Old school Easter eggs.

Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)

Posted at 25/09/2015

467 Views

Thời tiết dạo này thất thường thật…

Một tiếng sấm nữa cất lên. Vạn vật đất trời như đang hòa ca một khúc nhạc đầy kịch tính.

- Cho anh ngủ cùng với.

Giọng nói thều thào của Phong Trần cùng vẻ mặt rất đỗi tội nghiệp cùng chiếc gối ôm trên tay làm tôi suýt nữa thì lăn xuống đất.

- Anh sợ sấm chớp em à…

Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc nhích người sang một bên. Phong Trần trèo lên, đặt gối xuống giường và nằm xuống. Hình như anh ấy sợ thật chứ không phải là muốn đùa tôi. Sao một chàng trai cao to như thế này mà lại sợ sấm chớp nhỉ?

- Ngủ đi em. Cầm tay anh.

Chẳng đợi tôi đồng ý, Phong Trần đã nắm chặt bàn tay tôi rồi nhắm mắt lại. Đôi khi nhìn anh thật mong manh…

Vài phút sau thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ cùng với mưa, gió, sấm chớp và cái nắm tay ấm áp của chồng mình.

Bây giờ tôi đang há hốc mồm khi ngồi trước bàn ăn sáng. Một bữa ăn sáng của gia đình chồng tôi là như thế này sao??? Đến cả 10 món sao??? Nhìn ba bốn cô giúp việc kẻ nấu người bưng ra làm mắt tôi cứ hoa cả lên. Thật ra thì tôi cũng thích tự tay nấu bữa sáng cho bà và anh Phong Trần. Tự nhiên thấy tủi thân quá…

- Sao thế cháu dâu? – bà ngoại thắc mắc khi nhìn thấy khuôn mặt thần ra của tôi.

- Dạ…không có gì ạ.

- Thế thì chúng ta ăn thôi.

Thế là chúng tôi bắt đầu bữa sáng. Chọn món gần nhất mình để gặm nhấm, tôi lấy đũa gắp lẹ một miếng và đưa vào miệng.

Ôi…

- Sao thế em? Sáng nay em không khỏe trong người à?

Nét mặt Phong Trần đầy vẻ lo lắng khi thấy sự nhăn nhó đầy đau khổ của tôi sau khi ăn miếng đầu tiên. Bà ngoại thì có vẻ nghiêm trọng hơn, bà gọi cô giúp việc ra và mắng xối xả.

- Mấy cháu nấu nướng kiểu gì thế? Món này nêm nếm không vừa miệng phải không? Bà đã dặn nấu nướng là phải cẩn thận rồi mà.

- Dạ không bà ơi! Món này rất ngon bà ạ!!!

Tôi tưởng chừng như có thể phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài để bào chữa cho mấy chị giúp việc. Thật là xấu hổ quá đi mà.

- Ờ thế à! Thôi cháu vào bếp đi.

Bà ngoại ngớ người ra rồi mỉm cười hươ hươ tay để cô giúp việc đi vào. Phong Trần vẫn nét mặt lo âu nhìn tôi. Sao tôi cứ làm những hành động vô duyên như thế vậy nhỉ???

- Chúng ta ăn tiếp thôi ạ. Hồi nãy vì cháu cắn nhầm lưỡi nên hơi đau. Hì…

Tôi cố gắng bao biện và cúi xuống hùng hục ăn như trâu. Vừa ăn tôi vừa thấy lòng xót xa. Các bạn biết vì sao ngay lúc ăn miếng đầu tiên tôi lại có thái độ như thế không? Bởi vì món đó là món tủ của tôi. Nhưng nếu tôi nấu thì chẳng thể đem ra so sánh được với mấy chị giúp việc. Chúng quá ngon. Ấy vậy mà lúc nào tôi cũng tự cho rằng khả năng nấu nướng của mình là nhất, là hơn người khác. Ngẫm lại mới thấy hôm qua bà ngoại chồng bảo tôi nấu dở là hoàn toàn hợp lý. Vì thực sự là những gì tôi nấu không thể là đối thủ với các món ăn của mấy chị giúp việc trong nhà này được.

Ôi…

Tôi cứ như bị tát một cái thật đau vào mặt, vào cái sự tự tin quá đáng của mình…

Ngậm ngùi quá đi…

Sau bữa ăn, tôi quyết tâm giành nhiệm vụ rửa chén cho bằng được. Ban đầu thì chẳng ai cho phép nhưng rồi mọi thứ đã xuôi theo mong muốn của tôi. Tôi cần phải tỏ ra đảm đang nếu không muốn bị chê là một cô con dâu chẳng biết làm gì cả.

Lúc này đây, tôi đang vừa rửa chén vừa nói chuyện với mẹ. Bây giờ mới thấm thía cảm giác xa mẹ để đi lấy chồng nơi xứ lạ. Rất là khổ tâm. Bỗng thấy nhớ mẹ kinh khủng. Muốn được mẹ làm ôm vào lòng và xoa xoa mái tóc, mắng yêu và rồi hôn lên trán…

Buồn…

Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc tôi nghe tiếng nói của Luca từ phía phòng khách vọng vào. Sao ngày nào cô ta cũng tới đây vậy nhỉ. Manh mối duy nhất để tìm thấy em tôi chính là Luca. Nhưng tôi không biết cách nào để có thể tiếp cận với chị ta khi mà lần nào chúng tôi gặp nhau cũng chỉ giành cho nhau ánh mắt của những kẻ thù địch.

Bồn rửa chén của nhà bà ngoại chồng tôi được đặt ngay cạnh cửa sổ, vừa rửa vừa nhìn ra ngoài vườn rất thích. Nhưng có lẽ vì ham nhìn quang cảnh xung quanh mà tôi đã làm tấm mút rửa chén đặt sát mép cửa sổ lọt thẳng ra ngoài sân sau một hành động hết sức ngớ ngẩn là quơ tay để vẫy chú chim đang đứng trên nhành cây đối diện.

Đúng là nhí nhảnh không đúng thời điểm!

Tôi thở dài một lượt rồi chạy ra sân sau để nhặt nó về lại vị trí cũ. Vừa chuẩn bị đứng lên để quay trở vào trong, tôi bỗng khựng lại khi thấy Luca đang làm gì đó ở căn phòng bé tí được xây tách biệt với ngôi nhà. Đây là lần đầu tiên tôi biết là đằng sau ngôi nhà cổ của bà ngoại còn có một căn phòng hình vuông được sơn màu đen đầy huyền bí. Tính tò mò trỗi dậy, tôi chạy lại núp sau bức tường và lặng lẽ quan sát.

Thái độ cẩn trọng nhìn trước ngó sau của Luca càng khiến tôi khẳng định sự bí hiểm và đặc biệt của căn phòng đó. Sau một hồi chắc chắn là không có ai xung quanh, Luca mới nhẹ nhàng lấy trong bọc áo ra chiếc chìa khóa và bắt đầu mở cửa phòng. Hình như căn phòng chỉ có duy nhất cánh cửa lùn tịt đó thôi thì phải. Bỗng tôi thấy lạnh lạnh sống lưng và có đôi chút bất an trong lòng.

Sau khi Luca bước vào, cánh cửa đóng sập lại. Tôi nín thở lăn xăn lại gần. Cảm giác lúc này của tôi cứ như chuẩn bị phá một băng ổ của nhóm tội phạm.

Đứng trước cánh cửa với chiều cao chỉ ngang cổ của tôi, tôi chăm chú nhìn. Cái kiểu nhà và kiểu cửa như thế này giống như những căn nhà cổ đầy huyền bí trong truyện cổ tích. Và dù chưa biết gì nhưng tôi cam đoan đằng sau cánh cửa này là một điều gì đó rất đáng sợ và đang bị che dấu.

Đang chuẩn bị mở cửa để đi vào trong, tôi như văng tim ra ngoài khi chiếc điện thoại dở chứng đổ chuông phá đám. Bằng tất cả sức lực, tôi co giò chạy. Để Luca phát hiện thì chỉ có nước chết.

Sau khi tắt chuông điện thoại và núp kín sau bức tường, tôi hé đôi mắt nhìn về phía căn phòng bí ẩn. Luca đã ra khỏi phòng và nhìn quanh với nét mặt hớt hải lo lắng. Số tôi đúng là còn hên. Chậm thêm vài giây nữa thì không biết tôi sẽ phải đối diện với điều gì nữa. Phù…

Trở về với bồn rửa chén, đầu óc tôi vẫn lâng lâng về những điều vừa được nhìn. Không hiểu sao linh tính thúc giục tôi phải khám phá căn phòng đó. Nhưng thực sự là rất nguy hiểm…

Điện thoại lại đổ chuông, chắc là người hồi nãy gọi đã gọi lại. Tôi bực mình cầm lên. Số lạ.

- A lô! Ai vậy ạ? – tôi nói với giọng khá đao búa.

- Tôi đây.

- Tôi là ai?

- Chồng thứ hai của cô.

Tôi ngớ người và đưa điện thoại ra khỏi tai mình. Sau vài giây định thần, tôi đưa điện thoại vào lại vị trí. Là Nhân Mỹ sao???Cậu nhóc này đang giở trò gì đây???

- Cậu muốn gì?

- Muốn nghe giọng của cô.

- Đừng như thế nữa. Quên tôi và tìm một người khác đi. Tôi không muốn thấy cậu như thế này.

- Việc gì tôi phải quên cô thì biết chắc chắn rằng cô sẽ là của tôi.

Quá sức bực mình, tôi cắt máy. Làm gì có cái kiểu yêu đương đầy tính bảo thủ và phát xít như thế này chứ! Tôi với cậu nhóc gặp nhau chưa đến chục lần, thời gian nói chuyện với nhau chỉ mới tính bằng phút, vậy mà vì sao tôi phải chịu sự đe dọa và những trò phá đám của cậu ta như thế này!!!

Thật là quá đáng!

Tôi xếp chén đĩa vào khay trong khi điện thoại vẫn sáng liên hồi trên nền gạch men. Bây giờ thì mặc kệ cậu ta, muốn gọi bao nhiêu cũng được. Mình đã muốn cư xử tình cảm ấy vậy mà cậu nhóc không muốn. Thôi thì đành nhẫn tâm một chút để dứt khoát mọi chuyện.

- Sao em không nghe máy thế? Có người gọi kìa. – Phong Trần bước vào bếp và hỏi tôi.

- Ai đó rảnh rỗi nhá máy để trêu chọc anh à. Không có gì đâu! – tôi giả vờ tửng một cách ngây thơ nhất.

- Thế à? – Phong Trần hỏi một câu mang tính chất nghi ngại làm tôi bỗng dưng thấy mình như người có tội – Em rửa xong thì chúng mình đi ra ngoài nhé. Anh đứng ngoài phòng khách đợi em.

- Dạ. Xong rồi anh! Hihi

Cứ nghe được đi chơi là tôi mừng khấp khởi. Nói thật chứ tôi cứ có cảm giác căn nhà này có gì đó không ổn...