Nếu không phải là anh
Posted at 27/09/2015
655 Views
”
Huy siết tay cô thật chặt. “Anh hiểu cảm giác của em mà. Nhưng em nhớ dì đã nói gì không? Tuấn ra đi rất thanh thản, chẳng có đau đớn, chẳng có ưu phiền. Em từng kể với anh, từ nhỏ Tuấn đã phải sống những ngày tháng ngây ngây dại dại, không được đi học, không được chơi đùa như bao đứa trẻ khác, ngoài em và dì, Tuấn hoàn toàn biệt lập với thế giới xung quanh. Em trách ông trời cướp đi người em yêu thương, thế em có nghĩ rằng thực chất ông ấy đang giải thoát cho Tuấn không? Hay là em cứ nghĩ như thế này, Tuấn không thuộc về thế giới của chúng ta, em chỉ có thể chọn một trong hai. Một là Tuấn tiếp tục bên cạnh em, sống tiếp những ngày không có tương lai, sau này đến lúc em có gia đình riêng, phải lo toan thêm những chuyện khác, liệu em có đủ thời gian chăm sóc cho cậu ấy nữa không? Hai là phải em chấp nhận để cậu ấy trở về bên một thế giới khác, một nơi thích hợp hơn, an yên hơn.” Anh ngưng lại, đưa tay lau những giọt nước mắt thấm đẫm trên má cô. “Em vẫn sẽ chọn cách thứ hai chứ?”
Gia Nhi lại gật đầu.
“Em có quyền nhớ đến Tuấn, có quyền khóc hay buồn, nhưng tuyệt đối không được suy sụp. Em vẫn còn dì luôn yêu thương em và còn…anh nữa. Em đành lòng để cho anh ngày ngày nhìn thấy em đau buồn sao?”
“Anh…anh tha thứ cho em à?” Cô sụt sịt nói.
“Em có biết hôm nay anh gặp ai không? Cao Nguyên đó! Anh ấy đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người, còn nhờ anh đưa lại quần áo và sách vở cho em nữa.” Huy đưa ánh mắt tha thiết nhìn Gia Nhi. “Anh xin lỗi! Người cần tha thứ là anh mới phải, anh đã không tin tưởng em, lại còn dùng Ngọc Hân làm tổn thương em. Anh thật ngốc!”
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, bất chợt nhớ đến Cao Nguyên, cô cảm thấy có chút áy náy. “Chắc là anh Nguyên phải khó khăn lắm mới có thể nói rõ mọi chuyện cho mẹ anh ấy biết.”
“Nhưng nói ra tất cả sự thật sẽ tốt hơn cứ giấu giếm mọi thứ. Anh tin anh ấy sẽ vượt qua được. Còn trách nhiệm của em hiện tại đã kết thúc rồi, em đừng nghĩ đến nữa.”
“Ừm. Ngày mai em sẽ ra ngân hàng chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của anh ấy.”
“Anh sẽ đưa em đi.”
Gia Nhi vòng tay ôm lấy Huy, đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp như thế này. Khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ sẽ không có gì ngăn cản được tình yêu giữa hai người, không ai được quyền chen ngang phá vỡ hạnh phúc mà cô đã vất vả gìn giữ. Song, tương lai là một ẩn số vô cùng khó lường, huống gì tình cảm lại là con số không tuyệt đối. Thế nên, chuyện suốt đời suốt kiếp, ai có thể dự tính trước được?
CHƯƠNG 15:
Ngày tháng trôi qua nhanh như chong chóng, xoay một vòng mà đã hết một năm. Các sinh viên năm cuối nao nức tiến tới những ngày cuối cùng của khoảng thời gian trên giảng đường học tập, ai nấy đều nôn nao cho việc đăng ký nơi thực tập phù hợp với ngành nghề và nhu cầu cần thiết của bản thân. Thế nên, tình hình cạnh tranh giữa các sinh viên càng trở nên hỗn loạn.
“Anh đã chọn được nơi thực tập nào chưa?”
Kể từ khi Gia Nhi rời khỏi nhà Cao Nguyên, cô và Huy luôn ở bên nhau như hình với bóng. Cô không ở nhà trọ nữa, hết thời hạn hợp đồng cô lại trở về ký túc xá của trường, tiết kiệm phần nào chi phí sinh hoạt, số tiền trước kia cô đã chuyển vào tài khoản của Cao Nguyên. Huy thường hỏi cô trước kia, ngày ngày đối mặt với một người đàn ông vừa tuấn tú lại vừa sang trọng, có địa vị cao trong xã hội, có khi nào cô động lòng vì Cao Nguyên không? Cô thẳng thắn trả lời là có, nhưng cảm giác đó không phải là cảm giác của tình yêu, chỉ vì cô biết anh có rất nhiều nỗi niềm mà không thể nào tâm sự cùng ai, đôi lúc cô cảm thấy anh thật đáng thương. Cô nói với Huy, người giàu hay nghèo đều có những nỗi khổ riêng, không ai giống ai. Thế nên, thay vì sống ở một nơi cao sang, quyền quý nhưng ngày này tháng nọ đều phải đối diện những người không thật lòng như Cao Nguyên đã phải đối phó với nhân viên của anh, thì thà rằng sống thoải mái, tự do như cô hiện tại, cùng người mình yêu thương vừa dùng bữa vừa trò chuyện, trong nhà hàng hay ngoài vỉa hè cũng như nhau. Quan trọng là được bên cạnh Huy, cô cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc.
“Anh đăng ký rồi.” Huy gắp một miếng thức ăn từ phần cơm của mình vào đĩa của Gia Nhi. “Nhưng vì có nhiều sinh viên chọn cùng địa điểm nên chiều nay trước buổi học, anh và các bạn cùng lớp phải bốc thăm lần nữa mới quyết định chính thức.”
“Vậy anh chọn công ty nào?”
“Công ty đầu tư và phát triển An Dương.”
Cô mở to mắt nhìn anh. “Công ty đó năm nào cũng có rất nhiều sinh viên đăng ký thực tập, nhưng cả ngành chỉ có khoảng năm người thôi.”
“Mục tiêu của anh ngay từ lúc bắt đầu vào học ngành này, anh đã quyết tâm vào đó rồi. May mắn là năm nay nơi đó đang cần tuyển thêm vài vị trí, nếu được vào thực tập, anh sẽ cố gắng để được giữ lại làm việc.”
“Nhưng đó là công ty lớn, nhiều người cạnh tranh…”
“Ngốc à, thực chất ngành nghề của mình đến môi trường nào cũng như nhau thôi. Anh không sợ phải cạnh tranh như thế nào cả, điều anh muốn nhất định anh phải làm được. Vì tương lai của anh và…của em nữa chứ, anh sẽ cố gắng để cuộc sống của chúng ta sau này không còn những ngày tháng khó khăn nữa.”
Gia Nhi mỉm cười. “Em đã nói em không cần gì cả, hiện tại em và anh cũng chưa gặp phải khó khăn gì. Em chỉ muốn sau này ra trường, tìm được một việc làm ổn định, cứ từng bước từ thấp lên cao, nếu không lên cao được thì cứ giữ vững trách nhiệm của mình, một cuộc sống an nhàn bên cạnh người mình yêu thương không phải là rất tốt sao?”
“Mỗi người đều có quan điểm sống khác nhau. Em có thể nghĩ anh quá tham vọng, nhưng anh vẫn mong sau này trong công việc có địa vị cao một chút, như thế mới xứng đáng trở thành trụ cột trong gia đình chứ. Lúc ấy anh sẽ cho em một cuộc sống vô cùng nhàn hạ, chỉ cần ở nhà làm một người vợ tốt, chăm sóc con cho anh là được rồi.”
Cô ngượng ngùng cúi gầm mặt. “Ai nói em sẽ sinh con cho anh chứ!”
“Em không chịu à? Thế thì anh đành phải tìm người khác vậy.” Huy giả vờ ủ dột.
“Anh…”
“Ha ha! Ngốc à, anh đùa thôi.” Anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên trời kia, nhẹ nhàng nói. “Chuyện tương lai không ai có thể nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ có một điều anh chắc chắn rằng, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Em phải tin tưởng anh nhé!”
Gia Nhi đỏ mặt, nở nụ cười mãn nguyện.
Ngồi trong phòng cặm cụi với mớ tài liệu chuẩn bị cho buổi họp sắp đến, Cao Nguyên bị tiếng nhạc dồn dập phát ra từ phòng Ngọc Hân khiến anh không thể nào tập trung thêm được. Anh chợt nhớ đến giai điệu quen thuộc này, tuy rất chói tai nhưng cũng vì thế mà anh nhớ rất rõ. Đó chính là bản nhạc sôi động tưng bừng mà hơn một tháng trước kia anh đã được nghe trong quán bar, và nơi đó cũng là nơi anh được gặp người con gái mà mỗi khi nhớ đến, tim anh lại quặn đau.
“Gia Nhi…”
Anh gọi thầm tên cô, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng đen của bầu trời đêm trước mắt. Ở đó có một đốm sáng lung linh, cứ chớp từng hồi theo nhịp đôi mắt của anh. Nếu tâm hồn anh ngày trước là mảng màu đen kịt thì Gia Nhi chính là ngôi sao nhỏ ấy, soi sáng trái tim của anh, dẫn dắt anh đến những mảng màu tươi đẹp.
Cao Nguyên thở dài thườn thượt, lắc lắc đầu như cố trấn tĩnh bản thân hãy mau chóng quay về với hiện thực. Âm thanh náo nhiệt đó lại khuấy động màng nhĩ, anh cau mày đứng bật dậy, hậm hực tiến về căn phòng bên cạnh.
“Ngọc Hân! Em có thôi ngay cái trò làm phiền người khác được không?” Không còn phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa nữa, anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đập liên hồi vào cánh cửa phòng. Thế mà người bên trong vẫn đang cố tình không nghe thấy và tiếng nhạc như thể càng ngày càng to hơn. “Em có hai cách để chọn, một là giảm âm lượng đi, hai là anh sẽ đạp tung cánh cửa này và vào tịch thu cả dàn loa của em đấy! Một!.....Hai!.....”
“Có chuyện gì mà om sòm thế?”
Cao Nguyên chưa kịp đếm đến ba thì bà Xuân đã từ dưới nhà đi lên.
“Con hết cách rồi! Mẹ khuyên giải con gái cưng của mẹ đi nhé! Con còn rất nhiều việc để làm trước khi buổi họp quan trọng bắt đầu. Chẳng ai rảnh rỗi như nó cứ quấy rầy người khác mãi thế đâu!”
Bà không cần nói gì, mở ngay cửa phòng của cô con gái ương bướng kia một cách dứt khoát. Cảnh tượng trong phòng khiến cho nhiệt độ cơ thể Cao Nguyên tăng lên cao hơn cả nhiệt độ sôi của nước: Ngọc Hân ngồi trên giường, chiếc laptop đặt trên người, tai đeo headphone chặn bớt âm thanh, trong khi dàn loa vẫn phát ra tiếng nhạc vũ trường ầm ĩ. Anh bực tức tiến thẳng đến tắt ngay chiếc DVD đang hoạt động.
“Này! Sao anh lại tắt? Tôi đang nghe mà!”
“Nếu muốn nghe thì lấy chiếc headphone đang đeo kia mà nghe một mình cho thỏa thích. Em không muốn anh yên tĩnh thì cũng phải để cho ba mẹ và Nguyên Dương nghỉ ngơi nữa!”
“Chỉ có anh muốn gây chuyện thôi, ba mẹ có nói gì tôi đâu chứ? Còn Nguyên Dương có ngủ hay không không phải là chuyện của tôi. Con của anh, anh tự lo cho nó đi!”
“Em…”
“Thôi đi! Đừng cãi nhau nữa!” Bà Xuân quát to. “Hân! Con trưởng thành rồi, đừng làm những chuyện trẻ con đó nữa! Hai đứa xuống phòng khách ngay cho mẹ, mẹ có chuyện muốn nói.”
Ngọc Hân bực tức đóng gập màn hình laptop rồi nhăn nhó bước ra khỏi phòng.
“Con có biết tình hình gần đây của công ty bất động sản Thiên Tân không?”
“Dạ?” Cao Nguyên vừa ngồi xuống ghế, ngạc nhiên vì câu hỏi của bà. “Sao bỗng dưng mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Con chưa xem qua những tin tức này sao?”
Bà đặt lên bàn vài quyển tạp chí doanh nghiệp. Anh tò mò mở ra xem, quả là hầu như ngày nào cũng có đăng tin về công ty này.
“Tổng Giám Đốc công ty bất động sản Thiên Tân bị nghi ngờ dính líu đến hành vi cho vay nặng lãi.”
Ngọc Hân cũng cầm lên một quyển, đọc to cái tiêu đề nổi bật nhất trên trang bìa. “Mẹ à, những chuyện này thì liên quan gì đến con chứ? Con về phòng đây!”
“Con cứ ngồi yên ở đó!” Bà lại chuyển sang nói với Cao Nguyên. “Con định giải quyết như thế nào?”
“Dạo gần đây bận chuyện họp hành nên con chẳng có thời gian đọc tin tức. Nhưng những chuyện này báo chí thường hay đăng tin mà không có căn cứ, con sẽ điều tra và xem xét lại tình hình.”
“Còn xem xét gì nữa? Theo mẹ được biết thì thị trường cổ phiếu ở công ty chúng ta đang suy giảm vì những tin tức không tốt lành, tốt nhất con nên chấn chỉnh lại cơ cấu tổ chức của công ty. Mẹ muốn con bãi bỏ nhiệm kỳ của Tổng Giám Đốc công ty Thiên Tân, bổ nhiệm người mới.”
“Bổ nhiệm lại?” Anh càng kinh ngạc hơn. “Mẹ à, chuyện thay đổi ban điều hành không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao việc mà báo chí đưa tin có phải là sự thật hay không chúng ta còn chưa biết rõ, nếu ngang nhiên bãi bỏ chức vụ, thật sự không đúng nguyên tắc...