XtGem Forum catalog

Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao

Posted at 25/09/2015

482 Views

Tiếng động khá to, kèm theo tiếng la đau đớn của Du Du làm cho 3 chàng trai quay lại. Tên đầu gấu bỏ chạy. Cái vai của Du Du bây giờ như vỡ vụn, nó ngã xuống đất, thấy đầu óc quay cuồng, và mơ màng không biết gì nữa.

* Bệnh viện

Du Du tỉnh dậy, cái vai không thể nhúc nhích. Nó lờ mờ mở mắt ra thì nhìn thấy 3 hotboy đang đứng bao quanh. Những người cùng phòng đang nhìn nó bằng ánh mắt rất lạ. Có lẽ vì người ta không thể nào hiểu được, một đứa xấu xí như nó lại được 3 chàng trai tuấn tú của Nhất Kim đưa đến đây. Nó thấy bên cạnh mình, có lẽ là Thiên Tứ, vì ánh mắt lo lắng đang nhìn nó.
- Cô bé ngốc quá, sao lại xông ra đỡ chứ? Bị thương ở vai khá nặng.
- “Em nghĩ cô ta vô tình đi ngang qua và bị trúng thôi!” Tên đút tay túi quần đứng gần ngay cửa sổ, thốt ra những lời độc địa kia ắt hẳn là Thiên Tư rồi. Nhưng vì người còn đau quá, nên nó không thèm để ý.
- Không có đâu, Du Du đã biết trước điều gì đó, nên mình mới theo cô ấy đến đây giúp 2 cậu đó chứ!

Lời nói của Kasumi làm cả 2 bất ngờ, nhìn chằm chằm vào Du Du.
- À, à…mình chỉ muốn kiếm để hỏi Thiên Tư và Thiên Tứ làm bài thi như thế nào thôi mà!
- Dù gì thì cũng cám ơn cô bé rất nhiều.
Du Du cố tỏ ra bình tĩnh, vì nó không muốn xung đột xảy ra nữa. Nó không muốn nói ra cái tên Đốc Long vì nó tin chắc rằng cậu ta có lý do riêng gì đó. Nó sẽ tìm ra nguyên nhân và giúp bọn họ giải quyết mâu thuẫn. 2 anh em cũng không hề nghi ngờ gì câu nói đó. Tuy nhiên Đại Bảo thì khác, vì cậu ta chứng kiến thái độ hốt hoảng khi Du Du đến tìm Thiên Tư và Thiên Tứ, không hề giống một người muốn hỏi han học tập. Đại Bảo cau mày nhìn thái độ lúng túng của Du Du nhưng vẫn im lặng…

Du Du phải nghỉ học một tuần vì cái vai không thể nâng dậy được. Ở nhà nó được nghỉ ngơi, và có người làm việc thay. Thiên Tứ rất thường xuyên hỏi thăm và lo lắng. Có lẽ quả bóng đó nhắm vào 1 trong 3 người, và cũng rất có thể là trúng vào Thiên Tứ. Nếu như vậy, nó chịu thay cho cậu ấy cũng rất sẵn lòng. Nó cứ trằn trọc mãi về cậu bạn Đốc Long, cậu ta chẳng lẽ lại có những hành động hèn hạ như vậy? Nó không muốn tin điều đó, vì linh cảm cho nó thấy cậu ta là người tốt…

Một ngày đẹp trời, cái vai của Du Du đã đỡ, Du Du bước chậm rãi lên sân thượng, đã mấy ngày Du Du không lên đó, mà ngồi tại lớp vì cái vai vẫn còn đau, không thể di chuyển nhiều, và vì tránh một điều gì đó. Ở ngưỡng cửa sân thượng, Du Du giật mình khi thấy có một bóng người, dường như là đang đợi nó.
- Tôi chờ cô đã lâu rồi.
Hết sức bình tĩnh, Du Du không bỏ chạy, mà bước tiếp lên sân thượng. Đốc Long vẫn băng giá và lạnh lùng, điều đó làm nó run sợ, nhưng nó cảm nhận được rằng, cậu ấy sẽ không làm gì nó.
- Cậu tìm tôi có việc gì?
- Tại sao cô không nói với mọi người rằng tôi là thủ phạm?
- Vậy tại sao cậu không sai người đe dọa hay cảnh cáo tôi để “bịt đầu mối”?

Một khoảng lâu im lặng, Đốc Long nhìn Du Du chằm chằm, câu trả lời mà Đốc Long muốn lại biến thành một câu hỏi, như rằng Du Du đã hiểu được cả tâm gan của cậu ta. Du Du tiến ra hành lang sân thượng, hít một hơi thật dài.
- Tôi biết cậu sẽ không làm hại tôi, cậu làm việc đó chắc phải có nguyên nhân gì, vì cậu là người tốt mà!
- Làm sao cô biết?
- Vì tôi đã từng thấy cậu lên sân thượng này và…khóc.

Đốc Long giật mình, bước lại gần Du Du, cậu ta cũng nhìn ra thành phố rộng lớn và hít một hơi dài:
- Vậy cô muốn gì?
- Tôi muốn cậu thẳng thắn với bản thân, với Thiên Tư và Thiên Tứ. Cậu có thể gặp họ để giải quyết mâu thuẫn bằng lời nói. Nếu họ làm gì sai, thì cậu hãy tự tay trừng trị họ, chứ đừng mượn tay người khác thủ đoạn như vậy. Tôi sẽ giúp cậu phân định ai sai ai đúng.
- Cậu nghĩ mọi người sẽ đứng về phía tôi à? Từ nhỏ đến giờ 2 đứa nó lúc nào cũng là người thắng, kể cả khi đúng hay sai.
- Thiên Tư và Thiên Tứ không phải là người cứng đầu và không biết nhìn nhận sự việc, tôi tin chắc nếu họ sai họ sẽ nhận lỗi.
- Đó, chẳng phải cô cũng đang bênh họ đó sao.
- Tôi, tôi…Tại sao cậu lại bi quan, và hèn nhát như vậy, tại sao cậu nghĩ cậu sẽ thua khi cậu chưa chiến đấu. Chắc có lẽ vì vậy mà cậu lúc nào cũng chỉ là người đứng sau, cậu sẽ đánh mất những gì đáng lẽ sẽ thuộc về cậu mà thôi!

Câu nói tức giận của Du Du, kèm theo ánh mắt nhìn Đốc Long quyết liệt, ngược lại ánh mắt Đốc Long nhìn nó đầy bất ngờ… Bất chợt trong giây phút căng thẳng đó, nó thấy người mình bị kéo thật mạnh…tim như ngừng đập, bởi vì lúc này đây, Đốc Long đang ôm lấy nó. Lần đầu tiên…, chưa có người con trai nào có khoảng cách gần nó như lúc này. Nó định kháng cự, nhưng lại bị mềm lòng bởi câu nói đầy chân thành của cậu ta:
- Làm ơn, chỉ 1 phút thôi, xin hãy đứng yên!

***

- Cậu làm vai tôi đau quá!
- Tôi xin lỗi, bọn chúng không ngờ cô lại lao ra.
- Nhưng bây giờ tôi không sao rồi, cậu có thể kể tôi nghe được rồi chứ?
- Lúc nhỏ chúng tôi cùng lớn lên và cùng chơi chung với nhau. Thiên Tư và Thiên Tứ lúc nào cũng có được những thứ mà họ muốn. Tôi có con robot mới nhất, trẻ con ai cũng thích, và khi Thiên Tư muốn có con robot đó, gia đình buộc tôi phải đưa, vì INNO Gia có thế lực rất mạnh trong giới làm ăn, nên phải nhún nhường. Những trận cãi nhau, khi được đem ra cho mọi người phân xử, thì cả 2 đều được bênh vực, mặc cho sai trái thế nào. Đánh nhau với 2 anh em họ tôi cũng là người thua. Và có một lần, vì quá uất ức, tôi kêu những đứa trẻ bên ngoài, cũng là những đứa rất ghét anh em nhà INNO, cùng nhau đánh 2 anh em họ. Khi sự việc được phát hiện, gia đình INNO đã làm lớn việc đó, và sang gặp bố mẹ tôi, và lần đó họ còn hủy hợp đồng 1 vụ làm ăn với tập đoàn Kazu, chỉ vì tôi đã làm như vậy. Tôi đã khóc, khóc một mình ở nhà kho. Khi mới chỉ là một đứa trẻ, tôi đã phải chịu bất công như vậy, ai cũng đứng về phía INNO. Nhưng…. vẫn còn một người trong Itê bênh vực tôi. Cô ấy bảo tôi phải mạnh mẽ lên, giúp tôi giành lại được con robot, và bắt 2 anh em họ xin lỗi vì những gì đã làm sai. Những điều cô ấy nói giống hệt như cô, hãy tự mình giành lại những gì của mình, mà không phải dụ dỗ những đứa trẻ khác làm những điều xấu xa như vậy.
- Vậy tại sao lần này cậu lặp lại?
- Công ty bố mẹ tôi đã bị cướp mất thầu bởi nhà INNO, tôi không hiểu sao tôi lại trút hết tức giận của gia đình lên Thiên Tư và Thiên Tứ nữa.
- Cậu làm vậy không sợ cô gái kia thất vọng à?
- Điều đó không quan trọng nữa, vì cô ấy cũng bị INNO cướp đi rồi.

Du Du vô cùng ngạc nhiên, có khá nhiều điều bí mật xa xưa giữa Thiên Tư, Thiên Tứ và Đốc Long, nhưng tiếng chuông vào lớp học đã cắt đứt câu chuyện. Đốc Long quay về phía cầu thang, để lại cho Du Du đầy nuối tiếc, Du Du chỉ kịp hỏi một câu:
- Có phải cậu thích cô gái ấy?
Đốc Long đứng lại một lát, nhưng rồi bỏ đi. Sự im lặng cho thấy nhận định của Du Du đã đúng. Trong lúc này, lòng Du Du rối bời, nó không biết sẽ phân xử như thế nào, nhưng nó nhận ra rằng cậu ta có đầy những nỗi buồn riêng, rất cần người chia sẻ….nhưng ai đúng, ai sai?

***

Nó cảm thấy khát nước và mò mẫm vào phòng bếp, bây giờ đã là giữa đêm. Phòng bếp có tiếng lạch cạch rất lạ, mà đèn vẫn tắt tối thui. Trong không gian im ắng của buổi đêm thì tiếng động khe khẽ này làm cho nó rùng mình. Chỉ có thể là trộm thì mới hành động lén lút như vậy. Nhưng có điều tại sao trộm lại vào phòng bếp, trong khi ngay phòng khách có nhiều thứ đáng giá hơn. Tim nó bắt đầu đập từng hồi liên tục và mạnh, nó phải xác minh ra mặt kẻ trộm và xem hành động của hắn cho chắc rồi mới la lên. Nó nhướn mình nhìn qua khe cửa bếp, đúng thật là đang có một bóng đen đang thập thò ở bếp. Ánh sáng mập mờ từ phía tủ lạnh cho thấy đây là một người đàn ông. Nó bắt đầu lo sợ, vì chắc chắn nó sẽ không phải đối thủ của hắn ta. Nó run run vớ lấy cái cây chổi chà gần đó, sẵn sàng tư thế để nện cho tên trộm đồ ăn này, lập công cho INNO, và hơn thế nữa lại còn được mang tiếng “gan dạ”. Nó cười hô hố trong sự tưởng tượng, rồi bắt đầu rón rén tiến lại gần. Cái bóng đen quá chủ quan, mà cứ mặc sức lục lọi đồ đạc ở bếp mà không phát hiện ra Du Du đã đứng ngay đằng sau. Nó giơ cái chổi chà lên cao, khuôn mặt thỏa mãn vì sắp sửa làm một việc tốt, ấy vậy mà nó quên là nó đang trong thời kì tịnh dưỡng cái vai. Vừa đưa tay lên, cả 2 nhân vật nghe tiếng “rắc” một cái, không phải tiếng của chổi chà, mà chính là tiếng xương đang hành hạ Du Du.
- Úi úi đau quá!

Tên trộm giật mình, tháo chạy khi nghe Du Du la lên. Nó vừa ôm cái vai đau, một tay vừa túm áo hắn lại, quyết không cho hắn chạy thoát. Tên trộm vội vàng bịt miệng Du Du lại, vì biết rằng thể nào sau đó cô bé cũng hét toáng lên, làm náo động cả INNO.
- Im lặng, là ta đây mà!
Du Du đang giẫy giụa vì bị bịt miệng lại, nhưng nó bình tĩnh lại khi nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, cố gắng suy nghĩ và nhớ ra, nó giật mình khi nhận ra, một người nó không thể ngờ…là quản gia Pix.

- Sao ông không mở đèn lên và làm đồ ăn.
- Ta không thể cho mọi người biết là ta ăn đêm được!
- Tại sao, ban ngày ông có nhiều việc phải lo, việc quản gia ăn vào ban đêm thì mọi người phải thông cảm chứ có sao đâu ạ?
- Không phải vì ban ngày ta không ăn, mà là…

Du Du hâm lại đồ ăn trong tư thế rón rén, rồi mang ra ngoài sân sau cho quản gia Pix. Thật không ngờ một quản gia đầy nghiêm khắc và lạnh lùng như ông Pix lại có thói quen ăn đêm như vậy, như thế mới đủ cho thấy những con người trong căn nhà này thật lạ lùng.
- Của ông đây, cháu biết chính xác chỗ để đồ ăn của bà Khaly mà!
- Cám ơn cháu!
- Vậy ông đã bắt đầu ăn đêm từ lúc nào?
- Thói quen này của ta từ khi ta bắt đầu sống ở đây rồi.
- Vậy mà không ai phát hiện ra ông à!
- Vì nhà này không ai ra vào ban đêm, nên chưa ai biết ta có thói quen xấu này hết. Vì vậy….
- Ông yên tâm, cháu kín miệng lắm. Cháu sẽ giữ bí mật này xem như giữa ông với cháu.

Du Du nhìn quản gia Pix và nở một nụ cười thật tươi cho ông an tâm. Ai cũng có tật xấu mà không muốn mọi người biết đến, và vì vậy nó rất trân trọng. Quản gia Pix nhìn khuôn mặt đáng yêu của nó và cũng cười rất nhân hậu.
- Cháu có chuyện gì đang suy nghĩ à, trông vẻ mặt cháu khác lắm.
- Cháu thật không hiểu tại sao mọi người ở đây lại không thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, mà ai cũng muốn che đậy bởi một vỏ bọc khác như vậy. Cả ông, bà Khaly, lão Ô, chị Uyển Thanh, bà chủ, 2 thiếu gia và…
- Có những việc không phải cứ sống thật mới tốt, cuộc sống buộc họ phải như vậy, miễn sao họ thấy mãn nguyện với chính mình và không ảnh hưởng đến ai là được. Mà ta thấy dường như cháu đang dần kéo họ ra khỏi những vỏ bọc đó thôi!
- Cháu đâu có!
- Thôi mà trễ rồi, cháu đi ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
- Vâng ạ.
- Hôm nay, cám ơn cháu rất nhiều!
- Nhưng cháu có điều kiện.
- Gì nào?
- Cháu có thể kiếm ông vào giờ này khi nào cháu thấy buồn được không?
- Được, nhưng chỉ giữa đêm thôi, còn ban ngày, ta vẫn là một quản gia rất nghiêm khắc đó.
- Cháu biết rồi ạ!

Du Du ngẫm nghĩ những điều quản gia Pix vừa nói. Có những lúc ta nên trở thành một con người khác thì tốt hơn, và cho phép mình sống không thật với bản thân mình. Đốc Long cũng là một trong những người trong số đó...