Này anh! Tôi không phải là ôsin

Posted at 27/09/2015

432 Views



Nó tiến lại phía bàn ăn, hắn đang lúi húi trong bếp làm gì đó thì phải?

Nó thò tay lên định bốc thức ăn thì bị tiếng nói của hắn ngăn lại.

- Này, anh vụng là không tốt đâu nhé!

Ngước lên, khuôn mặt hắn đập vào mắt nó. Hắn đang đeo cái tạp dề trên người làm nó nhớ đến cái hôm mẹ nó đến đây. Bất giác nó cười to.

- Em cười cái gì? – hắn đỏ mặt, vừa lúi húi tháo tạp dề vừa hỏi.

- Đâu có cười gì đâu – nó cố gắng nhịn lại rồi ngồi xuống bàn.

Hắn cũng không nói gì thêm nữa, ngồi xuống đối diện nó. Nó vừa gắp thức ăn, thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn. Không hiểu hôm nay hắn có gì nổi bật mà khiến nó nhìn nhiều đến thế? Thực ra nó muốn hỏi hôm qua hắn đi đâu nhưng lại không có dũng khí để hỏi. Nó tự thấy mình hơi vô duyên khi hỏi câu đó, hắn đi đâu là chuyện của hắn, đâu có liên quan đến nó chứ? Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Mà cũng chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại ít nói thế không biết? Bình thường cứ hễ ngồi cạnh nó là hắn nói không ngừng nghỉ mà.

- Muốn nói gì à? – hắn hỏi mà vẫn không ngẩng đầu lên.

- À…. ừm….. Tối qua…… anh đi đâu à? – nó nói ngập ngừng.

Lúc này thì hắn đã dừng mọi hoạt động lại, ngẩng lên nhìn nó.

- Anh về nhà – hắn nói nhẹ nhàng nhưng nó có thể dễ dàng nhận ra trong giọng nói của hắn có chút buồn buồn.

Thấy hắn như vậy nó cũng chẳng nói gì nữa, tiếp tục ăn.

—–

Hắn ngồi xem tivi mà đầu cứ nghĩ đi đâu đâu. Hôm qua nhận được tin nhắn của bà Selina hắn đã hộc tốc chạy về nhà. Nhưng khi về đến nơi, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy lại là bà Elena – người vợ hiện tại của ông Steven, bố của nó. Và điều quan trọng hơn bà Elena lại chính là……. mẹ đẻ của hắn. Thật đau đầu mà. Sao bà ta có thể trơ trẽn đến xin tiền hắn được chứ?

Không phải chính bà ta đã vứt bỏ hắn sao?

Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nó ở trong bếp vội chạy ra mở cửa.

Một người đàn ông đứng tuổi đang ở trước mặt nó.

- Bác tìm ai ạ?

- Cô là…? – dường như người đàn ông kia cũng thắc mắc về nó.

- Cháu là…..

- Bố đến đây làm gì?

Nó chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn đứng ngay cạnh chặn ngang họng. Hắn ra đây từ lúc nào không biết? Hả, hắn vừa nói gì? Bố sao? Người đàn ông này….. là bố hắn sao?

- Ai đây? – không bận tâm đến câu hỏi của hắn, ông Michael hỏi ngược lại hắn.

Đương nhiên là hắn biết người mà ông đang muốn hỏi đến là ai.

- Vợ con – hắn vẫn trả lời rất tự nhiên, trong giọng nói có pha chút bất cần.

Ông Michael ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn có vợ lúc nào mà ông không biết nhỉ?

- Bố vào nhà đi.

Không để ông hỏi gì thêm hắn đã nói luôn. Thực sự mà nói thì mỗi lần gặp hắn, ông Michael lại nói đủ thứ chuyện làm hắn đau hết cả đầu.

- Hôm qua bà Elena có đến gặp con à? – bố hắn ngồi xuống ghế rồi hỏi.

- Vâng! – hắn vừa rót nước vừa trả lời.

Nó vì không muốn làm phiền hai bố con hắn nên đã đi ra ngoài. Hắn cũng cảm thấy yên tâm vì hắn nghĩ nếu nó biết được sự thật chắc hẳn sẽ shock lắm.

- Bà ấy có nói gì không? – ông Michael hỏi trong khi cầm cốc nước hắn vừa rót lên.

Hắn có nên nói chuyện đó ra không?

- Bà ấy không nói gì.

Cuối cùng thì hắn cũng quyết định dấu ông.

Ông Michael nghe nó nói vậy chỉ ậm ừ rồi không gian lại chìm vào im lặng. Đúng lúc đó nó bước vào, trên tay là một đống đồ lỉnh kỉnh.

- Em đi đâu vậy? – hắn bước đến xách đồ hộ nó vào bếp.

- Em đi chợ. Hôm nay có bác đến nên em muốn làm một bữa.

Không biết là nó đang cố tình tỏ ra là một đứa con dâu ngoan hiền hay là gì nhưng nó cảm thấy nên làm gì đó để lấy ấn tượng với ông Michael.

Nó và hắn cùng vào bếp, ông Michael vẫn ngồi ngoài ghế quan sát từ hành động của hai người. Có phải con trai ông chần chừ không cưới là vì cô gái này? Không lẽ con bé có gì đặc biệt với con trai ông đến thế sao? Ông mỉm cười rồi lặng lẽ bước ra cửa không gây một tiếng động.

+++++

Nó ngồi thu lu trên ghế sofa mà chả biết làm gì. Hắn thì đã đi đâu từ sáng, đến giờ vẫn chưa thấy về. Mà sao dạo này nó thấy hắn cứ sao sao? Thỉnh thoảng cứ ngồi trong phòng một mình nghĩ đâu đâu, nhiều lúc nó hỏi thì dường như chả để tâm. Thực sự thì nó đang cố gắng để chấp nhận tình cảm của hắn nhưng sao càng cố nó càng cảm thấy xa vời quá.

Bất chợt điện thoại bên cạnh reo làm nó thoáng giật mình. Nhấc điện thoại lên là lập tức bên đầu dây kia vọng lại tiếng nói hốt hoảng của Andrew.

- Alissa, em mau về nhà ngay đi, bố….. bố bị tụt huyết áp…… đang nằm cấp cứu trong bệnh viện rồi.

Nó sây sẩm cả mặt mũi. Sao đang yên đang lành bố nó lại bị tụt huyết áp. Ông đã già rồi, lại còn bị bệnh như thế nữa thì làm sao ông chịu nổi?

Không kịp nghĩ gì nhiều nó vội chạy lên gác mặc quần áo rồi đi thẳng ra xe



Chương 30: chỉ thế thôi


Lúc này đã là 3h sáng rồi mà bố nó vẫn chưa tỉnh dậy. Hôm qua khi nhận được tin nhắn của Andrew nó đã hộc tốc phóng đến bệnh viện bố nó nằm. Cũng may là ông đã qua khỏi. Nghe nói ông bị tụt huyết áp là vì nhìn thấy bà Elena tay trong tay với thằng bồ thì phải? Chậc, mà bà đó thì có gì đâu mà bố nó phải thế nhỉ?

Bây giờ thì nó thực sự cảm thấy buồn ngủ. Cả đêm nó ngồi trông ông Steven mà không chợp mắt tí nào. Andrew thì phải đến công ty vì có cuộc họp gấp, Laura thì phải về nhà trông Lin. Căn bản là cả hai người đều vô cùng căm hận ông Steven, chứ nếu muốn thì Andrew có thể dời cuộc họp sang ngày khác và Laura có thể nhờ người khác trông Lin để đến trông ông Steven. Nó thở dài, có lẽ nó nên uống chút cà phê cho tỉnh ngủ. Nghĩ là làm nó đứng dậy rồi bước ra cửa.

Cái bóng đen đằng sau cánh cửa ngày càng hiện rõ lên. Cửa phòng ông Steven từ từ được mở ra. Trong căn phòng tối om không một ánh đèn lúc này chỉ còn hai người. Một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên khóe miệng của người phụ nữ kia. Con dao sắc nhọn được bà ta dấu trong túi áo khoác được đưa ra.

Xin lỗi ông nhé! Cảm ơn ông đã cho tôi những ngày tháng no ấm.

++++

Nó từ căng tin đi lên thì thấy hàng chục y tá đang đứng túm năm tụm ba ở trước phòng bố nó. Có chuyện gì sao? Nó nhíu mày rồi chạy nhanh đến chỗ mấy cô y tá đứng.

Cố gắng len vào trong, một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt nó. Nó mở to mắt nhìn vũng máu trước mặt và mấy người cảnh sát đang đứng cạnh giường bố nó.

- Cô là người nhà của ông Steven? – một trong số mấy anh cảnh sát đứng lên hỏi nó.

Nó gật nhẹ đầu, mắt nó không hiểu sao lại cay cay.

- Chúng tôi rất tiếc phải báo với cô một tin…. ông Steven đã qua đời. Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu hiện trường – anh cảnh sát đứng trước mặt nó nói nghiêm nghị.

Đầu óc nó choáng váng. Sao bỗng dưng bố nó lại như thế? Sao bỗng dưng bố nó lại chết? Ai có thể giết ông chứ? Tại sao đến những ngày cuối đời mà ông vẫn không được sống yên ổn chứ?

- Chúng tôi vừa tìm được một đôi hoa tai trên đệm của ông Steven – anh cảnh sát đưa ra trước mặt nó một đôi bông tai bằng vàng.

Nó luống cuống nhận lấy đôi hoa tai từ tay anh cảnh sát. Đây không phải là đôi hoa tai mà bố nó đã mua cho mẹ nó vào ngày cưới sao? Sao nó lại có ở đây? Không lẽ bà Elena đã lấy nó?

Xung quanh nó dần mờ nhạt đi, nó cố gắng giữ thăng bằng. Nó không thể gục ngã trong lúc này được. Nhưng…. Càng cố nó càng cảm thấy tê nhức hơn.

“Bịch….”

——

Xung quanh là một màu trắng toát đập và mắt nó...

XtGem Forum catalog