Mưa nhỏ hồng trần
Posted at 27/09/2015
1103 Views
Hứa Dực Trung nhắc mình phải bình tĩnh. Anh bắt đầu ghép hình trong kí ức.
Anh thầm ghép lên bức hình Nghiêu Vũ, bắt đầu từ khi quen nhau.
Những động tác nho nhỏ trong thói quen của một người như cử động của môi, động tác giơ tay vuốt tóc, khẽ rung chân khi ngồi... tất cả đều bộc lộ tính cách hoặc trạng thái tâm lí của người đó.
Những thói quen của Nghiêu Vũ bao gồm, ánh mắt giễu cợt đầy cảnh giác với Đỗ Lối, động tác nghiêng đầu tránh khi anh áp lại gần, cái hất cằm ngạo mạn khi tức giận và kiểu ngửa cổ uống rượu. Tất cả nói lên, đúng như lời Đỗ Lối, không phải cô dửng dưng với tất cả, mà dửng dưng với cái mọi người đều bận tâm, tạo nên dáng vẻ thờ ơ kiêu sa độc đáo của cô.
Hứa Dực Trung thầm ôn lại mọi chi tiết hôm đó. Lúc nói về Đồng Tư Thành hình như cô rất thiếu tự nhiên, cô còn nói cô không phải loại con gái anh có thể đùa bỡn. Có phải cô hoảng sợ vì nụ hôn đường đột của anh? Không tin tình cảm của anh?
Hứa Dực Trung nghĩ chính anh đã làm hỏng tất cả, vốn định sẽ chinh phục Nghiêu Vũ từng bước, mọi việc đã tính kĩ, tại sao sự thể lại thành ra thế này? Bỗng dưng thấy bồn chồn, thở một hơi dài.
Lần đầu tiên bị một cô gái tát, nếu không thật lòng thích cô, anh sẽ không phiền muộn đến tận bây giờ. Phiền muộn không phải vì cái tát đó, mà là vì thái độ của Nghiêu Vũ đối với anh.
Ánh nắng nhạt lọt qua tán lá chiếu xuống, mấy con chim về tổ ríu rít trên đầu. Hứa Dực Trung dần dần bình tĩnh. Bỗng nhiên anh không trách Nghiêu Vũ nữa. Con người ta do phản xạ bản năng có thể có những hành động kì lạ, Nghiêu Vũ, chắc cũng thế!
Anh nói anh theo đuổi cô từ lâu, cô còn cười ha hả khuyên anh đừng đùa, đừng bốc đồng lúc thế nọ lúc thế kia.
Đó chỉ là hành động vô thức bất chợt, anh bất chợt hôn cô, làm cô hoảng sợ!
Có phải anh đang tìm lí do thanh minh cho Nghiêu Vũ? Tìm lí do để mình yên lòng, sau đó đi tìm cô?
Rốt cuộc anh thích gì ở cô? Giờ đây, ngoài cảm giác vẫn lún sâu vào tình yêu, còn thêm nỗi phiền muộn day dứt không yên.
Hứa Dực Trung, cuối cùng vẫn không tìm ra câu trả lời, chỉ biết anh thích ở bên cô, những chuyện nực cười anh làm vì cô cũng giống như, giống như gã trai ngốc nghếch tuổi đôi mươi ngày ấy, ngơ ngẩn đến tận thành Rome vì một bông cúc đỏ.
Anh lại có lý giải khác nguyên do Nghiêu Vũ khoác tay Đồng Tư Thành trước mặt anh, nếu không bận tâm đến anh sao cô phải làm thế, thấy Đỗ Lối ngồi trên xe anh, lẽ ra cô phải vui, phải đến chào anh, ít nhất cũng vì Đồng Tư Thành vừa nhận được đơn hàng của tập đoàn Gia Lâm.
Rồi anh lại nghĩ, phải chăng Nghiêu Vũ cắt tóc không phải vì muốn làm lại từ đầu với Đồng Tư Thành, mà là vì anh? Ý nghĩ vừa lóe, anh vội nhảy lên xe, phóng đến chỗ lần trước đón Nghiêu Vũ. Lúc dừng xe, mới nghĩ ra Nghiêu Vũ nói, bố mẹ cô đã chuyển đến thành phố A.
Hứa Dực Trung bật cười, mình ngốc thật.
Lấy điện thoại lên gọi cho cô, chỉ có lời nhắn số máy này hiện không tồn tại. Anh hơi ngạc nhiên, gọi cho Vương Lũy: "Cho tôi số máy của Nghiêu Vũ!".
"Dực Trung, Nghiêu Vũ thôi việc rồi".
"Cái gì?".
"Cô ấy thôi việc đã mấy hôm. Tôi biết cậu đến thành phố B, nhưng cậu đã nói không muốn biết bất cứ tin gì về Nghiêu Vũ nên không nói với cậu".
Hứa Dực Trung cảm thấy rất lạ, Nghiêu Vũ đổi số điện thoại, lại còn thôi việc, anh bỗng hơi hoảng, dường như cảm thấy không thể tìm cô được nữa, cảm giác này khiến anh bứt rứt. Lúc này Hứa Dực Trung mới biết, thì ra đó chính là nỗi nhớ.
Nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối. Anh gọi điện báo với những người trong đoàn đang ở khách sạn, rồi một mình lái xe quay về thành phố A.
Về đến thành phố A đã mười hai giờ đêm, Hứa Dực Trung lái xe đến thẳng nhà Nghiêu Vũ. Chạy lên tầng, anh chạy quá nhanh, khi đứng trước cửa căn phòng của Nghiêu Vũ trên tầng bảy, tim đập thình thình. Anh hít sâu mấy hơi, lấy lại nhịp thở bình thường, mới gõ cửa.
Lúc đầu gõ rất nhẹ, cánh cửa vẫn đóng chặt, không hề có động tĩnh, gõ mạnh hơn, gọi: "Nghiêu Vũ!".
Bên trong vẫn im ắng.
Lùi lại một bước, lúc này mới nhận ra, mình lên tầng quá vội, không nhìn cửa sổ có sáng đèn không.
Một người hàng xóm ra mở cửa, nhìn anh qua lần cửa sắt, nói gọn lỏn: "Họ chuyển nhà rồi!".
"Xin hỏi, họ chuyển lúc nào?".
"Một tuần trước". Nói xong, đóng cửa.
Hứa Dực Trung ngẩn người. Nghiêu Vũ đổi số điện thoại, thôi việc, chuyển nhà, dường như lặn mất tăm. Nỗi bực vì cái tát, ghen tuông với Đồng Tư Thành bỗng chốc tiêu tan. Cô không muốn xuất hiện nữa, không muốn có bất cứ dính líu nào với anh, nỗi cay đắng, bất an làm anh ngộp thở.
Nghiêu Vũ lại tuyệt tình đến thế! Mỗi lần bỏ đi, đều thật đúng lúc. Nếu không hiểu cô, anh sẽ cho đây là cao thủ mồi chài đàn ông! Lúc này lòng anh như lửa đốt, nôn nao, phấp phỏng, chỉ muốn gặp cô.
Vừa xuống cầu thang, anh vừa gọi điện cho Thiên Trần: "Chào cô, tôi là Hứa Dực Trung, xin lỗi muộn thế này còn làm phiền, cô có thể cho tôi số điện thoại của Nghiêu Vũ không?".
Thiên Trần ngớ ra: "Tôi không biết".
"Cô ấy chuyển nhà rồi, chuyển đi đâu cô biết không?".
"Tôi không biết".
"Bây giờ cô ấy làm ở đâu?".
"Quả thật tôi không biết".
Hứa Dực Trung sốt ruột: "Cô thân với cô ấy như thế, sao lại không biết?".
Thiên Trần thở dài: "Hứa Dực Trung, tôi không biết thật, lâu rồi tôi không gặp cô ấy, tuần trước Tiểu Vũ có nhắn tin, nói muốn đóng cửa tu, khi nào xong, sẽ liên lạc, làm sao tôi biết được?".
Đóng cửa tu? Dực Trung buồn cười, định thành tiên chắc? Lại chợt nghĩ, hơi nhíu mày. Liệu Nghiêu Vũ có về nhà bố mẹ, bèn hỏi: "Cô có biết nhà bố mẹ cô ấy ở đâu không?".
"Tôi cũng không biết, bố mẹ Tiểu Vũ mới chuyển đến đây chưa lâu, tôi vẫn chưa đến thăm được". Thiên Trần nghe giọng Hứa Dực Trung, lại không nhịn được cười, thái độ của Đồng Tư Thành cũng như thế, vậy là phần nào hiểu được sự rắc rối của Nghiêu Vũ, cô thở dài: "Có lẽ Tiểu Vũ đi du lịch, tính cậu ấy xưa nay vẫn thế, có tâm trạng là lại đi du lịch. À, tôi cũng nói với Đồng Tư Thành rồi. Còn Tiểu Vũ đi đâu, tôi quả thực không biết".
Thiên Trần không biết giúp ai sẽ tốt cho Nghiêu Vũ nên dứt khoát thông tin cho cả hai bên.
Đồng Tư Thành cũng đang tìm Nghiêu Vũ? Hứa Dực Trung ngạc nhiên, niềm vui bùng lên, không thể kìm đươc anh bật cười.
Nỗi mệt mỏi sau ba tiếng đồng hồ lái xe từ thành phố B về đây lập tức tan biến, anh rối rít cám ơn, nói: "Xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền, nếu có tin gì của Nghiêu Vũ, cô có thể báo cho tôi không? Cũng nhờ cô cũng nói với Nghiêu Vũ, tôi đang tìm cô ấy".
Chương 36 - Cao nguyên nhớ
Khi toàn thân Nghiêu Vũ ép xuống mặt đất, cuối cùng cô đã cảm nhận được phục khấn thành kính hơn quỳ khấn rất nhiều, đó là toàn thân nằm phục xuống đất, dùng phương thức hèn kém nhất để cầu xin thần linh.
Nghiêu Vũ thôi việc, chuyển về nhà bố mẹ được gần một tháng, không liên lạc với ai. Con chó vàng nằm bên dưới, gối đầu lên chân cô. Nghiêu Vũ vừa liếc nó một cái, nó lập tức đứng lên, nhìn cô với ánh mắt tha thiết.
Cô thở dài, đưa tay vuốt ve nó. Lát sau rời bàn máy tính: "Đi thôi, hư quá cả ngày chỉ biết chơi!".
Cô dắt chó ra ngoài. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Nghiêu Vũ hít một hơi thật sâu. Sự yên tĩnh một tháng nay quả thực dễ chịu đến tận xương.
Thôi việc, cô ngồi nhà viết bản thảo, lòng thanh thản, ngón tay như múa trên bàn phím, đắm chìm trong niềm vui khi tư tưởng thỏa sức tung hoành. Bố mẹ trước giờ luôn ủng hộ Nghiêu Vũ, mẹ cô bảo: "Chẳng qua là thêm bát thêm đũa, nếu bí quá thì đem bốn vạn tiền của con gửi ngân hàng lấy tiền ăn hàng ngày, mỗi tháng năm trăm đồng, con cũng có thể ở ăn chơi sáu, bảy năm. Ở nhà sung sướng bao nhiêu, hai mẹ con mỗi người một máy tính, cùng làm việc, lại có người bầu bạn!".
Bố cũng phải bó tay với hai mẹ con. Trong nhà đã có hai phiếu bầu, ông là thiểu số. Suy nghĩ kĩ, ông thấy Nghiêu Vũ làm gì cũng tốt, chỉ cần làm việc, có mục tiêu, có hi vọng. Ăn uống chẳng đáng là bao, còn về sau thế nào, ông mỉm cười, Nghiêu Vũ đã sống tự lập bên ngoài hai năm, hoàn toàn có thể tự kiếm sống. Nên cũng tán thành quyết định của con gái, để cô trở thành người tự do thực sự.
Đi đến vườn hoa, Nghiêu Vũ thả chó ra. Ngoan Ngoan sung sướng chạy vút đi. Cô ngồi trên ghế đá, nhìn về phía hồ sen. Sen đã qua thời kì đẹp nhất. Lác đác đã có những chiếc lá tàn. Nhưng khi gió thổi qua vẫn dập dờn làn sóng xanh, trái tim yên ả của cô lại dậy sóng.
Mở chiếc hộp Đồng Tư Thành tặng, nắp hộp vừa bật, cô lại lập tức đóng vào. Nghiêu Vũ đã mấy lần muốn xem, cuối cùng vẫn từ bỏ. Bất kể trong chiếc hộp đựng gì, cô chỉ biết một điều, anh tặng chiếc hộp này, chỉ có một mục đích, khiến cô cảm động.
Một tháng nay cô hoàn toàn hiểu sự tận tâm của Đồng Tư Thành. Trước khi về nước, mỗi tuần anh gửi một bức thư, nhắc cô anh sắp về, sau khi về không lập tức đến tìm cô là muốn theo cô, muốn quấy đảo trái tim đã bình yên của cô. Nhưng anh cũng không ép cô trả lời, chỉ dịu dàng làm cô mềm lòng. Những lời anh nói với cô, những nơi anh đưa cô đến đều với dụng ý muốn cô hiểu, thông cảm và tha thứ cho anh.
Sau đó, trước khi đi công tác, anh tặng cô chiếc hộp này. Nửa năm sau, Đồng Tư Thành đã dùng thời gian nửa năm, theo đuổi cô lần nữa, bằng cách khác.
Những nỗ lực của anh, cô hiểu...