Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)

Posted at 25/09/2015

484 Views

Hai chữ “táo bón” và “Nhân Mỹ” cứ xoay xoay trong đầu tôi.

Một buổi sáng chẳng vui vẻ chút nào!

Suốt cả quãng đường đi, Phong Trần chốc chốc cứ nhìn sang tôi hỏi han. Khổ thân cho anh, vì anh chẳng biết tôi đang gặp chuyện gì nên mới thế. Còn tôi thì dù rất muốn nói cho chồng mình nghe nhưng cũng đành phải ngậm miệng.

- Tối qua sao thế em? Hay là ngủ cùng với anh không quen?

Chồng tôi hỏi với vẻ mặt u sầu.

- Không! Dạ không! Làm gì có ạ!!!

Tôi hớt hơ hớt hải phủ nhận. Làm sao bây giờ??? Chuyện thực tình đâu có liên quan gì đến anh mà tôi lại bắt anh phải trong tình trạng vừa lo lắng vừa thắc mắc như thế này. Thật là khó chịu quá!

Tới trường, thực tình là tôi không hề muốn bước xuống xe một chút nào cả. Nghĩ đến cảnh phải đối diện với Nhân Mỹ rồi ngồi nghe cậu ta chọc tức mà không thể nào cãi lại thì thật là bực mình.

Nhưng dù gì thì tôi cũng phải bước xuống và vào trường…

Nghĩ mà thấy đau lòng kinh khủng. Cho đến lúc này tôi vẫn không thể hiểu được tại vì sao Nhân Mỹ biết được tôi bị cái đó. Chẳng lẽ cậu nhóc này có khả năng siêu phàm khi đoán được bệnh???

Ôi tôi lại hoang tưởng nữa rồi…

Trước khi chào tạm biệt vợ, chồng tôi đã khẽ nắm lấy tay rồi, siết một cái khá mạnh rồi nói thì thầm:

- Có anh đây nè. Đừng lo lắng nữa nha.

Xong đâu đấy, Phong Trần lên xe, vẫy tay tạm biệt tôi rồi lái xe đi. Mắt tôi rưng rưng nhìn theo. Chồng thế mới gọi là chồng chứ. Cho dù không biết tôi đang gặp phải sự cố gì nhưng anh vẫn an ủi và động viên tôi hết mình. Hình như càng lúc sự lạnh lùng trong Phong Trần càng tan biến thì phải. Ít ra là đối với tôi…

Một chút hạnh phúc len lỏi trong lòng. Và có thể nó chính là lý do để tôi đủ can đảm hơn đối diện với cái sự thật phũ phàng là rằng: tôi đã bị Nhân Mỹ phát hiện ra căn bệnh đáng ghét của mình.

Không sao! Tôi không cần phải lo quá! Táo bón cũng chỉ là một bệnh thôi mà. Ok…Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi…

Đây là lần đầu tiên tôi tới trường với bộ dạng khá là lén lút. Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa. Có lẽ nỗi xấu hổ và sợ hãi phải đối diện với cậu nhóc lắm chiêu đó khiến tôi thành ra nông nổi này.

Phòng thư viện vẫn trống trơn, dạo này học sinh hình như đã lãng quên nơi này rồi thì phải. Tôi mệt mỏi cất cặp rồi ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu đang dự tính những hành động và thái độ tiếp theo để đối phó với Nhân Mỹ. Kiểu gì cũng không được để thua cậu ta và bị cậu ta chọc quê. Nhất định là không thể!

Nhưng kỳ lạ thay, suốt cả buổi sáng hôm ấy tôi không thấy bóng dáng của cậu nhóc. Thường ngày thì tầm khoảng tám giờ đã thấy cái bản mặt khó ưa của Nhân Mỹ lượn lờ trước mắt tôi. Không hiểu sao hôm nay sự kiện đó lại không xảy ra.

Có lẽ nào cậu ta đã chán cái trò này và không muốn chơi nữa??? Nếu thế thật thì quá mừng cho tôi!!! Thế là bao nhiêu lo lắng gom góp từ tối qua đến bây giờ có thể xả ra được rồi. Đúng là cái cảm giác bị ai đó phát hiện ra nhược điểm rất là khó chịu và bất an. Tốt nhất là đừng làm chuyện xấu để khỏi phải cắn rứt và lo lắng. Tôi chỉ mới chịu đựng cái cảm giác kinh khủng đó từ tối qua tới sáng nay thôi mà đã thấy người mềm nhũn đi, không còn tí hơi nào. Đợt này xong tôi nhất quyết sẽ trị dứt điểm chứng bệnh đáng ghét của mình. Phải quyết tâm!!!

Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa khua tay múa chân loạn xạ trong phòng. Và sự xuất hiện bất thình lình của cô Thi làm tôi suýt nữa thì ngã lăn quay xuống đất.

Không có cái xấu hổ nào bằng cái xấu hổ nào…

- Hôm nay em có vẻ vui nhỉ?

Vẫn như mọi hôm, cô ấy lại cười hiền chào tôi.

- Dạ. Một chút thôi ạ.

Tôi bẽn lẽn trả lời, tay thì đưa lên đầu cào cấu. Dù lớn rồi nhưng mỗi khi đối diện với giáo viên thì tôi lại hành động như thế trong trường hợp mình vừa làm sai điều gì đó.

- Mà cô ơi!

- Uhm?

- Em Nhân Mỹ sao hôm nay không đi học ạ?

Tôi hỏi mà chẳng biết vì sao mình lại hỏi. Có lẽ vì tôi quá tò mò chuyện cậu nhóc không tới phá đám tôi. Dù gì thì cũng nên hỏi thăm cho phải lẽ.

- Nó bị ốm em à. Thằng bé hay bị ốm vặt lắm. Sốt cao từ hôm qua tới giờ mà vẫn không chịu uống thuốc.

- Dạ?

- Thôi cô lên lớp đây. Sắp muộn rồi. Chào em nha.

Tôi chào cô giáo mà lòng thì cứ thấy thấp thỏm. Bỗng tôi nhớ lại tối qua mình đã hành hạ cậu nhóc gần nửa tiếng đồng hồ. Nếu cậu ta sốt thì sao không nói cho tôi biết nhỉ? Tự nhiên biến tôi trở thành người ác độc.

Mà cũng thấy lo lo…

Sau bữa trưa. Tôi kéo Nhã Kiều vào phòng và thông báo cho con nhỏ chuyện Nhân Mỹ bị ốm. Dù gì tôi cũng muốn tác hợp cho hai đứa nó. Nhã Kiều nhìn vậy nhưng cũng là người tình cảm. Nó và Nhân Mỹ lại điên điên khùng khùng với nhau nên nếu cố gắng chút nữa là sẽ hợp.

- Gì cơ? Cậu ấy bị ốm à? Lại còn sốt cao nữa???

Con nhỏ sau khi nghe tôi nói thầm thì thì bỗng nhiên hét dựng lên làm tôi bịt miệng không kịp.

- Cái con bé này. Im lặng đi! Tự nhiên hét lên thế à!!!

- Hix…Chị dẫn tôi tới thăm cậu ấy đi. Sao Nhân Mỹ cute của tôi lại bị ốm cơ chứ???

Câu nói của Nhã Kiều làm tôi giật mình. Tôi quên mất là mình không biết số nhà cậu nhóc.

- Hình như tôi không biết nhà của cậu ta…

- Cái gì cơ???

Con nhỏ một lần nữa lại hét toáng lên. Cũng may là mọi người trong nhà thích nghi được với cái sự dở người của nó nên cũng không quan tâm lắm. Rõ khổ tâm.

- Sao tối qua cô không hỏi, giờ lại trách tôi hả?

Một chút bực mình, tôi cũng gào lên, tất nhiên tiếng gào của tôi khá…nhỏ nhẹ.

- Em quên mất…

Mỗi khi con nhỏ nói bằng giọng mít ướt như thế này thì tôi lại sợ. Dấu hiệu cho thấy nó sắp khóc. Thật là nan giải với mấy đứa trẻ chưa lớn này.

Mà khoan đã, hình như tôi đã quên một điều gì đó…

- Chị gọi điện thoại cho cậu ấy rồi hỏi địa chỉ đi!!!

Những lời đề nghị của con bé lúc nào cũng đáng sợ. Người ta đang đau nằm vật ra thế mà nó lại bảo tôi gọi điện thoại hỏi địa chỉ nhà để tới thăm.

- Bình tĩnh đi. Tôi nhớ rồi. Haizz…

Thật may mắn là nhờ sự léo nhéo của Nhã Kiều mà tôi nhớ ra một chi tiết là cách đây một thời gian tôi đã chạy xe máy điện và chở cậu nhóc về nhà sau khi bị lừa chạy quanh thành phố. Căn nhà đó cũng không khó tìm lắm. Con bé Nhã Kiều vẫn vẫn còn hên chán.

Thế là chiều hôm đó tôi chạy xe chở Nhã Kiều tới nhà Nhân Mỹ. Tất nhiên là tôi chỉ thả con nhỏ đứng trước cổng cùng với đống bánh sữa trên tay nó rồi về. Gì chứ tôi không đủ dũng khí để đối diện với cậu ta. Nhất là khi trong đau ốm Nhân Mỹ vẫn cố gắng trêu tức tôi bằng được.

- Vào nhà người ta thì đừng có quậy phá hay làm điều gì không phải nghe chưa!

Tôi dặn dò con nhỏ trong khi nó thì cứ háo hức nhìn vào trong như sắp tìm được báu vật.

- Rồi! Tôi biết rồi! Lát tôi gọi chị tới đón nhá!

Con bé tí tởn xua xua tay như đuổi tôi về. Không biết lúc nào nó mới chấm dứt cái việc coi tôi như osin đây nhỉ???

Nếu hỏi tôi công việc nhà nào khiến tôi yêu thích nhất thì chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay rằng đó là rửa chén! Vì mỗi lần đứng rửa chén tôi lại như đi vào không gian riêng của chính mình. Được suy ngẫm, được nhớ nhung về tất cả những thứ tôi muốn và còn có thể cảm nhận được sự biến chuyển của thời gian.

Lúc này đây, với miếng mút rửa chén trên tay, tôi lại vui vẻ bắt tay vào công việc yêu thích của mình. Chén bát nhà ngoại chồng tôi rất đẹp nên tôi càng thích rửa cho chúng sạch sẽ.

Đang say sưa kỳ cọ những chiếc bát màu hoa cà và ngâm nga mấy câu hát vu vơ, tôi giật mình khi lại thấy Luca bước ra sau nhà qua cửa sổ trước mặt. Lần nào cũng vậy, trước khi vào nhà tôi thì cô ta lại ra sau đó. Và nếu tôi không nhầm thì chắc chắn địa điểm cô ta dừng chân chính là căn phòng bí ẩn.

Để lại đống chén bát đầy xà phòng, tôi chạy theo Luca. Bằng mọi giá hôm nay tôi phải hỏi cho ra lẽ tất cả những gì bấy lâu nay tôi thắc mắc.

Một chút sợ hãi đã làm tôi phải rón rén theo sau cô ta. Giống như lần trước, Luca đứng trước cánh cửa của căn phòng bí ẩn, ngó nghiêng xung quanh rồi bắt đầu lấy trong bọc áo ra một chùm chìa khóa. Phải mất một vài giây thì Luca mới chọn ra được chìa khóa phù hợp. Tôi đứng lặng sau bức tường và nhìn chăm chú. Và bỗng dưng trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ : “Tại sao mình lại không đột nhập vào trong đó với cô ta luôn nhỉ???”

Hít thở thật sâu, tôi chạy theo, một cách khẽ khàng và kín đáo nhất có thể...

Old school Swatch Watches