Snack's 1967

Không Kịp Nói Yêu Em

Posted at 27/09/2015

623 Views

Trình Doãn Chi bên cạnh không nhịn được cười bật thành tiếng.Cẩn Chi vốn thoải mái phóng khoáng,lúc này chỉ mỉm cười,hôm nay cô mặc đồ kiểu Trung Quốc màu sắc rực rở,màu đỏ ánh lên khiến má ửng hồng,thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng.Trình Tín Chi thấy dáng vẻ đó của cô,cuối cùng chỉ nói: “Cẩn Chi em đã là người lớn rồi,không được như trước kia,việc gì cũng làm theo ý mình.Hai vợ chồng bên nhau,phải thường xuyên quan tâm đối phương mới được”.Đại thiếu phu nhân nói: “Ấy ,Tín Chi chưa kết hôn nhưng nói luân lý đều đúng hết”.Người xung quanh đều cười ồ,chủ đề liền được thay đổi.

Đào tư lệnh,anh rể ba của Mộ Dung Phong hôm nay tặng mấy bộ phim,đang chiếu ở phía sau lễ đường.Trình Tín Chi làm gì có tâm trạng mà xem phim,chỉ ngồi ở đó mà thôi,còn Tích Chi ngồi bên cạnh anh không ngớt bình luận với anh về tình tiết phim,anh chỉ ậm ừ ứng phó.Bỗng nhiên có người gọi nhỏ: “Cậu tư”.Anh quay đầu lại,chính là người hầu của Trình Doãn Chi.Anh không nói gì đứng dậy theo người hầu đó ra ngoài,đi xuyên qua cổng hình vòm,phía sau là căn nhà kiểu Tây,ở đây vốn là nơi dành cho Cẩn Chi tiếp đón khách nữ,vì bây giờ khách khứa ở phía trước xem phim xem kịch,cho nên ở đây rất yên tĩnh.Phòng khách đó cũng trang trí vô cùng đẹp đẽ,cửa sổ đều buông rèm cửa kiểu Roma,dưới chân rèm đặt đầy hoa mẫu đơn được trồng trong nhà kính,mềm mại mà rực rở.Nhưng anh thấy Cẩn Chi đứng ở đó,nhìn hoa mẫu đơn dường như đang thất thần,còn Trình Doãn Chi ngồi trên ghế sofa,cầm tách trà cúi đầu thổi nhè nhẹ hơi nóng.

Người hầu đó gọi một tiếng: “Cậu cả ,cậu tư đến rồi”.Trình Doãn Chi đứng lên ngẩng đầu: “anh cả”.Người hầu đó đã đi ra ngoài,Trình Doãn Chi hỏi: “Hai ngày nay rốt cuộc cậu bận cái gì?”Tín Chi yên lặng không nói,Trình Doãn Chi nói: “Mấy lời cậu nói với Cẩn Chi là ý gì hả?”Tín Chi biết không dễ giấu diếm nữa,liền nói thật rõ ràng tỉ mỉ,Trình Doãn Chi nghe xong liên tục đá chân: “Cậu tư cậu to gan quá rồi đấy.Sao có thể tự mình làm ra chuyện như thế?Chẳng may để Mộ Dung Bái Lâm biết được,hắn sẽ đẩy Cẩn Chi đến đâu?Dưa chín ép thì không ngọt,hắn sẽ nghi ngờ Trình gia chúng ta giở trò gì đó bên trong?”.Cẩn Chi vẫn không mở miệng,lúc này mới nói: “Anh cả đừng trách anh tư”.Vẽ mặt cô bình tỉnh,giọng nói cũng bình thản vô cùng: “Hơn nửa đứa trẻ đó không nên giữ lại”.

Trình Doãn Chi nói: “Đương nhiên không thể giử lại,nhưng việc quan trong như thế này để người ta biết thì không tiện”.Trình Tín Chi trầm ngâm giây lát nói: “bất kể quan niệm phương tây hay là phương đông,đây đều là việc khiông nên làm,hơn nữa sự tình đã đến nước này,chúng ta không nên tham gia vào là tốt nhất”.Trình Doãn Chi nói: “Làm sao có thể đứng ngoài chứ?Mộ Dung Phong giấu kĩ thật,chúng ta không hề nghe chút động tỉnh nào,xem ra hắn đã sớm để lại đứa trẻ?Cho dù sau này đứa trẻ được giao cho Cẩn Chi nuôi dưỡng ,cũng là tai họa ngầm rất lớn”.Trình Doãn Chi lại nói: “Gia đình kiểu củ không tốt chính là ở điểm này,năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường.Nếu chỉ là chơi bời bên ngoài,dù sao mắt không thấy tim không đau ,bây giờ Cẩn Chi nhà ta làm sao có thể chịu được sự tủi nhục này,nếu đứa trẻ đó thật sự không còn nữa thì sẽ tốt hơn,nhưng chẳng may sinh ra rồi,nếu là con trai,vậy chính là con trưởng,việc đó không thể xem thường,phải nghĩ kế sách lâu dài”.

Sau khi Cẩn Chi đi ra,thấy Thư Đông Tự liền hỏi: “Tư lệnh đâu?”.Thư Đông Tự đáp: “Cậu sáu cả đêm qua không ngủ,mới vào thư phòng nghỉ ngơi rồi”.Cẩn Chi liền đi lên lầu,ai ngờ trong thư phòng nhỏ không thấy ai,cô quay người đi ra,lại đi về căn nhà phía sau,thư phòng ở đó quả thật là có mấy căn phòng thông với nhau,anh thường làm việc ở đó.Cô nhìn thấy căn phòng đầu hành lang có mấy cảnh vệ đứng ngoài,biết Mộ Dung Phong nhất định ở bên trong,liền đẩy cửa đi vào.Bên ngoài là phòng họp rất lớn,nền nhà trải thảm rất dày,người giẫm lên không có chút tiếng động,cửa phòng bên trong khép hờ,chỉ nghe tiếng của Mộ Dung Phong,hình như đang nói chuyện điện thoại với ai,giọng điệu như tức giận đến cực điểm: “Đương nhiên không thể phong tỏa bến tàu,chẳng lẽ chút việc nhỏ này cũng làm khiến ai cũng biết hả?Mấy người động não chút cho tôi,cô ấy thân gái một mình có thể chạy đi đâu chứ?Tôi nói cho anh biết,nếu việc này làm không xong,tôi sẽ đích thân đi…”.

Cẩn Chi đứng ở bên ngoài một chút,cuối cùng nghe anh dập điện thoại “cạch” một tiếng cô đợi rất lâu,khi trong căn phòng im lặng như tờ,không có âm thanh nữa,cô mới đẩy nhẹ cửa bước vào…Ập vào mắt là hình ảnh Mộ Dung Phong ngửa mặt nửa nằm trên sofa,mắt nhắm chân mày chau lại.Tay cô vô tình chạm vào cánh cửa gỗ hồ đào,tấm gỗ trơn nhẫn lành lạnh,ánh đèn trong phòng rất tối,khuôn mặt anh khuất trong bóng tối,mơ hồ nhìn không chân thật.

Cô nhớ lại ngày đó anh giúp cô cài đó hồng lên mái tóc,xinh đẹp thơm nồng,dường như vẫn đang nở ra trên hàng tóc mai.Thật ra trong phòng có cắm một bình hoa vãn ngọc hương ,thơm mát mê hồn.Cô liền thay đổi chủ ý,quay người lại lặng lẽ đi ra.

Mộ Dung Phong ngủ không đến hai tiếng đồng hồ,mơ hồ nghe thấy có người gọi nhỏ: “Cậu sáu,cậu sáu…”.Tâm trạng anh vốn không vui,ngái ngủ nên càng khó chịu,khua tay: “Tránh ra”.Người đó do dự nói: “Cậu sáu ,là tôi”.Giờ anh mới nhận ra đó là Thư Đông Tự,liền ngồi dậy day day chân mày hỏi: “sao thế?”.Thư Đông tự nói: “có tin của Doãn tiểu thư rồi”.Khuôn mặt Mộ Dung Phong vốn phờ phạc,nghe câu nói này ,trong chốc lát bật người đứng dậy hỏi: “tìm thấy ở đâu?”.Thư Đông Tự mạnh dạn nói: “Lúc nãy bác sĩ Stephen sai người đến báo,sáng nay anh ta tiếp nhận một bệnh nhân nữ,yêu cầu làm phẩu thuật phá thai.Bác sĩ stephen vốn xem ảnh qua báo,nhận ra là Doãn tiểu thư nên từ chối ngay.Doãn tiểu thư thấy anh ta không chịu nên liền đi ngay.Tôi đã phái người đi tìm khắp nơi,gồm cả bến tàu,ga tàu…”.

Thư Đông Tự nghe hơi thở nặng nề của Mộ Dung Phong,ngực thở dốc phập phồng,dường như đã phẫn nộ đến cực điểm,đang thấp thỏm không yên,Mộ Dung Phong đã cầm bình hoa gốm trên bàn trà lên, “loảng xoảng” một tiếng đập vở vụn,vẫn chưa hết giận.tiếp tục hất hết nệm lót trên ghế sofa xuống.Mấy chiếc nệm lót đó nhét đầy bông,rất nhẹ rơi tứ tung xuống đất,anh đá một cái ra rất xa,tức giận hét lên: “Tìm cho tôi!cho dù là lên trời xuống đất cũng tìm cô về cho tôi”.Gân xanh trên trán anh nổi lên,trong mắt vốn toàn tơ máu,bây giờ càng trở nên đáng sợ hơn: “Tôi sẽ giết chết cô ta nếu cô ta dám…nếu cô ta dám…tôi sẽ bắn chết cô ta!”.



Chương 30:



Nhà giam Hổ Tử Khẩu vốn là nơi giam giữ trọng phạm quân sự,Nghiêm Thế Xương bị giam mấy ngày,không ăn,không uống dường như đã suy sụp.Anh nằm trên chiếc giường gỗ cứng,hễ nhắm mắt lại là lập tức trở về với cái đêm đông lạnh thấu xương đó:vô số hoa tuyết từ trên trời rơi xuống,từng bông nhẹ nhàng rơi xuống đất,còn khuôn mặt nhợt nhạt của cô không chút máu.Anh cảm thấy gió mạnh ù ù thổi vào trong mũi miệng,cơn gió ấy như con dao cắt khiến người ta không thở nổi.

Anh thở dốc từng đợt lập tức tỉnh dậy ánh chiều mùa đông ảm đạm chiếu vào từ cửa sổ trên cao cao,ánh nắng nhàn nhạt rọi trên đất,nhạt đến mức gần như không thấy.Đầu hành lang bên kia truyền lại bước chân nặng nề,cai ngục tay cầm chìa khóa lớn,bước đi vang lên tiếng leng keng leng keng.Cai ngục đó mở cửa bước vào,thấy cơm trong chiếc bát xứ vẫn y nguyên,liền lắc đầu nói: “Đội trưởng Nghiêm sao anh phải khổ thế chứ?”,rồi lại nói: “có người đến thăm anh này”.

Nghiêm Thế Xương cố gắng đứng dậy đi theo cai ngục.Có một căn phòng chuyên để người nhà thăm hỏi phạm nhân,bên trong tuy có chậu than nhưng vẫn khiến người ta lạnh đến mức phải xoa tay liên tục.Nghiêm Thế Xương vừa đi vào nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc,liền cười khổ: “Thập Thúy,sao em lại đến đây?”.

Thập Thúy thấy anh tiều tụy mũi cay cay nói: “Gia Chỉ vốn làm việc ở bệnh viện của người Đức,bây giờ bác sĩ Wilson đến Vĩnh Tâm mở bệnh viện vì thiếu người nên gửi điện báo Gia Chỉ đến.Em nghĩ vừa hay đến thăm anh,ai ngờ vừa đến liền nghe nói,mới biết anh xảy ra chuyện”.Nghiêm Thế Xương thấy mắt cô đỏ hoe,nói: “Khóc cái gì,anh đâu có sao”.Anh em họ từ nhỏ mất cha,Nghiêm Thế Xương mười bốn tuổi đã đăng lính,tích góp tiền lương bỗng cho Thập Thúy học hành đến lúc tốt nghiệp trường y tá do người nước ngoài mở,tình cảm anh em rất sâu đậm.Thập Thúy quay người đi khẽ lau nước mắt ,lại hỏi: “Rốt cuộc vì chuyện gì?Thư đại ca nói không rõ ràng,chỉ nói anh làm hỏng việc,nhiều năm nay việc Cậu Sáu giao có bao giờ anh làm không tốt đâu chứ? Sao lại giam anh vào ngục?”.

Nghiêm Thế Xương than một tiếng: “Em gái việc này không trách người khác,là bản thân anh không tốt”.

Thập Thúy nói: “Lần này em lại có duyên gặp lại Cậu Sáu một lần,quả nhiên là người không biết chút đạo lí nào”.

Nghiêm Thế Xương không thích nghe người khác nói cái sai của Mộ Dung Phong,hơi trách: “Nói linh tinh sao em có thể gặp Cậu Sáu? Hơn nữa Cậu Sáu chỉ là tính tình không tốt,nhưng đối xử với người khác không bạc,em đừng nghe người ngoài nói linh tinh”.

Thập Thúy cãi nói: “Là em tận mắt nhìn thấy”.Cô liền kể tỉ mỉ một lượt việc mình bị ép xuống tàu dẫn đến hành dinh Vĩnh Tân.Nghiêm Thế Xương nghe được một nửa sắc mặt đã biến đổi,khi nghe đến người phụ nữ họ Doãn vẻ mặt anh khó đoán,mím chặt môi ,anh mấy ngày không ăn uống sắc mặt vàng vọt đến đáng sợ ,bây giờ thịt trên hai má không ngừng run lên,dáng vẻ đó càng đáng sợ.Thập Thúy thấy vậy vừa lo vừa sợ,luôn miệng hỏi: “Anh sao thế,sao thế?”.

Lúc lâu Nghiêm Thế Xương mới hỏi: “Bác sĩ Wilson ở Vĩnh Tân?…Lúc trước anh đưa anh ta từ tuyền tuyến khói lửa ra,sau này từng xem bệnh cho tứ phu nhân…”.Thập Thúy không ngờ anh hỏi câu không liên quan như vậy,sững sờ một lát.Nghiêm Thế Xương cúi đầu nghĩ một lát,mới ngẩng đầu lên như là hạ quyết tâm gì đó: “Thập Thúy em phải giúp anh một việc”.

Thập Thúy nhìn vẻ mặt anh trịnh trọng như thế,không hiểu vì sao thấy sợ hãi,nhưng nghĩ việc anh muốn làm,mình dù như thế nào đi nửa cũng sẽ giúp anh làm được,nói nhỏ: “Anh cả ,anh nói đi”.

Trời dần tối trong phòn chỉ bật một chiếc đèn,chiếc chụp đèn bằng thủy tinh màu xanh,ánh sáng phát ra cũng mờ mờ.Thư Đông Tự vô cùng lo lắng,không kìm được lặng lẻ nhìn ngó qua cửa.Mấy ngày nay anh động một tí là phạm lỗi,nơm nướp lo sợ như bước trên mặt băng mỏng,đến nay nghe thấy tìm được Tĩnh Uyển ở trên tàu,mới hơi yên tâm trở lại.Ai ngờ chưa yên tâm được lại bắt đầu thấp thỏm.Nhìn Tĩnh Uyển yếu ớt như thế,chỉ lo nếu cô có mệnh hệ gì,cái chức mọn của mình thật sự không gánh nổi.

Sau khi Mộ Dung Phong tự mình bế Tĩnh Uyển lên lầu,bác sĩ đến ngay lập tức.Vị bác sĩ Wilson đó rất khách khí mời anh tạm thời tránh đi,anh liền xuống lầu đợi,ngồi khoảng hơi nửa tiếng hầu như không hề động đậy.Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc nhưng không hút chỉ cầm trên tay,để rủ xuống.Điếu thuốc đó đã sắp tàn hết,hai vệt tàn thuốc trắng xám trên nền,đầu thuốc đã rủ tàn thuốc dài dài,nhìn trông như sắp rơi xuống.Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Thư Đông Tự ,hỏi: “Bác sĩ nói sao?”.

Thư Đông Tự đáp: “Bác sĩ vẫn chưa ra”.Tay anh hơi run lên,đầu thuốc đã cháy đến ngón tay,tàn thuốc đó lặng lẽ rơi xuống đất.Anh nói: “Nếu bác sĩ ra bảo ông ta lập tức đến gặp tôi”.Thư Đông Tự vâng một tiếng rồi đi ra,hành dinh là một cẳn nhà lớn kiểu Tây,phòng ngủ chính trên lầu tạm thời dùng làm phòng bệnh.Thư Đông Tự qua đó,vừa đúng bác sĩ Wilson đi ra.Thư Đông Tự vội hỏi: “Sao rồi?”.Bác sĩ lắc đầu hỏi: “Cậu sáu đâu?”.

Thư Đông Tự nhìn thấy sắc mặt ông,biết không phải tin lành,theo bác sĩ xuống lầu gặp Mộ Dung Phong.Mộ Dung Phong xưa nay rất khách sáo với bác sĩ,thấy bác sĩ đi vào nên nghiêng mình chào hỏi.Bác sĩ Wilson chau mày nói: “Tình hình không tốt phu nhân chảy máu không ngừng,theo tôi thấy đây là triệu chứng sảy thai.Nếu không phải tinh thần bị kích thích quá lớn thì là do ngã,bị ngoại thương.Xem ra tình hình chảy máu liên tục đã ba bốn ngày rồi,sao không điều trị sớm chút?”.

Mộ Dung Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên,hơi khó khăn hỏi: “Ông nói là đứa trẻ vẫn còn chứ…đứa trẻ vẫn còn chứ?”.

Bác sĩ Wilson bỏ kính xuống hơi bất lực nói: “Phu nhân đã mang thai tầm bốn tháng,nếu sớm phát hiện tiến hành trị liệu,thai nhi chắc chắn có thể giữ được.Nhưng bây giờ đã chảy máu ba bốn ngày rồi,cơ thể cô ấy lại rất yếu,hiện tại e rằng tình hình rất không khả quan”.

Mộ Dung Phong đang định hỏi tiếp,y tá bỗng hốt hoảng đi vào,thở hổn hển nói với bác sĩ Wilson: “Bệnh nhân đột nhiên chảy rất nhiều máu”.Bác sĩ Wilson không nói gì,vội vội vàng vàng chạy lên lầu,Mộ Dung Phong đứng ở đó không một chút biểu hiện...