Nếu không là tình yêu
Posted at 27/09/2015
746 Views
“Những chuyện như thế này làm gì có chuyện đàn ông hối hận, có hối hận thì là phụ nữ hối hận.”
“Vậy sao? Lần đầu tiên của anh cũng không hối hận?” Đó là lần anh phải đánh đổi sự tự do một đời.
Ánh mắt anh tựa như đang tìm kiếm hình ảnh lần đầu tiên của chúng tôi trong ký ức.
Gió từ máy sấy tóc rất ấm áp khiến tôi mơ màng buồn ngủ. Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say. Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng nói: “Anh không hối hận.” Chẳng biết đó có phải là ảo giác của tôi?
Sau đó, tôi mơ một giấc mơ.
Tôi mơ thấy hôm sau tỉnh lại, Cảnh Mạc Vũ nói cho tôi biết, anh đã tận lực. Dù có đè tôi xuống, đạt đến đỉnh cao hoan lạc, anh vẫn chỉ coi tôi là em gái. Tôi không nói một lời nào, kéo anh tới Cục Dân chính. Hai con dấu đỏ đóng dấu, cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc.
Khi không còn sự trói buộc của trách nhiệm và lời hứa, Cảnh Mạc Vũ lao nhanh đến bên Hứa Tiểu Nặc. Hai người ôm chặt lấy nhau dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, ngọn gió ấm áp của mùa hạ thổi bay vạt áo, tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Tôi mỉm cười chúc phúc cho họ, còn vỗ ngực cam kết: “Hai người yên tâm đi, em sẽ giải thích với ba.”
Bọn họ ôm nhau rời đi, còn tôi ôm ngực, đau đớn ngồi sụp xuống. Từng giọt, từng giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi. Tôi không hiểu, lúc anh ôm tôi trong đêm tối, rõ ràng chặt như vậy, rõ ràng sâu như vậy, tại sao anh chỉ coi tôi là em gái, tôi nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.
Trong khi người tôi muốn giữ chẳng thể nào giữ nổi, người tôi không muốn gặp thì cứ xuất hiện. Tề Lâm không biết xuất hiện từ đâu, bắt tôi thực hiện lời hứa lấy anh vì tôi đã thua cuộc. Tôi sợ hãi lắc đầu nhưng người không thể động đậy, cũng không thể nói thành lời. Tề Lâm thừa dịp đeo chiếc nhẫn kim cương lạnh giá vào ngón áp út của tôi. Anh còn dịu dàng kéo tôi vào lòng, lẩm bẩm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, em sẽ là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh…”
Tôi cảm động đến mức hồ đồ, suýt nữa còn lấy thân báo đáp.
Tôi sốt ruột muốn cự tuyệt. Cố gắng vài lần, cuối cùng tôi cũng bật ra một câu: “Tề Lâm, em không thể…”
Tề Lâm hình như rất tức giận. Anh siết chặt bàn tay tôi, gần như bẻ gãy ngón tay tôi.
Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt trong ánh nắng mai ấm áp, tôi mới biết tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Cảnh Mạc Vũ đang ngủ say bên cạnh tôi.
Tư thế ngủ của tôi vẫn tệ như thường lệ, chân vắt lên người anh, hai tay ôm chặt thắt lưng anh. Tôi thử chỉnh lại tư thế cho đàng hoàng nhưng không thể động đậy. Thì ra Cảnh Mạc Vũ đang ôm chặt vai tôi. Lẽ nào tư thế ngủ khiếm nhã cũng có thể truyền nhiễm?
Ngón áp út của bàn tay trái bị thứ gì đó làm cộm đến mức tê tê. Tôi rút tay quan sát, chiếc nhẫn cưới bạch kim nổi tiếng Carier Love nằm trên ngón áp út của tôi từ bao giờ. Tôi mỉm cười giơ chiếc nhẫn đến nơi có ánh sáng. Ánh bình minh màu trắng bạc khiến chiếc nhẫn càng thêm lấp lánh.
Một lời hứa không thay đổi về tình yêu và hôn nhân. Đây là sự lựa chọn của anh, là quyết định của anh.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, cuộc sống vợ chồng muộn sau một tháng tại sao lại xảy ra trong lúc tôi chuẩn bị ly hôn. Cảnh Mạc Vũ muốn dùng cách này để chứng minh với tôi, anh kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tuy nhiên, thái độ của anh cũng không thể chứng minh rằng anh yêu tôi, càng không thể chứng minh anh có thể quên Hứa Tiểu Nặc.
Hứu Tiểu Nặc… Cứ nghĩ đến cô gái sắp bị bỏ rơi nơi đất khách quê người, tôi lại lưỡng lự. Bọn họ đã ở bên nhau ba năm trời, liệu Cảnh Mạc Vũ có thể quên được cô ta? Có lẽ anh đã trao cả trái tim cho cô ta, không một người phụ nữ nào khác có thể mở cánh cửa trái tim anh…
Tôi cúi đầu ngắm người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, vầng trán đẹp đẽ, bờ môi gợi cảm… Đôi môi anh đêm qua hôn lên từng tấc da thịt mềm mại của tôi. Điều tôi mong chờ suốt năm năm chẳng phải là cuộc sống này hay sao? Bất kể góc sâu trong nội tâm của anh chứa đựng hình bóng ai, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi là đủ…
Tôi tham lam ngắm anh một lúc lâu mới nhớ đến thời gian. Đã hơn tám giờ sáng. Tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh. Vừa bước xuống giường, tôi phát hiện mình không mảnh vải che thân. Tôi muốn tìm quần áo nhưng không thấy trong phòng ngủ. Cuối cùng, tôi đành ôm gối, che người chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tôi vội vàng mặc quần áo. Không chào tạm biệt Cảnh Mạc Vũ, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi cũng không rõ tại sao tôi không dám đối mặt với anh, có lẽ tôi không biết nên đối diện với ánh mắt ung dung, thản nhiên của anh như thế nào. Giống như hồi nhỏ, một lần tôi lén lút ăn kẹo, bị anh bắt gặp. Tôi vội vàng giấu tờ giấy bọc kẹo sau lưng. Cảnh Mạc Vũ thản nhiên cúi đầu, nhặt một tờ giấy bọc kẹo rơi dưới chân tôi rồi nhét vào bàn tay đang giấu sau lưng của tôi.
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, còn anh từ đầu đến cuối đều ung dung, bình thản khiến tôi càng giống một vai hề nhảy nhót trên sân khấu, và anh chỉ là một khán giả mà thôi…
Trong lúc đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi đã đi tới thang máy. Cửa thang máy màu bạc nhẵn bóng như gương, phản chiếu rõ hình bóng tôi. Tôi gần như không dám tin vào mắt mình nên đưa tay lên sờ mặt. Đây là tôi ư? Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt đỏ ngầu, bộ váy nhàu nát, bờ vai trần đầy vết bầm tím… Cảnh tượng kinh khủng tối qua như phơi bày ngay trước mắt tôi.
Tôi chỉnh lại mái tóc. Khi tôi đang tìm cách che đi dấu hôn trên vai, cửa thangh máy mở ra, Giám đốc Trần ăn mặc chỉnh tề và Dương Dĩnh muôn vẻ phong tình xuất hiện trong thang máy.
Giờ làm việc không ở cơ quan cũng chẳng sao, quan trọng không để sếp bắt thóp là được, nhưng bây giờ, tôi không chỉ bị tóm gọn mà còn ở nơi tôi không nên xuất hiện nhất.
Rơi vào hoàn cảnh này, tôi không thể giả bộ không nhìn thấy họ. Tôi chỉ còn cách mặt dày mỉm cười, chào hỏi: “Giám đốc Trần, chị Dĩnh, thật tình cờ!”
Giám đốc Trần nhếch mép. “Tiểu Ngôn đến thăm bạn à.”
Thấy Giám đốc Trần giải vây cho mình, tôi lập tức gật đầu. “Vâng, vâng ạ, em đến thăm một người bạn. Hai người đi gặp khách hàng sao?”
“Ừ.”
Tôi không dám nhiều lời, lập tức đi vào thang máy, vội vàng bấm nút đóng cửa. Trước khi cửa thang máy khép lại tôi kịp nhìn thấy Giám đốc Trần và Dương Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý.
Chương 10: Hợp tác
Tôi quay về ký túc, thay bộ đồ kín mít từ trên xuống dưới. Lúc tôi tới phòng Tiêu thụ của công ty đã là mười giờ sáng. Mọi người dường như có tâm trạng rất tốt, đang tụ tập trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy tôi, một người vui vẻ báo cho tôi biết: “Dự án của Cảnh Thiên có khả năng thành công ấy!”
“Vậy sao? Thế thì tốt quá! Giám đốc Trần giỏi thật, khúc xương khó nhằn như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết.” Nói xong, tôi né tránh ánh mắt mờ ám của Dương Dĩnh, ngồi vào vị trí của mình, điềm nhiên giở tài liệu.
“Tiểu Ngôn!” Dương Dĩnh tiến lại gần, nhiệt tình khoác một tay lên vai tôi, một tay cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt tôi. “Giám đốc Trần bảo khi nào em đến văn phòng thì hãy cầm tài liệu này tới nhà xưởng.”
“Vâng ạ, em phải giao nó cho ai?”
“Giao cho Giám đốc Trần là được rồi. Anh ấy đang cùng Tổng Giám đốc đưa Cảnh Mạc Vũ đi thăm quan nhà xưởng.”
Tôi cúi đầu xem tài liệu, là một tập tài liệu không quan trọng. Việc đưa tài liệu hiển nhiên là giả, bọn họ có mục đích khác. Cầm tập tài liệu đi tới nhà xưởng. Tôi không cần mất công tìm kiếm, ngay lập tức nhận ra Cảnh Mạc Vũ trong bộ đồ chỉnh tề. Mặc dù đứng giữa nhà xưởng đầy máy móc, từ người anh vẫn tỏa ra khí chất trầm tĩnh, tao nhã.
Tôi tiến lại gần, giao tập tài liệu cho Giám đốc Trần. Tôi vô tình đưa mắt về phía anh, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, đầu óc trống rỗng vài giây, tôi mới lên tiếng chào hỏi: “Cảnh Tổng, hôm nay sắc mặt anh có vẻ không tồi.”
“Ừm, tối qua tôi ngủ rất ngon.” Anh trả lời bằng giọng lãnh đạm.
“…”
Giám đốc Trần cắm cúi xem tài liệu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Tôi nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, miễn cưỡng nở nụ cười xã giao. “Có lẽ hôm qua Cảnh Tổng mệt mỏi quá.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi một cái, làn môi mỏng của anh hơi nhếch lên như không tán đồng với quan điểm của tôi.
Sợ anh nói điều gì đó khiến tôi nghẹn lời, tôi không dám ở lại lâu hơn, vội vàng quay sang Giám đốc Trần, nói: “Giám đốc Trần, anh có việc gì không ạ? Nếu không có, em về văn phòng làm việc trước.”
“Em hãy cùng chúng tôi đi thăm quan làm quen với sản phẩm của công ty chúng ta.” Giám đốc Trần nói.
“… Vâng ạ!”
Tuy lúc thực tập, chúng tôi đã được làm quen với sản phẩm một lần nhưng tôi vẫn đi sau bọn họ, nghiêm túc tìm hiểu thêm lần nữa.
Cảnh Mạc Vũ và kỹ sư của phòng Kỹ thuật đang trao đổi vấn đề, di động của tôi bỗng đổ chuông. Tôi lạnh cả sống lưng, lén lút lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là Tề Lâm, anh chàng hàng ngày không quên quan tâm đến cuộc sống của tôi sau khi kết hôn. Tôi lập tức bấm nút tắt cuộc gọi, vài gây sau anh ấy lại gọi tới. Lần thứ ba liên tiếp, tôi bị thất vọng bởi sự kiên trì của anh. Thật ra, tôi bị khuất phục bởi ánh mắt sắc bén của Cảnh Mạc Vũ thì đúng hơn...