô có thể đến gần bà Khaly hơn cũng là nhờ Du Du, điều mà trước kia không bao giờ xảy ra.

***

-Thiên Tư. Dọn phòng nè, dọn phòng nè!
Thiên Tư chùm chăn, bịt tai lại, cố gắng ngủ nướng thêm chút nữa. Ngày nào Đồ Nhà Quê cũng lên đúng cái giờ mà cậu ta đang ngủ ngon nhất. Nhưng tiếng la oai oái, kèm theo những câu chọc tức, làm cậu ta không tài nào tiếp tục “giấc mộng đẹp” của mình được.
-Dậy đi đồ ngủ nướng! Cậu mà cứ ngủ hoài trong suốt mùa hè này thì cậu không còn là hotboy nữa đâu mà sẽ thành một con heo đó!

Bực bội, Thiên Tư ném mạnh cái chăn xuống giường, và hậm hực ra mở cửa
- Nè, dù gì tôi cũng là cậu chủ của tôi, cô phải kêu gọi đàng hoàng chứ!
Du Du bắt đầu cười đểu, cuối cùng thì cũng dụ được hắn ta thức dậy.
-Ừ, thì thưa thiếu gia, mời cậu xuống nhà dùng bữa sáng, để người làm tôi đây dọn phòng!
Thiên Tư không biết nói gì hơn, cậu ta bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Du Du thì hí hoáy lau dọn bên ngoài. Nó mở cửa sổ phòng Thiên Tư ra và hít một hơi thật dài. Cửa sổ này được thiết kế rất là cao, nên khi vừa kéo rèm ra thì căn phòng sáng bừng hẳn lên như đang đứng ở ngoài trời vậy. “Thật dễ chịu khi ở trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi, rộng rãi và ngắm ra cái cửa sổ cao cao này. Tên này không biết hưởng thụ gì hết, chỉ biết ngủ nướng và không bao giờ mở cửa sổ ra. Căn phòng trông có sức sống hẳn lên với ánh sáng tự nhiên. Đúng là…”
-Cô đang lẩm bẩm gì đó!

Du Du giật mình quay lại, nó đang mơ mộng về cái cửa sổ cao cao. Nhưng khi quay lại thì nó lại càng giật mình hơn, khi mà Thiên Tư đang mặc mỗi một chiếc quần ngắn cũn cỡn và… lại còn bó sát nữa chứ.

-Trời ơi, cậu ăn mặc gì kì vậy? Mặc quần áo đàng hoàng rồi mới ra chứ, cậu đúng là đồ thô lỗ mà!
Du Du lấy tay che mặt lại không dám quay lại. CÒn Thiên Tư thì vẫn thản nhiên bước tới. Cậu ta mở tủ và lấy cho mình chiếc khăn lông quấn vào người.

-Vì bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng, cô không thấy sao?
-Nhưng cũng không nên mặc như vậy khi đang có con gái trong phòng chứ!
-Nhưng đây là kiểu mặc vào mùa hè của anh em chúng tôi mà!
-Tôi không tin. Cậu dám mặc thế này ra ngoài à?
-Chứ còn sao nữa, nếu cô không tin thì có thể qua nhìn anh Thiên Tứ xem sao?
Du Du nghe đến đây thì bĩu môi. Làm gì có chuyện đó xảy ra, đặc biệt là người vô cùng đàng hoàng như thiếu gia Thiên Tứ. Chắc chắn rằng đây cũng chỉ là một trò đùa của THiên Tư mà thôi. Nghĩ vậy, nó quyết định bỏ tay ra khỏi mặt và mở mắt ra như bình thường, bước ra phía cửa.
- Được, tôi sẽ sang phòng Thiên Tứ để xem cậu còn nói những điều vô lý nữa được hay không.
Nó vừa mở cửa ra, thì va phải bóng người đang bước vào. Nó từ từ ngước nhìn lên, thì ôi thôi, nó ngả người ra sau vì choáng váng. Thiên Tứ nhanh tay vòng tay ra sau đỡ lấy nó.
- Có gì vậy cô bé?
- Ha ha, cô ta không tin là anh sẽ mặc như vậy vào sáng nay.

Du Du kịp định thần đứng dậy, và bẽn lẽn ngoảnh mặt đi chỗ khác. Lần đầu tiên nó chứng kiến THiên Tứ mặc đồ kì cục như vậy. Chỉ mỗi chiếc quân bó sát người và không hề mặc áo. Cái kiểu ăn mặc vào mùa hè của mấy cậu ấm INNO này thật là kì lạ. Dù thời tiết có nóng mức nào đi chăng nữa thì cũng không nên ăn mặc kì cục như vậy đi trong nhà chứ! Nó xấu hổ và ngại ngùng vô cùng, cúi gằm mặt xuống đất.
- À, đúng rồi, tôi sẽ phải kêu mẹ thay đổi đồng phục cho nữ nhân viên trong nhà vào mùa hè, chứ mặc thế này thì nóng lắm!

THiên Tư tự dưng đứng nhìn chằm chằm từ đầu đến chân bộ đồng phục người làm mà Du Du đang mặc. Vẻ mặt của cậu ta đắc chí vô cùng, làm Du Du cảm thấy sờ sợ. Nó lấy tay ôm mình lại và né ra xa hơn một chút.
-Nè, cậu đang nhìn gì vậy?
-Có lẽ bộ đồng phục mùa hè nên ngắn một chút, mỏng một chút, và bó sát một chút, anh nhỉ?
-Nè, nè, cậu dám…

-Thôi đừng chọc cô ấy nữa, chúng ta đi thôi! Cô bé đừng nghe những gì Thiên Tư nói, chúng tôi chỉ đi bơi thôi!
-Đi bơi?
-Cứ vào mỗi dịp hè, mỗi buổi sáng là chúng tôi lại tập thể lực bằng bơi lội.
Du Du cắn hai môi lại với nhau, nó vừa bị tên THiên Tư chơi một vố quá đau, lại vừa xấu hổ vì quá nhà quê trước mặt Thiên Tứ nữa chứ. Hai anh em bước ra khỏi phòng, Thiên Tứ nhếch mép cười một nụ cười đầy gian mãnh:
-Là đồ bơi đó hiểu chưa, Đồ Nhà quê!

Du Du bước xuống khu nhà dưới sau khi lau dọn sạch sẽ 2 phòng. Nó đứng nhìn ra hồ bơi thì thấy 2 thiếu gia đang bơi đua với nhau. Lúc này, Du Du mới dám quan sát. Công nhận 2 anh em họ thật đẹp trai, ngay cả khi đang chơi thể thao. Nhìn cả 2 người đều cường tráng và rất là phong độ. Hèn chi mà các cô gái đều chết mê chết mệt. Xung quanh là một số người chăm sóc hồ bơi cũng đang canh chừng. Một vài chị phục vụ đang đứng cầm khăn sẵn để chờ, và một số đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ. Cuộc sống quý tộc thật là rườm rà, nhưng cũng thật là lạ…Nhưng nó cũng đã dần quen với nếp sống ấy…

***

-Sao cơ, ngày mai toàn bộ gia đình INNO sẽ bay sang nước ngoài hả chị?
-Kì nghỉ thường niên của gia đình INNO, cả nhà sẽ phải sang đó để thăm lão phu nhân 2 tuần...

XtGem Forum catalog