Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

Posted at 25/09/2015

879 Views

" Liên Liên trầm ngâm một hồi, "Lăng Lăng, cậu thực tế chút đi, Dương Lam Hàng giống như ánh trăng trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể quấy rầy..."

Không thể quấy rầy sao?

Ký ức màu tím chợt lướt qua trước mắt cô, mồ hôi anh đong đưa lăn xuống hai bên thái dương, mê hoặc khôn cùng...

Liên Liên thấy cô thất thần, đau khổ khuyên cô: "Lăng Lăng, cậu tỉnh lại đi, các cậu không có khả năng đến với nhau đâu."

"Tớ và Dương Lam Hàng..." Cô trịnh trọng nhìn Liên Liên: "Yêu nhau."

————————-

(*) Nhất lao vĩnh dật: cố gắng vất vả một lần để được sung sướng lâu dài.
(**) Thiết bị chuẩn bị mẫu (Sample Preparation Equipment): thiết bị dùng đễ chuẩn bị mẫu vật trước khi làm thí nghiệm.



Chương 56


"Hả?!" Giọng Liên Liên cao tới quãng tám: "Cậu với Dương..."

Dựa trên kinh nghiệm và bài học đau thương trước đây, Lăng Lăng kịp thời bịt miệng Liên Liên. "Bình tĩnh! Bình tĩnh!"

Liên Liên làm sao có thể bình tĩnh nổi, vội vàng kéo bàn tay Lăng Lăng đang cản trở cô nói chuyện xuống: "Cậu với anh ta, đang quen nhau?! Mấy ngày nay cậu... và anh ta ở cùng một chỗ hả?"

"Ừ."

Hai mắt Liên Liên trợn tròn, nhìn trừng trừng Lăng Lăng một hồi lâu, đột nhiên vươn tay tìm đến cái trán cô: "Không phải cậu phát sốt, sốt tới ngu người luôn rồi đấy chứ?"

"Không có."

Tuy Liên Liên sờ trán cô thấy nhiệt độ vẫn bình thường, nhưng vẫn không thể tin: "Cậu chắc chắc cậu không mắc chứng hoang tưởng nào đó phải không?"

"Tớ chắc chắn!"

Lăng Lăng dùng hai tay bưng ly milk shake, hơi nước đọng trong lòng bàn tay, lạnh lẽo.

"Cậu cũng cho rằng tớ không xứng với anh ấy sao?" Lăng Lăng thầm thở dài.

"Không phải! Không phải!" Liên Liên vội lắc đầu, lời nói có chút lộn xộn. "Lăng Lăng, cậu là một cô gái tốt, ai cưới được cậu là phúc của người đó. Tớ chỉ là không có cách nào tưởng tượng nổi Dương... anh ta có thể cùng sinh viên của mình... Quả thực, chuyện này xảy ra với bất kỳ ai khác đều có thể, nhưng xảy ra với anh ta, rất là khó hiểu. Anh ta thoạt nhìn rất... rất... thanh cao!"

"Haiz!" Lăng Lăng cảm thán, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh ngạc của Liên Liên. Bởi vì, vẻ ngoài thanh cao của Dương Lam Hàng không biết đã mê hoặc hết bao cô gái không biết gì!

Tất nhiên, trong đó cũng bao gồm cả cô. Nếu không Dương Lam Hàng hai năm nay ám chỉ nhỏ nhỏ to to không biết bao nhiêu lần, cô há có thể một chút mơ tưởng cũng không dám có sao.

"Rất khó hiểu." Liên Liên vỗ vỗ ngực, cầm ly milk shake uống một hơi hết nửa ly. "Tớ thế nào cũng nghĩ không thông... anh ta muốn cái gì đây!"

"Nghĩ không thông à?" Lăng Lăng cười tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: "Liên Liên, tớ cũng nghĩ không thông, năm năm trước vì sao cậu không nói tớ biết, bang Massachusetts không chỉ có đại học Harvard mà còn có cả MIT!"

"Trường đại học ở Massachusetts quá trời, tớ làm sao nói cậu biết từng cái một được... Hey dà, tớ đang nói với cậu chuyện tình yêu thầy trò, cậu đừng có lái tớ qua chuyện yêu đương trên mạng chứ..." Liên Liên đột nhiên im bặt, mắt trợn tròn thao láo! "Lăng Lăng, cậu có ý gì? Anh bạn khoa học gia của cậu học MIT? Đừng nói với tớ..."

Lăng Lăng gật gật đầu.

Liên Liên bưng phần milk shake còn lại uống sạch, nhưng vẫn không thể nào bình tĩnh. "Anh ta, anh ta, anh ta..."

Liên Liên nói ba chữ "anh ta" liên tiếp mà vẫn chưa biểu đạt xong lời mình muốn nói.

Lăng Lăng hảo tâm thay cô nói ra: "Anh ấy chính là người bạn khoa học gia của tớ, hai năm trước từ Mỹ trở về, lúc ấy, tớ đang quen Uông Đào. Cho nên, anh ấy hiểu lầm."

"Anh ta hiểu lầm cậu căn bản không thích ảnh, nản lòng thoái chí, nên lựa chọn từ bỏ hả?"

Lăng Lăng lắc đầu. "Nói đúng ra, anh ấy vẫn luôn theo đuổi tớ. Chuyện xưa nước ấm nấu ếch(*) cậu từng nghe bao giờ chưa? Tớ chính là con ếch ngu si đó, vốn dĩ dưới tác dụng của phản ứng chống lại kích thích, có thể nhảy khỏi nồi, chạy trối chết. Kết quả anh ấy dùng lửa ấm từ từ nấu, chờ đến khi tớ phát hiện... thì đã bị nấu chín rồi!" Trong lòng Lăng Lăng bổ sung một câu: Dù sao cũng chín, cứ để anh ấy ăn quách đi, đỡ cho kẻ khác vớ bở!

"Không hổ là nhà khoa học!" Liên Liên chắp hai tay lại với nhau, ánh mắt ngập tràn sùng bái. "Theo đuổi phụ nữ mà cũng theo đuổi có trật tự đến thế. Bội phục, phục sát đất luôn!"

"Liên Liên, tớ hiểu rõ hơn ai hết, tớ không xứng với anh ấy... Nhưng tớ đã lỡ chìm đắm quá sâu rồi. Tớ có thể khuyên chính mình trốn tránh Dương Lam Hàng, nhưng tớ không có cách nào thuyết phục bản thân rời xa "Vĩnh viễn có xa không". Cậu có hiểu không?"

Liên Liên trầm mặc giây lát, bỗng nhiên vỗ vai Lăng Lăng rất trượng nghĩa: "Có gì mà không xứng chứ?! Là chiều cao không xứng, hay diện mạo không xứng? Bằng cấp không xứng, hay nhân phẩm không xứng?"

"Không giống kiểu có thể xứng đôi với nhau."

"Lăng Lăng, cậu phải có lòng tin vào bản thân, anh ta cũng không phải một cậu nhóc sinh viên hai mươi tuổi đầu, nếu anh ấy đã lựa chọn cậu, nhất định có lý do của ảnh!"

"Ừm!" Cô nhìn ánh mắt chân thành của Liên Liên, hốc mũi bỗng chua chua, nước mắt rưng rưng.

Bạn bè, chính là người trong lúc bạn cần nhất, sẽ đứng sau lưng thúc đẩy bạn.

"Liên Liên, dưới góc nhìn của cậu, cậu có thể chấp nhận tình yêu thầy trò không? Tớ lo tình cảm của bọn tớ bị nhà trường biết, trường sẽ đuổi việc anh ấy." Vấn đề này khiến Lăng Lăng rối bời đã lâu, kẻ trong cuộc thường u mê, cô biết chính mình vì quá bận tâm nên mới nghĩ quá nhiều, do đó muốn nghe một chút quan điểm của Liên Liên.

Liên Liên ra vẻ không quan trọng khoát tay. "Anh ta chưa kết hôn, cậu chưa lấy chồng, có gì nghiêm trọng đâu. Đâu đến mức phải đuổi việc chứ."

"Nhưng tớ lo sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ảnh."

"Chứ cậu nghĩ Dương Quá với Tiểu Long Nữ thì sao, có bị người đời phỉ báng không? Từ khi Trung Quốc mới thành lập, pháp luật đã cho phép tự do yêu đương rồi!"

Vừa nghe Liên Liên nói vậy, tâm trạng phập phồng đã lâu của Lăng Lăng rốt cuộc cũng buông lỏng.

"Cảm ơn cậu, tớ yên tâm rồi. Nếu mọi người đều nghĩ như cậu thì đã không có vấn đề gì hết."

Liên Liên nhìn bộ dạng nửa mừng nửa lo của Lăng Lăng, không khỏi cảm khái hết mức: "Hai người các cậu thật không dễ dàng, yêu qua mạng hơn năm năm, mỗi người đều từ bỏ nhiều như vậy, mới đến được với nhau... Tớ còn nhớ thời gian cậu cai net hồi đó, ốm đi trông thấy..."

"Thật không? Sao tớ không biết nhỉ?"

"Hồi đấy cậu làm gì có tâm trạng soi gương, mỗi ngày đều mặc cái váy trắng bay qua bay lại như nữ quỷ. Lâm Lâm lén nói cho bọn tớ biết, thất tình mà vừa khóc vừa làm loạn thì cùng lắm buồn khổ ba tháng là xong, thất tình mà một giọt nước mắt cũng không rơi thì dẫu ba năm cũng không buông bỏ được. Quả thực nó nói đúng.....