Ring ring

Nếu không phải là anh

Posted at 27/09/2015

658 Views

“Những lần ấy đều là trò chơi hoạt động chân tay, đội nào nhanh nhẹn sẽ thắng thôi, bọn anh chậm chạp, chẳng thể bằng các tân sinh viên năng động, trẻ trung.”

“Ôi, sao anh chẳng chịu nói trước? Biết thế em đã chọn nhóm khác rồi!” Ly nhìn Hân, cả hai cười khì.

“Việt Nam là một nước có nhiều thắng cảnh xinh đẹp.” Hoàng thẹn thùng lẩm nhẩm dòng gợi ý, “Nghe cứ như bài học môn khoa học tự nhiên của các em tiểu học nhỉ, anh còn nhớ được vài câu: “Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam, có nhiều thắng cảnh và địa danh nổi tiếng…”

“Khoan đã…khoan đã!” Huy bất chợt chen ngang giọng đọc lưng lửng của Hoàng như sực hiểu ra điều gì. “Mày vừa đọc gì thế?”

“Không có gì! Đọc cho vui đấy mà!”

“Không! Đọc lại, đọc lại đi!” Huy nghiêm túc khiến cả ba vô cùng khó hiểu.

“Nước Việt Nam hình chữ S, trải dài từ Bắc sang Nam,…”

“Được rồi, được rồi!” Huy nhanh chóng lấy bút từ trong chiếc balo, ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy. Cả ba người còn lại im lặng chăm chú nhìn anh loay hoay với mớ hỗn độn trong đó mà chẳng thể hiểu được gì. Một lúc lâu sau, Huy đứng bật dậy, đeo balo vào, bảo mọi người “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Cả ba dường như đồng thanh hỏi.

“Đi tìm địa điểm trong mật thư!”

“Anh giải được rồi à?” Ly hớn hở.

“Ừm!”

“Thế trước khi đi, mày không thể giải thích cho mọi người cùng nghe sao?” Sự tò mò của con người là một nhược điểm lớn, thế nên không ai có thể có tinh thần làm việc gì khác khi những việc khó hiểu cứ luôn ám ảnh trong tâm trí.

“Phải đó, phải đó! Em cũng muốn biết!” Ngọc Hân lên tiếng.

“Được rồi, giải thích xong thì đi nhanh nhé! Xem nè!” Huy đưa tờ giấy lúc nãy anh ghi ghi chép chép cho cả ba cùng xem, “Nhờ Hoàng đọc câu “Nước Việt Nam hình chữ S…” anh mới hiểu ra đây có thể là dạng mật thư số thay chữ. Nói dễ hiểu hơn, từ câu gợi ý này ta phải tìm được mối liên hệ của một chữ cái và một con số nào đó. Trong câu gợi ý có nhắc đến “Việt Nam là một…”, ta tìm được con số một, quan trọng là chữ cái nào liên quan đến nó.”

“A!” Hân reo lên. “Em hiểu rồi! Chữ S, nước Việt Nam hình chữ S.”

“Chính xác là vậy!” Huy nói tiếp. “Sau đó anh viết tất cả hai mươi sáu chữ cái trong bảng chữ cái quốc tế, rồi lần lượt thay số vào, bắt đầu là số một nằm ở vị trí chữ S, số hai là chữ T, cứ thế cho đến hết. Bây giờ nhìn vào dãy số của bức mật thư, ta sẽ được các từ: “DDINHR; THAPS; CANHS; CUNG”. Đây là dạng chữ quốc ngữ điện tín, “DD” là “Đ”, “R” thay thế cho dấu hỏi, “S” dấu sắc, mọi người đã đọc được rồi chứ?”

“ĐỈNH THÁP CÁNH CUNG!” Cả ba lại đồng loạt đọc.

“Đi được rồi chứ?”

“Woa, anh Huy thật là tài giỏi!” Ly vỗ vai Huy mạnh một cái, cười tít mắt.

“Xí, chẳng phải là nhờ anh sao?” Hoàng làm vẻ mặt ganh tị.

“Giờ không phải là lúc tranh công, ở đây chỗ nào là tháp cánh cung, mày biết không?” Huy can thiệp.

“Nghe thì quen lắm, nhưng chính xác ở đâu thì tao không biết!”

“Thế thì đi tìm ngay thôi!” Lần này lại đến lượt Hân vội vàng bước đi.

“Khoan đã! Nếu như cứ đi như thế này thì không hay đâu!” Hoàng lại ngăn cản. “Anh có ý này! Mình lại chia thành hai nhóm, tản ra hai lối đi, như thế vừa tiết kiệm thời gian lại vừa đánh lạc hướng hai đội kia. Ý kiến hay chứ?”

“À…à…anh Hoàng nói đúng đó!” Ly đồng tình. “Em với Hân đều là con gái, cùng nhóm sẽ không linh hoạt. Vậy thì em với anh Hoàng sẽ chịu trách nhiệm phần đánh lạc hướng, anh Huy và Hân cùng đi tìm tháp cánh cung. Thế nhé!”

Hân nhíu mày nhìn Ly, chỉ thấy Ly cười cười. Huy không phản đối, chỉ nói tùy mọi người rồi nhanh chóng bỏ đi. Ly đẩy Hân theo sau, nói nhỏ vào tai cô. “Không gian riêng tư rồi nhé! Tha hồ mà “tình chàng ý thiếp!” Hân chỉ còn biết than trời.

“Anh Huy…anh có thể đi chậm lại một chút được không?” Đi được một quãng đường vẫn chưa đến nơi, Hân mệt mỏi rã rời, trong khi Huy vẫn tiến bước, chẳng thèm nhìn đến cô lủi thủi phía sau.

“Sắp đến nơi rồi. Anh đã nhớ ra, ở đây chỉ có tháp Tang Bồng hình cánh cung, có thể leo lên đỉnh đó sẽ tìm được địa điểm tiếp theo.”

“Hả? Lại còn phải leo lên đỉnh à? Em không đi nữa đâu! Oái!” Ngọc Hân bỗng la to.

“Có chuyện gì vậy?” Huy quay lại, chỉ thấy Hân ngồi bệt xuống đất, tay vịn vào cổ chân.

“Chân em đau quá!” Cô nhăn nhó.

“Có lẽ trặc chân rồi! Để anh xem!” Huy kiên nhẫn ngồi xuống đối diện, lấy tay xoa xoa cổ chân cô. “Đáng lẽ ra Ly không nên đưa em đến chuyến đi này. Có thể ở nhà em là tiểu thư, ăn sung mặc sướng, ra ngoài có người đưa đón, nhưng đã ở đây, em phải hiểu, em không nên vì bản thân mình làm ảnh hưởng đến thành tích của cả nhóm.”

Hân quắc mắt nhìn Huy. “Anh có quyền gì mà trách móc em như vậy? Thành tích của cả nhóm quan trọng lắm sao? Ly nói với em, cái “báu vật” mà ban tổ chức tự đặt ra chỉ là vài cuốn sách tham khảo rẻ tiền. Những thứ đó chỉ cần bỏ tiền ra là mua được, tại sao lại phải tốn công suy nghĩ giải mật thư, lại còn phải tốn sức đi tìm khắp nơi chứ? Cứ nghĩ sẽ được tham gia chuyến du lịch thoải mái, vui vẻ, nếu biết khổ sở như thế này, ở nhà còn sướng hơn!”

Lần này Huy thật sự tức giận, “Phải! Những cuốn sách đó đối với em chỉ là thứ rẻ tiền, nhưng với sinh viên bọn anh, sách học là báu vật vô giá. Cho dù em thật sự không quan tâm đến những cuốn sách đó, em cũng phải tự mình đối mặt và vượt qua những thử thách trước mắt chứ, mới đi vài bước thì đã than thở. Đây chỉ là trò chơi, cuộc sống thật sự còn nhiều chông gai hơn bây giờ kìa. Chẳng lẽ suốt đời em chỉ biết sống trong căn nhà sang trọng, có người lập trình tất cả mọi việc cho em. Thế thì chẳng khác gì phế nhân cả! Nhưng cho dù là phế nhân, người ta cũng cố gắng tự tìm con đường riêng cho bản thân.”

“Anh nói thế có nghĩa là tôi không bằng phế nhân nữa sao? Anh quá đáng lắm!” Hân căm phẫn nhìn anh, nước mắt chực trào. “Thế còn anh thì sao, anh có dám đối mặt với khó khăn của bản thân không? Hay anh cũng cố tình lảng tránh?”

“Anh không hiểu em nói gì cả!”

“Chẳng phải anh cũng vì chuyện của Gia Nhi mà tránh né bạn bè, thay đổi cả bản thân hay sao? Anh còn không dám đối mặt để nói rõ mọi chuyện với cô ta nữa!”

Huy sững người. “Em biết Gia Nhi?”

“Gia Nhi hiện đang ở nhà tôi!”

“…” Huy định nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi. Anh bước lại gần Ngọc Hân, ngồi quay lưng về phía cô, nghiêm giọng nói. “Lên lưng anh!”

“Hứ! Nhắc đến Gia Nhi anh lại thay đổi. Tôi không cần anh quan tâm!”

Biết Ngọc Hân giận dỗi, anh im lặng, xoay người đưa tay nhấc bổng cô lên.

“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống!”

Mặc cho cô hết sức vùng vẫy, anh vẫn không buông tay. Huy chỉ đưa mắt nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai, nếu không cả hai đã trở thành tâm điểm của chuyến đi này rồi.

Ngọc Hân bất lực nhìn Huy, biết mình không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô đành im lặng. Tại sao sự bực tức vừa rồi lại nhanh chóng biến mất? Lúc này chỉ còn một cảm giác bồn chồn xen lẫn sự trống rỗng trong tiềm thức. Có lẽ cơn đói và sự mệt mỏi đã khiến cô không còn tri thức nữa, cô gục đầu vào vai Huy.



CHƯƠNG 13:


Cuộc sống cũng tựa như một bộ phim, trong phim các tình tiết liên tiếp diễn ra, mọi nhân vật được xây dựng để gặp nhau, dù là nhỏ nhặt như thế nào vẫn có mối liên quan đến nhau. Trên thực tế, đó là định mệnh. Số phận đã buộc ai phải gặp ai, sẽ làm những gì, đều có mục đích của nó.

Trước đây Ngọc Hân đã từng bị thương trong một lần trượt tuyết cùng bạn ở Mỹ, vết thương cũ cũng ở vị trí cổ chân, thế nên bà Xuân ra lệnh cô phải nhập viện để kiểm tra lại. Cô miễn cưỡng vâng lời, nhưng nghĩ lại thật ra không có vấn đề gì, bỗng dưng cô muốn đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, bệnh viện cũng là ý kiến hay. Không phải về căn nhà với không khí ngột ngạt, căng thẳng như sắp sửa xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, dù ở lại đây vài ngày cô cũng bằng lòng.

“Từ giờ về sau, con không được đi đâu xa, trừ khi có ba mẹ đi cùng!”

“…”

“Nếu muốn đi với bạn bè thì đích thân bạn con phải đến xin phép mẹ!”

“…”

“Con có nghe mẹ nói gì không?”

“Ơ…dạ…hả? Mẹ nói gì?” Ngọc Hân ngơ ngác nhìn mẹ.

“Con làm gì ngây người ra đó vậy?”

“Dạ không ạ…chỉ hơi mệt thôi.” Cô ậm ừ.

“Thôi, mẹ không làm phiền con nữa!”

Bà Xuân thở dài mệt mỏi. Chuyện của Cao Nguyên bà vẫn chưa tìm được cách giải quyết, đứa con gái bướng bỉnh gần đây luôn tỏ ra xa cách với bà. Bà biết cô vẫn còn cay cú chuyện vì chuyện của Cao Nguyên, là người đứng ở giữa cuộc tranh luận, thật khó khăn để phân giải, đặc biệt khi cả hai đều là những người bà luôn yêu thương. Bà đã từng suy nghĩ về việc Ngọc Hân nói về Gia Nhi, chẳng phải bà không hề có nghi hoặc nào, thậm chí bà đã từng nghĩ đến việc Nguyên Dương không thể là con của Gia Nhi. Thế nhưng, bà vẫn canh cánh trong lòng một chuyện quan trọng hơn cả, rằng nếu mọi chuyện vỡ lỡ, người thiệt thòi sẽ là con trai bà.

Cửa phòng bệnh vang lên tiếng “cộc, cộc”. Bà Xuân nhanh chóng bỏ qua những ý nghĩ kia, bước đến mở cửa. Một người thanh niên lạ mặt, tay cầm một giỏ hoa quả, nhìn bà nở nụ cười.

“Chào bác!”

“Cậu là…”

“Cháu là Huy, bạn của Ngọc Hân!”

“Ơ…anh Huy à? Là bạn của con ạ!” Ngọc Hân từ trong nói vọng ra.

“Thế thì con vào đi! Bác ra ngoài một chút, hai đứa cứ nói chuyện! Hân à, lát nữa mẹ sẽ quay lại!” Trước khi rời khỏi phòng, bà Xuân vẫn không quên mỉm cười chào Huy, ánh mắt thoáng chốc có điều gì là lạ.

“Sao anh lại đến đây?” Hân mở tờ báo ra xem, nói lẫy.

“Anh xin lỗi!” Ngay câu nói đầu tiên của Huy, anh đã khiến cô phải mất cảnh giác, giương mắt nhìn anh chằm chằm. “Anh không biết em từng bị thương, nếu như biết trước thì anh sẽ không đi quá nhanh để em phải cố gắng chạy theo, và cũng sẽ không nghĩ em là…”

“Là phế nhân chứ gì? Không sao, dù sao em cũng đang là phế nhân thật sự rồi đây.”

“Sao thế? Chân em có vấn đề gì à? Bác sĩ nói thế nào? Chẳng lẽ em không thể đi lại được nữa?” Huy sốt sắng hỏi.

Hân bỗng bật cười, nhưng lập tức bình tĩnh lại ngay. “Anh quá đáng thật! Trong chuyến đi thì không ngừng chê trách em, giờ em đã nhập viện rồi lại trù ẻo em không đi lại được! Hứ! Lần sau không cần anh đến thăm em nữa!”

“Chẳng phải em nói em đang là…”

“Anh ngốc thật! Ý của em là nằm ở bệnh viện chẳng đi đâu được cả, không thành phế nhân thì cũng chuẩn bị liệt nửa người rồi đây!”

“Thế à?” Anh cười. “Anh ngốc thật!”

Ngọc Hân lại nhìn anh, bất giác thấy lòng nhẹ nhõm một cách khác lạ. Cô nhẹ nhàng nói. “Thật ra chân em chỉ xuất hiện một vết rạn nhỏ, bác sĩ bảo muốn mau khỏi thì hạn chế việc đi lại, mẹ em cũng lo rằng em về nhà thì lại chạy nhảy lung tung, thế nên đưa em vào đây, một công đôi chuyện.”

“Ừm. Ở đây có bác sĩ chăm sóc cũng tốt!”

“Cạch!”

Có tiếng mở cửa phòng. Cao Nguyên từ ngoài bước vào, đằng sau thấp thoáng bóng dáng bé nhỏ của Gia Nhi. Mặt Ngọc Hân đanh lại, cau mày nhìn cả hai, rồi lại nhìn Huy. Ánh mắt anh đang chằm chằm vào người con gái nhỏ nhắn kia.

“Gia Nhi…”

“Ơ…Huy…Sao…anh lại đến đây?”

“Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi vào bệnh viện đương nhiên anh ấy phải đến thăm tôi. Cô có quyền gì thắc mắc chứ?” Ngọc Hân chợt kéo tay Huy, hất hàm nói. Cả ba cặp mắt mở to nhìn cô, không đợi Huy phản ứng gì thêm, cô đan tay mình vào tay anh. “Anh đừng ngại, chúng ta quen nhau danh chính ngôn thuận, không cần phải giấu giếm.”

“…”

“Xin lỗi…đã làm phiền hai người…Anh Nguyên…”

Cao Nguyên hiểu ý Gia Nhi, ngay lập tức nắm tay cô bỏ đi, không quên đưa ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn đứa em gái đang nhếch mép cười như thể đã chiếm được một thứ hay ho trong tay.

“…”

Căn phòng trở nên yên ắng hẳn. Một người ánh mắt vương vấn nhìn về phía cửa, nhìn theo bóng dáng dần dần khuất xa...