Là cây kẹo ngọt của Anh nhé
Posted at 27/09/2015
385 Views
Một lúc sau anh Khang Duy sẽ đến thôi.
Kế hoạch là như thế đấy, Khang Duy có đang làm một trò dại dột không nhỉ? Hôm nay dù có thành công, sau này Thiên Ngọc biết được sự thật thì sẽ ra sao? Cô ấy sẽ căm thù anh mất. Khang Duy thật lòng không muốn điều đó xảy ra, người cô ấy yêu thật lòng sẽ là người cô ấy chọn lựa, phải để chính con tim của cô ấy tự chọn lựa. Hương Ly đứng lên rời khỏi phòng, khuôn mặt đanh lại nhìn Khang Duy:
- Một lát nữa hãy đến, nói cho cô ta biết một số chuyện đã. Và cấm anh để lộ ra đấy!
Hương Ly đẩy cửa ra ngoài, Khang Duy cũng đứng bật dậy khỏi ghế, cầm điện thoại lên. Lưỡng lự mãi rồi bấm một dãy số dài dặc:
- Heo bị bắt cóc rồi, cô ấy đang ở căn nhà hoang gần ngoại thành. Cậu biết chứ...
Chỉ nghe đến đó, tiếng tút dài đã vang lên từ đầu dây bên kia. Khang Duy đứng trên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, khu nhà hoang này chẳng mấy khi có người đến cả, nếu đi từ nhà Hoàng Quân ra đây có lẽ mất khoảng 15 phút, vậy là Thiên Ngọc sẽ bị tra tấn 15 phút. Cũng nhanh thôi mà, Khang Duy thở dài chán nản, không biết làm vậy có đúng không nữa, anh hùng sẽ là Hoàng Quân, tình cảm của Thiên Ngọc và Hoàng Quân sẽ khăng khít hơn, còn anh thì có lẽ mãi chỉ là kẻ thứ ba, một kẻ đứng ngoài cuộc.
Hương Ly bước vào, Thiên Ngọc ngạc nhiên nhìn Hương Ly, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng.
- Cậu đến cứu tớ đúng không?
- Cô ngây thơ quá. - Hương Ly nhếch mép, nở một nụ cười nửa miệng. - Tôi chính là kẻ đã bắt cóc cô đến đây. Lần trước thuê người đánh Nhật Linh cũng là tôi, cô biết chứ?
- Tại sao cậu làm vậy? - Mặt Thiên Ngọc tối sầm.
- Nguyên nhân chính là do cô đó thôi. Chẳng nhẽ cô không biết?
Thiên Ngọc cúi đầu, nó biết là vì nó nên Nhật Linh mới gặp nguy hiểm, Hoàng Quân mới phải sống trong cái gọi là đau khổ như thế. Nhưng trong câu chuyện của nó, Hương Ly vì sao lại phải tham gia nhiều như thế, vì sao lại phải đối xử với nó như thế này?
- Hoàng Quân là người yêu của tôi, tương lai cũng sẽ là chồng của tôi. Vậy tại sao cô lại đòi làm người yêu cậu ấy? Cô nghĩ cô là người như thế nào mà có thể đấu với tôi?
Thiên Ngọc giật mình, ra là vậy, nó thật không ngờ người mà nó luôn coi là bạn tốt lại đối xử với nó bằng cách này. Nó ngẩng cao đầu, giọng chắc nịch:
- Tôi không đấu với cậu. Tôi cũng muốn nói chia tay với Hoàng Quân nhưng cậu ấy lại không muốn nghe tôi nói.
- Cô đùa sao? Cô muốn chia tay à? Nực cười.
- Tôi không yêu cậu ấy.
- Vậy tại sao đồng ý làm người yêu cậu ấy? - Mặt Hương Ly đỏ bừng vì tức giận, câu nói của Thiên Ngọc khiến Hương Ly thật sự rất bực mình.
Thiên Ngọc lại cúi đầu, chẳng có lí do gì chính đáng hết, chẳng nhẽ nói rằng vì lúc đó tưởng rằng không thể yêu được Khang Duy mới làm vậy? Như vậy quá là tồi tệ, nó không muốn trở thành một đứa con gái tệ đến vậy.
- Không nói được đúng không? - Hương Ly cười nhạt. - Không có lý do gì để nói mà.
- Xin cậu hãy giành lại trái tim cậu ấy. - Thiên Ngọc nói nhỏ. - Cậu ấy có lẽ chỉ là...
- Chị Ly... - Một giọng nói cắt ngang lời Thiên Ngọc, rất gấp gáp. - Anh Hoàng Quân đang xông vào.
- Cái gì? - Hương Ly giật mình. - Sao cậu ấy lại ở đây?
- Không biết. - Cậu nhóc vừa chạy vào mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Hương Ly trả lời.
- Khang Duy chết tiệt.
Đoán ra được vấn đề, Hương Ly bực tức rút điện thoại gọi cho Khang Duy, bên ngoài đám người vẫn cố giữ Hoàng Quân lại.
- Anh đã làm cái quái gì vậy? Hoàng Quân đang đến.
- Tôi không muốn có lỗi với Heo, tình cảm của cô ấy là do cô ấy tự quyết định, tôi không thể dùng cách của cô để có được tình cảm của cô ấy.
- Thế nên anh đa gọi Hoàng Quân đến đây?
- Cô cũng nên xin lỗi đi, trái tim Hoàng Quân chỉ có một...
- Tôi sẽ giết cô ta!
Hương Ly hét ầm lên rồi tắt máy. Mặt cô nhăn lại, đau đớn:
- Cô là cái thá gì mà cả hai người đó đều ra sức bảo vệ? Cô nghe hết rồi đó.
Đúng vậy. Thiên Ngọc nghe hết, nghe được tiếng của Khang Duy ở đầu dây bên kia giọng thật buồn, là anh ấy cũng có phần trong vụ này, nhưng cuối cùng vì cô lại bỏ cuộc. Một cảm xúc rộn lên trong lòng. Hoàng Quân xông vào, khuôn mặt đầy lo lắng và bực tức, cậu nhìn thẳng vào Hương Ly, gằn từng tiếng một:
- Tại sao cô làm vậy?
- Hoàng Quân, vì sao cậu lại thích con bé này đến thế? Cô ta hơn tớ chỗ nào chứ??
- Hơn về tất cả. - Hoàng Quân gằn giọng. - Cô hiểu chứ?
Hoàng Quân bế bổng Thiên Ngọc ra xe, nó đang rất mệt, rất buồn ngủ, trước khi Hương Ly đến, nó đã bị cái người được gọi là Linh Trang kia đánh tơi tả. Nhưng chuyện này hình như không khiến nó buồn, chỉ thấy trong tim có gì đó nhen lên, nhỏ bé nhưng rõ nét.
Khang Duy đứng trên lầu cao nhìn qua cửa sổ, Hoàng Quân đang bế Thiên Ngọc rời khỏi căn nhà cũ đó. Khuôn mặt Hoàng Quân hiện rõ nét lo lắng còn khuôn mặt Thiên Ngọc thật sự mệt mỏi. Anh không dám chạy xuống dù rất lo lắng. Anh trở nên như vậy từ bao giờ thế, quan tâm đến một người nhiều như vậy mà lại không thể hiện ra, lại đứng im lặng. Khang Duy trước giờ muốn cái gì sẽ giành bằng được, ghét nhất những kẻ chỉ biết đứng sau lưng âm thầm giúp đỡ người mình yêu. Nhưng chẳng phải bây giờ anh đang sắm vai này sao? Là vai nam thứ trong câu chuyện tình của ba người. Và chút nữa thôi, anh đã là nam thứ chính xấu xa, đáng ghét. Anh cười nhạt, khẽ lau giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn trên má. Cánh cửa bên ngoài bật mở, người bên ngoài bước vào khá đông. Hương Ly tiến gần phía anh, khuôn mặt bừng bừng tức giận:
- Anh muốn tôi làm gì anh đây? Phá hỏng kế hoạch tôi đã mất bao công chuẩn bị.
- Cô làm gì thì làm.
- Đánh anh ta cho tôi.
Hương Ly hét ầm lên, đám đàn em có hơi ngập ngừng không muốn tiến lại gần. Dù sao anh ta cũng là hội trưởng Hội Sinh viên, cũng là công tử có tiếng.
- Nhanh! Các người điếc à?
Hương Ly hét lên. Tất cả xông vào đấm đạp tới tấp Khang Duy. Anh ngã xuống sàn, không đánh trả. Cứ coi như đây là hình phạt vì anh đã làm điều không phải với Thiên Ngọc vậy. Hình bóng trước mắt tối dần, anh lịm đi... Hương Ly quay người lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thiên Ngọc:
- Đáng lẽ tôi đánh cô, nhưng anh ta phá hỏng. Tôi đánh anh ta. Anh ta ngất ở đó rồi, bây giờ tôi đi đây.
Chưa kịp để đầu dây bên kia trả lời, Hương Ly dập máy. Thiên Ngọc đang ngồi trong xe Hoàng Quân, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nghe vậy không khỏi lo lắng. Cô hét lên khiến Hoàng Quân giật mình:
- Quay lại, quay lại mau!
- Để làm gì?
- Anh Khang Duy...
Chương 17: Anh xin lỗi!
Thiên Ngọc nói trong làn nước mắt, cô nấc lên từng hồi, mặt biến sắc. Hoàng Quân quay đầu xe lại, trong tim thắt nghẹn một nhịp. Hoàng Quân vì cứu cô phải xông vào, một mình đánh lại bọn đàn em của Hương Ly và Linh Trang, cũng là người đưa cô đến đây. Nhưng câu đầu tiên cô nói với cậu chỉ là “Quay lại”, là vì Khang Duy. Vậy tình cảm của cô rõ ràng đã thuộc về Khang Duy. Dù đã biết điều này ngay từ đầu nhưng lại không muốn chấp nhận. Là do cậu quá yêu Thiên Ngọc nên đã trở nên ích kỉ như vậy sao?
Thiên Ngọc chạy vội vã đến căn nhà ấy. Khang Duy đã ngất lịm, máu me bê bết, loang lổ trên sàn nhà làm nó phát sợ. Trước mắt nó, con người ấy đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Dù chuyện nó bị bắt cóc anh ta cũng là người có lỗi, nhưng anh ta phải trả giá bằng cách này khiến nó thấy quá đau lòng. Cứ cố gắng nhấc Khang Duy để đưa ra xe, nó quên hẳn sức lực của một đứa con gái không thể làm điều đó. Hoàng Quân chạy lại đỡ nó dậy, nhấc Khang Duy vào xe đưa đến bệnh viện. Trời cũng đã gần tối rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp mất...