Mưa nhỏ hồng trần
Posted at 27/09/2015
1122 Views
"Tại sao?".
"Quá mờ ám!". Nghiêu Vũ lườm anh.
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, chúng ta đã thế này không mờ ám thì là gì. Anh giả bộ thở dài, "Được thôi, vậy thì cứ để tôi chết cóng!".
Nghiêu Vũ tập trung xem phim, lúc cười hết cỡ, lúc nhăn nhó. Hứa Dực Trung không nói nữa, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho cô. Nghiêu Vũ xem rất say sưa. Hứa Dực Trung ngồi nhìn, lòng lâng lâng, cô rất hồn nhiên, khóc cười cùng nhân vật trong phim.
Hai người dần dần bị cuốn hút vào bộ phim, không ai nghe thấy tín hiệu tin nhắn từ di động của Nghiêu Vũ.
Khi xem đến đoạn Tiểu mĩ nhân thoát y nhảy múa, khiến ban giám khảo sững sờ, Nghiêu Vũ cười ra nước mắt. Cô vừa lấy tay lau, vừa cười nói với Hứa Dực Trung: "Rất xúc động!".
Hứa Dực Trung thầm thở dài từng tiếng, dịu dàng nhìn cô: "Trên đời này có bao nhiêu kiểu gia đình khác nhau, dù xấu dù tốt, cũng có lúc có những cảnh ngộ vô cùng xúc động".
Anh mỉm cười, trong đôi mắt sâu chợt cháy lên ngọn lửa, nhìn thẳng vào mắt Nghiêu Vũ. Cô đột nhiên đỏ mặt, ngồi thẳng người, đưa cốc trà lên miệng, Hứa Dực Trung nghe thấy tiêng tim đập, một luồng nhiệt bất ngờ trào trong lòng ngực. Anh khẽ gọi: "Tiểu Vũ!".
Nghiêu Vũ đột nhiên hơi hoảng loạn, cô không hiểu tại sao mình như thế, lại không dám quay đầu nhìn mắt Hứa Dực Trung. Đang lúng túng thì có tiếng gõ cửa, vội nhảy xuống, lắp bắp: "Để tôi mở cửa".
Hứa Dực Trung rẫu rĩ nhìn cô, bực mình cái người gõ cửa không đúng lúc, khi anh sắp có cơ hội nếm vị ngọt ngào lại đến phá hỏng.
Nghiêu Vũ mở cửa, sững người. Đồng Tư Thành đứng ngoài, tay cầm túi đồ ăn, cô lập tức nhớ ra, lúc hết giờ làm anh bảo cô về nhà nhắn tin cho anh. Nghiêu Vũ thầm rên, liếc túi xách đã bị vứt một bên, lúng túng mở miệng, "Tư Thành...".
Đồng Tư Thành nhìn Nghiêu Vũ đỏ mặt, mắt đã kịp liếc thấy Hứa Dực Trung ngồi trong phòng khách, lại còn những đĩa thức ăn trên bàn. Anh không hề cau mày, nụ cười trên mặt vẫn sáng, "Không thấy em nhắn lại, anh đến xem em về chưa, ăn cơm rồi thì tốt, cái này mua cho em, coi như đồ ăn khuya, ha?".
Nghiêu Vũ bảo anh vào nhà, Đồng Tư Thành vẫn đứng yên, nhìn cô đăm đăm: "Em có khách, anh không quấy rầy, anh về đây, ngày mai lại đến".
Nghiêu Vũ đứng ngây không biết nói gì.
Đồng Tư Thành nhét túi đồ vào tay cô, cười nói, "Ngốc quá!" Nói đoạn quay người đi ra.
Nghiêu Vũ cầm túi đồ ăn, nhìn bóng anh khuất ở lối rẽ cầu thang, tiếng chân anh càng nặng nề, sau đó nhẹ bẫng, không nghe thấy nữa, lòng cô chùng xuống, lại ngoái nhìn Hứa Dực Trung, thở dài.
"Có bạn đến sao?". Hứa Dực Trung biết là Đồng Tư Thành, thầm đắc ý hôm nay anh đã vô cùng sáng suốt bảo Vương Lũy giữ Nghiêu Vũ lại. Anh thản nhiên quan sát phản ứng của Nghiêu Vũ.
Lòng rối ren, cô cúi đầu như làm sai việc gì.
"Tiểu Vũ, nếu tôi đoán không nhầm, anh ấy là Đồng Tư Thành, bạn trai cũ của cô? Cô đang sợ anh ấy hiểu lầm?". Hứa Dực Trung nói thẳng.
Nghiêu Vũ lắc đầu, "Vâng, là Đồng Tư Thành... à, không phải sợ anh ấy hiểu lầm. Cô buồn bã ngồi lên sofa, "Tôi cũng không biết".
Vẻ rầu rĩ của Nghiêu Vũ lại khiến Hứa Dực Trung mừng rơn. Thì ra cô không biết có nên quay lại với Đồng Tư Thành, tình trạng hiện nay của Nghiêu Vũ thích hợp nhất để... thừa cơ chen vào! Hứa Dực Trung vỗ nhẹ vai cô, nhỏ nhẹ, "Chúng ta là bạn phải không? Hăy nói với tôi, biết đâu tôi có có thế giúp cô phân tích tình hình".
Nghiêu Vũ ngẩng nhìn anh, Hứa Dực Trung thản nhiên đứng trước mặt cô, dáng thoải mái, nụ cười trên môi, vẻ chân thành trong mắt. Tất cả một vẻ thân thiết bạn bè. Nghiêu Vũ bàng hoàng, lắp bắp mở miệng, "Tôi không biết, hình như tôi chưa quên anh ấy, lại hình như cảm thấy anh ấy rất xa lạ".
Lòng Hứa Dực Trung nhẹ nhõm, chỉ cần cô chịu nói với anh đã là thắng lợi. Chó sói chẳng phải luôn thích khoác bộ lồng cừu? Bây giờ anh quyết định bọc kĩ mình trong bộ lông cừu đó. Anh đưa cô cốc trà nóng, "Có phải cô cảm thấy ngày xưa rất đẹp, bây giờ qua hai năm lại thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, như không phải là người cũ?".
"Vâng!".
"Con người ta, chắc chắn thay đổi theo hoàn cảnh. Đồng Tư Thành nhất định có thay đổi. Anh ấy ở nước ngoài hai năm, nền giáo dục được tiếp thu và phương thức tư duy đều thay đối. Ví dụ, nếu là trước đây, nhìn thấy cô ăn cơm, xem phim trong phòng với người đàn ông khác, anh ấy sẽ phản ứng thế nào?".
"Trước đây tôi sẽ không cùng với người đàn ông khác".
"Giả sử có!".
"Ồ, anh ấy sẽ giận, rất giận, lẽ nào không?".
"Vậy hôm nay?".
"Anh ấy rất lịch thiệp, xem ra rất bình thường".
"Cho nên, cô dùng tư duy ngày trước nhìn nhận anh ấy, nghĩ là anh ấy chắc chắn nổi giận, nhưng bây giờ không thấy, cô cảm thấy kì lạ? Có vẻ như anh ấy không phải là Đồng Tư Thành cô quen thuộc ngày xưa, đúng không?".
"Đúng!".
Hứa Dực Trung ngồi xuống sofa, nghĩ một lúc, nói tiếp: "Nhưng cô vẫn áy náy, như làm chuyện gì có lỗi với anh ấy? Cho nên mới muốn đuổi tôi đi? Chúng ta chỉ là bạn, việc gì cô phải lo lắng thế?".
Nghiêu Vũ đỏ mặt, cắn môi, dấu răng in trên môi giống những cánh hoa nhỏ đều đặn xếp bê nhau, lát sau mới nói, "Xin lỗi!".
"Nói gì vậy? Đó chỉ là phản ứng bình thường của cô, ngoài anh ấy, cô chưa hề tiếp xúc với người đàn ông khác như thế".
Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũ rất chất phác, "Đừng nghĩ nhiều, cô cứ làm theo tiếng lòng, coi anh ấy là một người bạn, có thể hợp thì hợp, không thể thì thôi. Hãy nhìn nhận và tiếp xúc với anh ấy như một người mới, không nghĩ đến quá khứ nữa, như vậy là được".
"Tôi cũng nghĩ như thế, chỉ là không biết tại sao...". Nghiêu Vũ buồn bã, cúi đầu khẽ nói.
Bộ dạng của cô, khiến Hứa Dực Trung như cắn vào quả táo xanh, chua nhức răng. Coi như vừa rồi anh đã nhìn trực diện Đồng Tư Thành. Anh nhận ra vẻ kinh ngạc, ghen tức thoáng qua rồi lập tức tiêu tan trong đôi mắt thâm trầm như màu đêm của anh ta. Đồng Tư Thành mặt không hề biến sắc, kiêu hãnh đứng đó, điềm tĩnh và tiết chế, khoan dung độ lượng, khiến Nghiêu Vũ cảm thấy tâm tư anh ta không hề xáo trộn.
Cô làm thế nào đối phó với người đàn ông như vậy? Người đàn ông đầy bản lĩnh ngay anh cũng khâm phục, chỉ có cô bé thật thà này vẫn không hay biết. Cô cũng không nghĩ, một người đàn ông muốn quay lại với cô khi chứng kiến cảnh đó sao có thể dửng dưng như mây bay gió thoảng không một chút chạnh lòng? Thực ra lòng như nham thạch sục sôi? Hứa Dực Trung thầm nghĩ, như vậy có nghĩa, anh và anh ta cùng thực hiện một sách lược giống nhau tấn công Nghiêu Vũ, không chỉ mình anh khoác bộ lông cừu, Đồng Tư Thành cũng dùng bộ lông cừu ngụy trang thành bộ mặt hiền hòa.
Đồng Tư Thành sợ quá khứ trở ngại anh ta và Nghiêu Vũ quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lại sợ Nghiêu Vũ chìm mãi trong quá khứ không chấp nhận anh theo đuổi công khai.
"Tiểu Vũ, có phải cô đang hoang mang, chủ ý đã định nhưng không thế làm được như đã nghĩ?". Hứa Dực Trung quyết định dùng một chiêu hiếm, "Hay là, cô cứ coi anh ấy vẫn là bạn trai của mình, đừng nghĩ gì nữa, yên tâm cùng anh ấy làm lại từ đầu".
"Nhưng, bây giờ tôi không coi anh ấy là bạn trai".
"Cô cứ coi anh ấy là bạn trai, vẫn tốt như ngày xưa, gần gũi anh ấy, cô càng nhìn nhận rõ hơn". Hứa Dực Trung mỉm cười vô hại, thà mạnh tay như vậy còn hơn để Nghiêu Vũ sống trong hoang mang. Cái nhọt nếu cứ băng kín, cả đời cô sẽ sống không yên.
Chủ ý vừa nói ra, Hứa Dực Trung lại thấy thương Nghiêu Vũ. Cô mới qua sinh nhật hai lăm tuổi, bốn năm đẹp nhất trong đời cô đã trao cho Đồng Tư Thành, cô chỉ có anh ta là bạn trai thân thiết, dù cô tỏ ra dửng dưng thế nào cũng không chống lại được nỗi đau. Anh đột nhiên giật mình, nếu cô quay lại với Đồng Tư Thành thì sao? Anh bỗng thở mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng. Một nỗi buồn đã lâu không có! Nỗi đau khổ chát chúa nhói qua lòng! Anh đã tưởng cho dù lưỡi dao sắc thế nào cũng không thể làm anh tổn thương. Vậy mà bất chợt anh lại bắt gặp cảm xúc đó.
Hứa Dực Trung một lần nữa nhìn rõ lòng mình, như búi tơ rối sợi sợi đau. Anh cười vang, "Hãy tin tôi, dù gì tôi cũng là bậc quân tử".
Nghiêu Vũ cười, nhìn ánh mắt Hứa Dực Trung đã trở lại trong sáng hiền hòa. Cô đâu có ngốc, mọi cử chỉ của Hứa Dực Trung là gì nếu không phải là mập mờ? Đến lúc này cô mới thôi cảnh giác với anh. Hứa Dực Trung nói đúng, đã không biết nên như thế nào với Đồng Tư Thành, sao không tiếp xúc trở lại như một người mới?.
Hứa Dực Trung đứng lên, mỉm cười cáo từ, "Cũng muộn rồi, cô nghỉ sớm đi, hôm nào có thời gian ta lại hàn huyên".
Đó là một quán bar nhở trong khu dân cư...