Mưa nhỏ hồng trần
Posted at 27/09/2015
1050 Views
Buổi chiều lặng lẽ trôi qua, gần tối, Nghiêu Vũ mở tủ lạnh hài lòng nhìn thấy bên trong vẫn có thức ăn, cô xắn tay áo, nấu vài món cho anh.
Đồng Tư Thành không phản đối. Anh lặng lẽ đứng tựa cửa nhìn cô làm, đây vốn là cảnh tượng đầm ấm anh luôn mơ ước, lúc này nhìn mãi không chán, chỉ muốn thấy cô bận rộn như vậy trước mặt anh, mắt dán vào từng động tác của cô, vo gạo, rửa rau, thái thịt.
Khi thức ăn bày lên bàn, Đồng Tư Thành cố gắng tỏ ra thích thú, gắp từng đũa to. Mới ăn được vài miếng đột nhiên nôn ra hết.
Tay chân Nghiêu Vũ lạnh toát, vội vàng đưa giấy lau cho anh, giọng run run: "Anh sao thế, Tư Thành?".
Anh ho sặc sụa, mặt trương đỏ, mệt mỏi xua tay, giọng thều thào: "Không sao, dạo này dạ dày anh không tốt, mấy hôm trước lại uống nhiều rượu...".
Nghiêu Vũ chạy vào phòng tắm, nước mắt tuôn như mưa, cô mở vòi, vã nước lên mặt, lấy cùi tay lau đi, ra sức tự nhủ, bình tĩnh, đừng để anh phát hiện mình đã biết tất cả. Cô lau mặt, hít mạnh vài hơi, bình tĩnh Nghiêu Vũ! Phải bình tĩnh! Cô cầm giẻ lau đi ra, nhẹ nhàng trách: "Anh đúng là, dạ dày không tốt lại còn uống rượu!".
Giọng cô khàn nghe lạ hẳn.
"Ừ, sau này không uống nữa!".
Nghiêu Vũ cúi đầu lau sàn nhà, nghe anh vừa thở dốc vừa giải thích, vẫn không ngăn được nước mắt, từng giọt lớn rơi xuống sàn nhà, cô cắm cúi lau sàn, mang giẻ lau vào phòng tắm vặn vòi cho nước xối đi vết bẩn, tựa lưng vào cửa khóc. Tiếng nước át đi tiếng khóc, cô vừa khóc vừa giặt giẻ lau.
Khuôn mặt Hứa Dực Trung lại hiện trong tâm trí. Dực Trung, tha lỗi cho em, tha lỗi cho em! Em phải ở bên anh ấy, em nhất định phải ở bên anh ấy! Tư Thành nói, dù chỉ một ngày cũng tốt, nhưng nhìn thấy anh ấy như bây giờ, dù một ngày em cũng không chịu nỗi!
Nghiêu Vũ nén khóc, vã nước lên mặt. Người run bắn, nước mắt như suối nguồn vô tận, vừa lau lại ứ ra.
Lại tự động viên, lau khô nước mắt, nhìn vào gương cố mỉm cười. Từ phòng tắm bước ra, cô đã bình tĩnh, mặt tươi tỉnh nhìn anh nói: "Tư Thành, anh phải quan tâm cái dạ dày đi, em vất vả mới nấu được, anh vừa ăn đã nôn, làm em mất hết tự tin".
Đồng Tư Thành cười vang: "Bác sĩ nói anh không được uống rượu nữa, thật tiếc, từ từ điều chỉnh sẽ tốt thôi, em đừng nghĩ linh tinh". Anh dừng lại, mắt khẽ chớp: "Thực ra anh rất thích ăn những món em nấu, Nghiêu Nghiêu, em biết làm món sườn hầm củ sen không?". Mẹ anh làm cũng rất ngon, nhưng thời gian này anh ít về nhà, bận quá!".
"Em biết, nếu không biết thì em sẽ học. Mẹ em nấu ăn rất giỏi. Ngày mai em sẽ nấu cho anh ăn được không?". Nghiêu Vũ hiểu, anh không muốn về nhà làm bố mẹ lo lắng.
Từ đó, hầu như ngày nào cô cũng mua thức ăn mang tới, ăn xong, lại dọn dẹp nhà cửa, sau đó ngồi chơi nói chuyện, cười đùa với Đồng Tư Thành, muốn yên tĩnh thì mỗi người lại mở vi tính ai làm việc nấy.
Mỗi ngày Đồng Tư Thành mở cửa nhìn thấy cô, mắt anh lại sang lên rạng rỡ, suốt cả ngày tâm trạng rất tốt. Nghiêu Vũ cũng thấy vui, mong cho ánh sáng đó ở lại trong mắt anh lâu hơn. Tuy nhiên, đến ngày thứ năm, Nghiêu Vũ mua thức ăn mang đến, Đồng Tư Thành ăn xong, bỗng nói với cô: "Nghiêu Nghiêu, em đừng như vậy nữa, anh có thể tự chăm sóc cho mình, anh chỉ không muốn về nhà nghe mẹ suốt ngày phàn nàn".
Nghiêu Vũ không nói gì, lặng lẽ ăn, liếc trộm anh, sắc mặt Đồng Tư Thành vẫn bình thường, chỉ có ánh mắt hơi bối rối. Cô bỏ đũa xuống, "Tư Thành, em và Hứa Dực Trung cãi nhau, vẫn chưa liên lạc lại, lòng em rất không vui, đến đây chơi với anh một lúc không được ư? Mấy ngày nay em lại có hứng thú nấu ăn, anh không thấy ngày nào em cũng đổi món mới hay sao?". Nghiêu Vũ thở dài, "Có phải em đến đây làm anh thấy phiền?".
Đồng Tư Thành hơi hoảng hốt, miệng mấp máy, nhưng không nói gì. Vì vậy Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục đến chăm sóc anh.
Hứa Dực Trung không gọi cho cô.
Cô cũng không gọi cho anh.
Lòng mỗi ngày thêm nặng nề. Nghĩ đến ánh mắt rạng rỡ của Đồng Tư Thành, lại thấy phấn chấn.
Nếu một người phải dùng tín ngưỡng để giữ vững tự tin, thì Đồng Tư Thành bây giờ chính là tín ngưỡng của Nghiêu Vũ. Nếu một người cần can đảm để khích lệ bản thân, thì ánh mắt rạng rỡ của Đồng Tư Thành là tất cả động lực của Nghiêu Vũ.
Ngày lại ngày trôi qua, Nghiêu Vũ vẫn đều đặn đi mua thức ăn, mang đến nhà Đồng Tư Thành. Thời gian cô lang thang trên phố ngày càng nhiều. Nhìn dòng xe dòng người hối hả lại qua, cuộc sống đẹp biết bao, cô đi trên phố, qua những cửa hiệu bên đường, những tấm kính phản chiếu cuộc sống muôn màu, Tư Thành còn có thể nhìn thấy bao lâu nữa? Cô và Hứa Dực Trung liệu có còn tương lai?
Nghiêu Vũ dần dần cảm thấy sợ đến nhà Đồng Tư Thành, cuối cùng một hôm cô không đến, ngồi nhà đùa với con chó vàng.
Buổi chiều Đồng Tư Thành gọi điện, lúc nghe máy, Nghiêu Vũ rõ ràng thấy tiếng anh thở phào.
"Tư Thành, hôm nay mẹ em có việc, em ở nhà giúp mẹ".
"Không sao, anh chỉ muốn gọi cho em, không có ý gì. Nửa tháng nay ngày nào em cũng đến nhà anh, bố mẹ có nói gì không?".
"Không có chuyện gì". Nghiêu Vũ lại hối hận, sao cô có thể quên Đồng Tư Thành đang bị bệnh nặng, "À, Tư Thành, hôm nay em làm một món rất ngon, lát nữa mang đến cho anh, buổi trưa anh ăn gì?".
Đồng Tư Thành ngập ngừng, nói: "Nghiêu Nghiêu, anh không sao, em không cần lo lắng như vậy".
Anh càng như thế, Nghiêu Vũ càng lo lắng. "Tư Thành, bác sĩ bảo sao?".
"Bác sĩ bảo anh rất khỏe". Đồng Tư Thành cười, "Em cần làm gì thì làm đi, anh béo lên rồi, tăng hai cân rưỡi đấy".
Nghiêu Vũ vui hẳn lên, nửa tháng mà anh lên hai cân rưỡi, cô rất vui. Nghiêu Vũ cười vang: "Ngày mai em lại đến, không lâu nữa, em sẽ làm cho anh béo ú".
Đồng Tư Thành cũng không nhịn được cười, Nghiêu Vũ là thế, rất dễ vui trở lại. Anh nhìn mình trong gương, gầy đủ rồi, hoa lửa trong lòng lại rung rinh, mắt anh bắt đầu có hi vọng.
Thiên Trần tìm gặp Tiêu Dương hỏi thăm Đồng Tư Thành. Cô cũng không biết đang mượn cớ hay thật sự muốn biết bệnh tình của Đồng Tư Thành. Có lẽ cả hai, đứng ngồi không yên, cô hẹn Tiêu Dương.
Đây là lần gặp lại đầu tiên kể từ khi họ lặp gia đình.
Tiêu Dương không thay đổi bao nhiêu. Nhưng trong mắt Thiên Trần, hai người đã thay đổi lớn, có một con song lớn ở giữa họ.
Như lúc này, anh ngồi trước mặt cô hỏi: "Em vẫn khỏe chứ?".
Trước kia, Tiêu Dương chưa bao giờ hỏi cô khách sáo như vậy. Nghiêu Vũ nói, Tiêu Dương đã biết cô và Lâm Hoài Dương không hợp nhau. Nếu là Tiêu Dương ngày xưa, chắc chắn anh đã rất xúc động, rất lo lắng.
Cô có thể nói gì? Thiên Trần cảm thấy chính cô cũng đang khách sáo với Tiêu Dương: "Còn anh?".
"Vẫn tốt, anh... vợ anh đã có thai".
Đúng vậy, anh đã có gia đình, bất kể lúc đầu kết hôn với tâm trạng thế nào, anh cũng đã có vợ, lại sắp làm bố.
"Chúc mừng!". Thiên Trần giọng khô khan.
Sau đó là im lặng. Yêu nhau càng sâu, khi gặp lại càng khó nói.
"Thiên Trần, có lẽ có con mọi thứ sẽ khác".
Đó là suy nghĩ của đàn ông ư? Cô không nghĩ vậy. Nhớ lại lúc chat với Cỏ Mùa Xuân. Đa số hôn nhân của người phương Đông đều như thế, bất kể vừa ý hay không, chỉ cần có thể duy trì, lại có con, tuổi trẻ và cảm xúc sẽ mất dần theo sự trưởng thành của con cái".
Thiên Trần ngẫm nghĩ, đúng vậy, bao gồm cả Tiêu Dương bây giờ, anh chấp nhận hiện tại, lí lẽ an ủi cô cũng thay đổi... anh vẫn là người cô yêu. Nhưng không còn là người cô từng yêu, anh đã thay đổi.
"A Dương, mỗi người có nguyên tắc và mục tiêu sống khác nhau, hiện nay em không muốn có con, có con, sẽ phải có trách nhiệm, em lại không muốn cuộc sống như thế".
Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn cô, vẻ thờ ơ trong mắt anh biến mất, anh cắn răng, đột nhiên nói: "Ly hôn ư? Thiên Trần, chúng ta sẽ bên nhau".
Mắt anh bừng sáng, khoảnh khắc ấy Thiên Trần muốn khóc, đây mới là Tiêu Dương cô quen thuộc. "Không, A Dương, anh đã có vợ, có con nữa. Anh là người đàn ông".
Ánh sáng trong mắt tối dần, Tiêu Dương trấn tĩnh, chăm chú nhìn Thiên Trần, kết hôn mới một năm, cô đã thay đổi đáng kinh ngạc!
Cuộc sống đang làm tăng khoảng cách giữa hai người. Thiên Trần trước mặt anh đã chín chắn, không còn là cô gái nhỏ ngày nào thích làm nũng. Tiêu Dương bỗng đau lòng, thời gian hơn một năm, trải qua cuộc sống thế nào cô mới trở nên như vậy?
Cuối cùng Nghiêu Vũ đã nhìn thấy Hứa Dực Trung. Hôm đó, cô xách túi thức ăn đứng trên vạch trắng chờ đèn xanh. Đèn xanh vừa bật, cô băng qua đường, gương mặt quen thuộc vuột qua mắt, Nghiêu Vũ ngoái đầu, nhìn Hứa Dực Trung đang ngồi trên xe chờ đèn đỏ...