Polaroid

Mưa nhỏ hồng trần

Posted at 27/09/2015

927 Views



Đồng Tư Thành ngồi xuống, bàn ghế ở đây vẫn là bàn ghế gỗ kiểu cũ, lau sạch bóng, không một vết dầu mỡ. Bà chủ béo bê đến hai bát một loại mì sợi hồng một loại sợi trắng, loại hồng tưới đẫm nước thịt bò đặc, loại trắng có những dọc hành hoa, sạch sẽ thanh cảnh nhìn đã muốn ăn.

Anh gắp một đũa, đúng là mì rối như tổ chim, từ từ nhai, vị ngọt thấm vào miệng, nước dùng đặc, thơm phức. Lòng anh đột nhiên xót xa, miếng mì nghẹn trong cổ, nuốt không trôi. Anh nhớ lại lời Nghiêu Vũ, cái giá của sự trưởng thành.

Khi hai năm sau anh đến tìm cô, Nghiêu Vũ đã do dự, cô đã biết từ chối.

Còn anh, hiểu ra anh không muốn mất cô lần nữa.

Đồng Tư Thành ăn vội mấy miếng hết bát mì. Bà chủ béo cười hề hề hỏi ngon không?

Anh trả lời rất thật: "Đây là loại mì ngon nhất tôi từng ăn".

Ba ngày lưu lại thành phố này, đi hết những nơi Nghiêu Vũ đã nhắc tới, vẫn không tìm thấy cô. Anh không đi ô tô đường dài mà ngồi tàu hỏa trở về. Trước khi tàu chuyển bánh, Đồng Tư Thành nhìn ánh đèn thành phố thầm thì: "Nghiêu Nghiêu, anh đã nói sẽ chờ em ở thành phố A".

Hứa Dực Trung đến thành phố B tìm nhà Nghiêu Vũ theo địa chỉ, anh không tin không tìm thấy cô. Nhưng khi đứng trước một khu đổ nát phía trước khu phố cổ, nhìn địa chỉ trên tay, anh lại nghi ngờ.

"Xin hỏi, những người sống ở khu nhà này chuyển đi đâu?".

"Dỡ được mấy năm rồi, ai biết?".

"Có biết là nhà của đơn vị nào không?".

"Khu tập thể giáo viên đại học sư phạm".

Hứa Dực Trung thở một hơi dài, chắc chắn Nghiêu Vũ ở nhà bố mẹ, bố mẹ cô nhất định làm việc ở trường đại học sư phạm.

Anh lập tức tìm đến trường sư phạm hỏi thăm, đến nơi lại ngẩn người. Kì nghỉ đông chưa hết, trường vắng teo. Anh không cam lòng, hỏi ông già gác cổng: "Khu nhà cũ của trường dỡ rồi, ông có biết giáo viên chuyển đi đâu?".

"Khu nhà mới đang xây, không biết họ chuyển đi đâu".

Hứa Dực Trung không cam tâm, lại đi vào trong trường, gặp một người hỏi: "Xin hỏi có biết một cô gái tên là Nghiêu Vũ? Bố mẹ cô ấy hình như là giáo viên trường này".

"Không biết".

Hứa Dực Trung lại đến mấy bệnh viện tra soát danh sách bệnh nhân cần làm phẫu thuật, đến gãy chân cũng xem, vẫn không tìm thấy. Anh quá thất vọng. Trở về khách sạn nằm phục trên giường, lẽ nào thật sự phải hỏi Đỗ Lối?

Hứa Dực Trung nhớ lại lần về nhà Đỗ Lối, đã nói như vậy, bây giờ gặp lại gia đình cô, chẳng lẽ lại nói, lần trước là nói dối? Anh lại ngán ngẩm.

Lúc đó, có điện thoại của anh trai Dực Dương, "Dực Trung, em chạy đi đâu vậy?".

"Em có việc bên ngoài, chuyện gì?".

"Nếu có thời gian em đến thành phố B một chuyến, anh đã xem tư liệu Đỗ Lối đưa, cảm thấy rất được, nhất là khu phố cổ, nếu có được mảnh đất đó tập đoàn sẽ có thêm dự án khai thác mới, bố cô ấy chẳng phải là chủ nhiệm ủy ban kiến thiết thành phố sao? Chuyện này rất có triển vọng, em đi xem thế nào, nhân tiện thông qua bố Đỗ Lối thiết lập quan hệ với chính quyền địa phương".

Hứa Dực Trung cau mày, từ chối thẳng, "Anh, em thấy việc này chưa vội".

"Chuyện làm ăn do anh quyết, em cứ thế mà làm!". Hứa Dực Dương với cái đầu tinh tường lập tức phân tích tư liệu Đỗ Lối đưa, cảm thấy rất khả quan, lại thêm quan hệ với ông bố Đỗ Lối, khả năng thành công càng lớn. Bất động sản loại đó, những thành phố trung bình đang ở thời kì khai thác đầu tiên, cơ hội kiếm tiền lớn như vậy, tập đoàn Gia Lâm tuyệt đối không thể bỏ qua. Sau khi phân tích môi trường đầu tư ở đó, Hứa Dực Dương đặc biệt hứng thú với khu phố cổ.

"Anh à, anh không biết, như vậy là...". Hứa Dực Trung đành thú nhận với anh trai chuyến đến nhà Đỗ Lối dịp Tết vừa rồi, "Anh à, nếu em đến đó, chẳng phải giả thành thật ư?".

"Em đại diện cho tập đoàn đến đầu tư, chính quyền địa phương đang kêu gọi đầu tư chưa được, chỉ cần em công tư phân minh là xong". Hứa Dực Dương thấy buồn cười vì trò trẻ con của cậu em, nhưng anh không muốn vì trò đó làm hỏng chuyện làm ăn.

"Nếu đi, anh nên đi, em không đi được!". Hứa Dực Trung nói thẳng.

Hứa Dực Dương lại tươi cười, "Dực Trung, chuyện này Đỗ Lối nêu ra, để cô ấy đi giải quyết chẳng tốt sao? Cứ như em tập đoàn làm ăn thế nào? Em cũng không còn nhỏ nữa, nên làm gì thì làm đi".

Hứa Dực Trung không phải không biết, nhưng anh rõ ràng đã từ chối, Đỗ Lối vẫn chuyển tư liệu và thông tin đến Hứa Dực Dương, anh cảm thấy khó chịu. Bây giờ mới qua Tết, anh đã đến đầu tư với tư cách là phó tổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, phải đối diện thế nào với bố Đỗ Lối? Lẽ nào trước khi đàm phán thương mại đã nói thẳng với chủ nhiệm Đỗ, tôi không có ý với con gái ông, dạo Tết chẳng qua tôi đóng giả?

Vì chuyện đó, hình như Nghiêu Vũ lại kiếm cớ không gặp anh, bây giờ lại đi gặp bố Đỗ Lối... Hứa Dực Trung điên đầu, anh hối hận, cáu kỉnh đấm tay xuống giường, sao lại để mình rơi vào cảnh này?

Nghĩ rất lâu, gọi điện cho anh trai, "Anh à, vấn đề này hay là cứ từ từ? Anh không biết, ông bố Đỗ Lối gần như đã coi em là rể thật, sao em có thể nói thật với ông ta vào lúc này? Ông ta sẽ tức giận, không khéo lại phản tác dụng".

"Dực Trung, thực ra em cũng lớn rồi, anh thấy Đỗ Lối rất được, có đầu óc, xinh đẹp, hình như có ý với em, hay là em thử xem xét?".

"Anh!". Hứa Dực Trung bực mình, buột miệng, "Nói thật với anh, em thích một cô gái, em đang ở thành phố B, cô ấy với Đỗ Lối mâu thuẫn như nước với lửa, anh nói thế, em biết làm thế nào?".

Hứa Dực Dương yên lặng, lát sau hỏi: "Cô ấy là ai? Bố mẹ làm gì? Quan hệ hai người đến đâu rồi?". Theo kinh nghiệm của anh, Hứa Dực Trung chắc chắn đã đến thành phố đó, vụ làm ăn này mười phần chắc chín phải từ bỏ.

Hứa Dực Trung im bặt, câu hỏi đó của anh trai anh không trả lời được, do dự một lát, cuối cùng cúi đầu thú thật, "Em cũng không biết, em đang đến thành phố B tìm cô ấy".

"Thế là thế nào! Còn chưa đâu vào đâu, đã rối lên như thế, dù sao cũng đang ở đó rồi, ngày mai anh bảo Đỗ Lối và mấy người của phòng thị trường đến. Em tìm hiểu tình hình rồi đi xem mảnh đất đó, thế nhé! Ba mốt tuổi, đừng trẻ con nữa!". Hứa Dực Dương nói xong cúp máy.

Hứa Dực Trung tức tối muốn gào lên. Nằm trên giường một lát, dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách sửa sai. Xem ra không thể tránh khỏi tiếp xúc với ông bố Đỗ Lối và các vị quan chức địa phương, Dực Dương nói không sai, nên công tư phân minh. Anh cũng thông cảm việc Đỗ Lối đưa tư liệu cho Hứa Dực Dương. Nếu tập đoàn Gia Lâm đầu tư, tập đoàn có thể kiếm được tiền, bố cô cũng có thành tích thu hút đầu tư.

Anh nghĩ nếu bố Đỗ Lối vẫn coi anh là bạn trai cô, chỉ có thể để cô giải thích rõ, khi đàm phán việc công không nên gắn với vấn đề đó. Có lẽ, Đỗ Lối đến đây, anh có thể tìm được Nghiêu Vũ




Chương 27 - Người ta đang sấu muộn

Nghiêu Vũ hai tay bỏ trong túi quần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàn tự tại, giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rất đẹp. Chưa bao giờ anh xúc động như thế, trong tích tắc nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh se sẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm được cô.

Ngày hôm sau, Đỗ Lối và người của phòng thị trường đã đến thành phố B. Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt phấn khởi, ngay tối đó mở tiệc chiêu đãi, sau đó đưa mấy vị quan chức chủ chốt của thành phố đến gặp Hứa Dực Trung.

Những ngày tiếp theo, Hứa Dực Trung luôn bận rộn, họp hành, xem tư liệu, lại đến thực địa xem khu phố cổ, trưa và tối đều tiệc tùng. Anh gọi bố Đỗ Lối theo chức danh. Chủ nhiệm Đỗ cảm thấy rất bình thường, trong công việc không thể coi Hứa Dực Trung là con rể tương lai, nhưng ánh mắt vẫn rất thân thiết, cái nhìn của ông khiến Hứa Dực Trung áy náy.

Công việc xong xuôi, chủ nhiệm Đỗ thu xếp để con gái đưa cả đoàn lên núi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, ông nói riêng với Hứa Dực Trung: "Dực Trung, xong việc rồi, cháu đến nhà chơi".

Hứa Dực Trung mập mờ nhận lời, thâm tâm đã định không đi, nhưng Đỗ Lối ngại ngùng nói với anh: "Dực Trung, mẹ em biết anh đến, nhất định muốn anh đến nhà ăn cơm, em...".

Ánh mắt cô bối rối, cúi đầu như có lỗi, "Mẹ em rất quan tâm đến em, mới qua Tết được một tháng, anh xem...".

Hứa Dực Trung thở dài, "Đỗ Lối, chỉ một lần này thôi, không thể tiếp tục trò đùa đó nữa. Em vẫn nên nói rõ với bố mẹ, được không?".

Mắt cô lộ vẻ vui mừng: "Xin lỗi, Dực Trung, quả thật đã làm phiền anh".

Tối hôm đó, Hứa Dực Trung cùng Đỗ Lối đến nhà mẹ cô lần thứ hai. Ăn cơm xong, mẹ cô vui vẻ tiễn họ ra cửa. Đỗ Lối khoác tay Hứa Dực Trung tạm biệt mẹ.

Đúng lúc đó Hứa Dực Trung nhìn thấy Nghiêu Vũ. Cô dắt một con chó săn lông vàng đi bên kia đường, dáng thong dong của người dẫn chó đi dạo. Cô mặc chiếc áo bông dày có hoa to, đi dưới ánh đèn đường màu da cam.

Hai tay Nghiêu Vũ bỏ trong túi quần, đầu đội chiếc mũ len đỏ rất đáng yêu, toàn thân một vẻ du nhàn tự tại, giống như bức họa. Hứa Dực Trung chăm chú nhìn cô, cảm thấy quả là rất đẹp.

Anh chưa bao giờ xúc động như vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh se sẽ thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm thấy cô. Vừa định gọi, liền nghĩ Đỗ Lối và mẹ vẫn đang ở bên. Không nhịn được, cười thầm, có lẽ Nghiêu Vũ đã dắt chó về nhà. Nhà cô gần đây ư?

Hứa Dực Trung nhìn theo hướng cô đi, mỉm cười nói chuyện với mẹ Đỗ Lối.

"Chẳng phải Nghiêu Vũ sao? Nghiêu Vũ!". Đỗ Lối cũng nhìn thấy, mắt liếc Hứa Dực Trung, nhoẻn cười lên tiếng gọi...