Polly po-cket

Nếu không phải là anh

Posted at 27/09/2015

636 Views

Nhưng em có biết ai là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi này không? Chính là em!!! Là em!!!”

“Em…không hiểu…”

“Những bức hình chụp cảnh tưởng hai người thắm thiết bên nhau, chính là do anh đã thuê tên trưởng phòng hám lợi kia, ông ta đã lén lút chụp lại. Tên đó quả thật rất đê tiện, anh phải nhường cho ông ta mẩu đất tốt nhất mà anh đã cất công tìm được mới thu lại những bức hình này. Khi nhìn thấy chúng, anh thực sự đã lên cơn điên.” Huy ngồi gục xuống, hai tay ôm đầu, sau đó bất thần ngước lên, cười ha hả. “Nhưng xem ra những bức hình này đã giúp được cho anh. Cao Nguyên, mày có biết vì sao bà Xuân lại quyết định rút danh sách không? Vì chính tao đã đem chúng ra uy hiếp bà ta. Chà, bà ấy đúng là người mẹ tốt, lập tức run rẩy nhận lời chỉ vì cái danh tiếng thối tha của mày.”

“Cứ cho rằng tất cả chuyện này đều vì em, nhưng tại sao anh lại gây tổn hại đến công ty, chẳng phải anh không sợ anh sẽ ảnh hưởng đến công việc của chính bản thân anh sao?”

Huy lại cười khẩy. “Em khờ lắm! Tất cả mọi việc đều nằm trong sự tính toán của anh. Anh làm vậy vì muốn công ty của bà ta suy sụp, trách nhiệm ấy sẽ do hai vợ chồng bà ấy gánh lấy, anh không quan tâm đến cái công ty nhỏ bé đó. Thực chất anh chỉ muốn trả thù bà ta.”

“Trả thù?” Gia Nhi nhìn Huy bằng ánh mắt khó hiểu.

“Cậu muốn trả thù vì chuyện trước kia ba mẹ tôi đã giành tài sản của gia đình cậu phải không?” Cao Nguyên lên tiếng.

“Mày thông minh thật!”

Gia Nhi sửng sốt nhìn Cao Nguyên.

“Em không hiểu phải không? Anh sẽ nói rõ cho em hiểu. Trước kia công ty cổ phần Cao Nguyên thực chất do ba anh nắm giữ, công ty chính thức nằm ở Đà Lạt. Nào ngờ ông ấy xiêu lòng một cô thư ký xinh đẹp do được người bạn thân giới thiệu, hai người đó chính là bà Trần Lệ Xuân và ông Cao Lập Văn. Bà ta dụ dỗ ba anh, sau đó giả vờ nói đã mang dòng máu của ông trong bụng, nhưng thực chất đó chính là đứa con của tên bạn thân giả tạo kia. Sau khi ba anh biết được, ông ấy rất đau khổ, đến mức đã tìm đến con đường tự sát. May mắn thay, khi đó ông đã gặp người mẹ hiền hậu của anh, bà ấy là đồng hương của ông, trước kia đã từng yêu thầm ông. Thế là, ông được bà khuyên giải, tinh thần được thông suốt, ông bắt đầu một cuộc sống mới, làm lại từ đầu. Khi công việc dần dần ổn định, để tránh khỏi cái gai trong lòng, ba mẹ anh chuẩn bị vào Sài Gòn lập nghiệp. Nào ngờ, người đàn bà ác độc ấy vẫn không buông tha. Khi gặp lại gia đình anh trong cuộc hội thảo quan trọng, bà biết được kế hoạch của ba mẹ anh, bày mưu tính kế, phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Bà ta kể hết chuyện tình cảm trước kia cho mẹ anh nghe, lại còn nói Cao Nguyên đích thực là con ruột của ba anh. Mẹ anh có căn bệnh tim bẩm sinh, sự việc này khiến bà chịu đựng không được đã qua đời. Trước khi chết, bà vẫn còn bao dung, quyết định bán tất cả cổ phần của công ty cho bà ta, nhờ bà ta chăm sóc Cao Nguyên – đứa con mà mẹ anh vẫn nghĩ là con của chồng mình – thật chu đáo. Thế là, bà ta loại bỏ được một công ty đang trên đà phát triển, nắm tất cả mọi thứ trong tay. Còn ba anh, sau cái chết của mẹ và trắng tay lần nữa, ông dần sa sút. Trong khi anh ta được ăn sung mặc sướng, còn anh lại phải bươn chải kiếm sống từ nhỏ. Cuốn nhật ký mà em tìm được trong ngăn tủ, chính là những lời cảnh báo của ba anh về con người độc ác của bà ta.”

“Thế nên…anh cố tình đổi sang công ty Thiên Tân thực tập, chia tay em, kết hôn với Ngọc Hân, tất cả nều nằm trong sự tính toán của anh sao?”

“Em cũng thông minh đấy!”

“Nhưng…Nguyên…anh đã biết chuyện này tại sao lại không nói ra?” Gia Nhi ấm ức hỏi.

“Em có nhớ thời gian anh ở lại Đà Lạt không? Thật ra lúc đó anh muốn điều tra việc ba anh qua đời, nào ngờ anh lại phát hiện ra, ông ấy không phải là ba ruột của anh. Người cha hiện tại mà ngày ngày anh nghi ngờ, ông ấy và anh mới thực sự là hai cha con cùng huyết thống.” Cao Nguyên dừng lại một chút, thở dài. “Sự thật là lúc đó mẹ anh quen với rất nhiều người. Trong thời gian bà quen với ông An – ba của cậu ta, bà lại còn lén lút quan hệ với hai người khác là Cao Lập Văn và người tài xế riêng chính là ông Phan Văn Cường. Em còn nhớ anh từng kể về một giọng nói lạ lùng trước khi ba anh – ông Văn qua đời không? Người đó chính là ông Cường. Ông phát hiện ra ông Văn làm ăn bất hợp pháp lại còn trốn thuế nên muốn đến tận nhà để hỏi rõ mọi chuyện, vì khi đó ông ấy cũng có một cổ phần nhỏ trong công ty do mẹ anh giúp đỡ. Câu nói lạnh lùng kia ông chỉ muốn ám chỉ anh không phải là con ruột của ông Văn. Ngay sau khi ông về, mẹ anh đã vào phòng làm việc, đưa kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của anh và ông Văn khiến ông ấy lên cơn đau tim, lại không uống thuốc kịp thời nên không qua khỏi. Và người đã đổ những viên thuốc rải rác trên sàn đó…cũng là mẹ anh.” Cao Nguyên nhắm mắt như muốn quên đi tất cả những sự thật đau lòng này, nhưng đã là sự thật thì không thể nào mãi che giấu. “Lúc đó, anh cũng tình cờ phát hiện ra những điều liên quan đến công ty ngày trước, anh chỉ lờ mờ đoán ra, vẫn chưa chắc chắn nên không muốn nói với ai. Giờ thì…đã quá muộn.”

“Ha ha…cuối cùng mày cũng đã phát hiện ra con người xấu xa của bà ta.” Huy cười ngạo nghễ.

“Vậy còn cái chết của Ngọc Hân? Thật sự…không liên quan đến anh phải không Huy?” Một hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, cô thực lòng hy vọng anh sẽ không đến bước đường cùng này.

“Nếu anh nói tất cả đều có liên quan, có lẽ em sẽ thất vọng lắm nhỉ?”

“Thì ra chính mày đã giết Ngọc Hân!!!” Lúc này Cao Nguyên chợt kích động.

“Im mồm đi!!!” Huy ra sức đá tới tấp vào người Cao Nguyên, lúc này gương mặt anh đã bê bết máu. “Ai bảo nó gan tày trời, dám lục lọi đồ riêng tư của tao! Lại còn lén lút giấu những bức hình đó rồi lấy luôn cả chìa khóa ngăn tủ. Thực lòng lúc đầu tao chỉ muốn hù dọa nó, nhưng nào ngờ tên tài xế tao thuê lại run rẩy và lo sợ đến mức chân không kịp đạp thắng. Xem như số phận của nó chỉ bấy nhiêu thôi, không trách tao được. Nhưng nó thật sự rất ngu ngốc, đến lúc sắp mất mạng lại còn nắm chặt tay tao nói lời âu yếm yêu thương. Đáng lẽ nó phải nhận ra ngay từ đầu tao chưa hề yêu nó.”

“Anh thật độc ác!!!” Gia Nhi như không muốn tin vào những lời anh nói, cô gục đầu một cách bất lực, nước mắt rơi lã chã.

“Em không có quyền mắng nhiếc anh!!! Em có biết thời gian qua anh vô cùng căng thẳng và lo lắng vì cái chết của cô ta không? Thế mà em không một lời an ủi anh, không thèm đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía anh, thay vào đó em lại quan tâm đặc biệt đến tên xấu xa này. Anh đã từng nghĩ sẽ lấy lại công ty một cách đường hoàng, sau đó cũng yên bề gia thất với cô ta, nhưng từ khi trông thấy em ân ái với nó, anh không thể nào yên lòng được. Đã thế hôm nay em lại giúp nó đến đây điều tra anh. Em nghĩ anh ngu lắm sao? Cách ăn mặc của em, thái độ của em đã khiến anh phải nghi ngờ. Suy cho cùng mọi chuyện đều do em gây ra cả thôi.”

“Tâm địa mày độc ác lại còn muốn đổ tội cho cô ấy sao? Thế mày có nghĩ đến trước kia mày vì bản thân chia tay với Nhi, cô ấy đã phải sống đau khổ thế nào không???”

Cao Nguyên gằn giọng, dường như anh muốn cố gắng kéo dài thời gian, vì từ góc độ của Gia Nhi, cô nhìn thấy anh đang cố gắng cưa đứt sợi dây trói hai tay nhờ chân bàn bằng sắt.

“Nhi…anh biết thời gian đó rất em rất khổ tâm, nhưng em biết mà, phải không? Anh còn yêu em nhiều lắm!” Huy ngồi xuống trước mặt Gia Nhi, đưa tay lau vết máu đã khô trên khóe môi cô. “Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đánh em mạnh như thế này? Nếu không vì tên chết tiệt này, chúng ta đã được vui vẻ bên nhau.”

“Anh không còn là Huy trước kia nữa! Tôi thực sự ghê sợ anh!”

Ánh mắt dịu dàng của Huy lập tức thay đổi, nó trở nên đỏ au. Anh lại như hóa điên, mở dây trói cô ra, sau đó lại ghì chặt cô trên giường.

“Em càng ghê sợ anh, anh càng phải chiếm được em. Anh muốn nó chứng kiến cảnh tượng chúng ta ân ái bên nhau.”

Anh xé tung chiếc áo lớp bên ngoài trên người Gia Nhi. Cả thân hình đè lên khiến cô nghẹt thở.

“Buông tôi ra!!!”

“Buông cô ấy ra!!!”

Cuối cùng Cao Nguyên cũng cưa đứt sợi dây trói. Anh nhào đến kéo người Huy vật xuống sàn đất. Sau đó định túm lấy anh ta lên, bất chợt Huy dùng chân đạp thật mạnh khiến anh loạng choạng ngã vào tường.

“Chết đi!!!”

Không biết đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ, Huy rút con dao rọc giấy sắc bén từ trong túi quần, giơ lên hướng về phía Cao Nguyên.

“Đừng!!!...”

Một dòng máu đỏ thẫm bắn lên tung tóe vào mặt Huy. Anh ta như người điên chợt bừng tỉnh cơn mê, hai chân ngã khuỵu xuống đất, mấp máy đôi môi trắng bệnh.

“Gia…Nhi…”

“NHI!!!”

Lưỡi dao sắc đó lần này cắm thẳng ngay vị trí tim Gia Nhi. Máu mỗi lúc một tuôn nhiều hơn. Cao Nguyên vô cùng hoảng loạn, anh lấy tay bịt chặt vết thương, ôm chặt lấy cô.

“Nhi! Không sao, không sao đâu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em sẽ không sao, nhất định không sao.” Mặc cho Huy đờ đẫn ngồi ngây ra đó, Cao Nguyên định nhấc người cô lên, nhưng cô đã ngăn lại.

“Nguyên, không cần đâu…” Cô khó khăn nói từng lời, mồ hôi đầm đìa trên trán. “Nhát dao này xem như là, em trả lại cho anh. Nhưng dù khi ấy, anh không đỡ nhát dao đó cho em, lần này em cũng không hề hối hận…”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Anh ôm cô chặt hơn nữa, khóc nức nở.

“Anh biết không? Ngày trước, trong quán bar, nếu không phải là anh, có thể em đã trở thành kẻ không ra gì. Nếu không phải là anh, em đã không nhận ra, tình yêu lại đẹp đến thế. Anh hy sinh tất cả vì em, chấp nhận từ bỏ tất cả vì em, nhát dao này, thật sự rất đáng…” Cô cố gắng nhướn mắt nhìn về phía Huy, ánh mắt anh ta đã đờ đẫn và sưng húp vì nước mắt. “Huy…”

Nghe tiếng cô gọi, anh ta vội vàng nắm lấy tay cô.

“Nhi…Nhi…anh xin lỗi…”

“Huy…có lẽ anh nói đúng. Mọi chuyện ra nông nỗi này…đều liên quan đến em. Nhưng xem như lần cuối cùng em xin anh, đừng lấn sâu thêm nữa, đừng mãi mê sống trong thù hận, anh hãy tha cho Cao Nguyên. Anh có biết em cũng rất đau lòng khi nhìn thấy anh như thế này không? Em xin anh…hãy đi tự thú…”

Sắc mặc cô đã tím tái, đôi mắt dần dần khép lại.

“Nhi! Đừng mà, đừng nhắn mắt lại, mở mắt ra nhìn anh. Nhìn anh đi!!! Gia Nhi!!!”

Cao Nguyên cố hết sức lay mạnh Gia Nhi, nhưng đôi mắt trong sáng đó đã mãi mãi nhắm nghiền. Trong đêm tối đầy sự oán hận, chỉ còn lại tiếng khóc thương của hai người đàn ông.



ĐOẠN KẾT



Sau đêm hôm đó, Huy đi tự thú về tất cả hành vi tội lỗi của mình...