Old school Swatch Watches

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Posted at 25/09/2015

523 Views



"Vì sao? Vì sao số phận lại bất công tới thế? Đã tham lam lấy đi mọi thứ từ nó sao còn mang anh đi?"

Năm ngón tay nó nắm chặt, nước mắt vô thức đong đầy khuôn nhưng tuyệt nhiên không một giọt nào rơi ra.

Chiếc taxi cứ chầm chậm lăn bánh, ánh vàng từ những ngọn đèn đường hắt từng mảng sáng vào khuôn mặt của vị khách trẻ tuổi ngồi bên trong ngay sau khi tấm kính được kéo xuống. Gió nhẹ thổi, vuốt ve đôi mắt trong veo đã nhuốm màu u buồn, khiến tàn tích cuối cùng vương trên mi bốc hơi vào không khí.

*

Sáng, ngày mới đón chào nó bằng một cơn mưa rào.

Đẩy tấm cửa kính sang một bên, Vi đưa bàn tay ra hứng những giọt mưa vội vã. Nó yêu lắm cách mà cơn mưa bất chợt ào đến, không báo trước, không dai dẳng nhưng ấn tượng và dễ chịu lạ lùng.

Bước vào phòng khi cơn mưa vừa dứt, nó bắt đầu check lịch làm việc đồng thời hoàn thành xong phút chạm môi với cốc cà phê nghi ngút khói.

Hôm nay nó cần...

- Mom! Mom! Mom!

Đặt cốc cà phê xuống, Vi bước ra cửa.

- Hi. Jesse dậy sớm thế?

Cúi xuống véo má thằng bé, nó cười tươi.

- Chị nói với Jesse hôm nay sẽ dẫn thằng bé đi chơi, rồi tối cả nhà sẽ cùng về Anh thế là nó nằng nặc sang đây chào mẹ đỡ đầu đấy, em bỏ bùa gì mà Jesse yêu vậy nhỉ? - Chị Nikki đứng ngay phía sau Jesse, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, cố phát âm chuẩn từng từ trong câu nói.

- Mẹ, hôm nay Jesse sẽ đi chơi với bố và mẹ Nikki, tối Jesse phải về mất rồi, Jesse sẽ nhớ mẹ lắm! Mẹ không về với Jesse ạ?

- Hi, Jesse à, khi nào về con vãn có thể gọi điện cho mẹ mà! Jesse đi chơi vui vẻ nha! Mẹ cũng sẽ nhớ Jesse lắm! - Hôn lên má thằng bé, Vi đứng thẳng dậy. - Em mong là chị và anh đã có một kì nghỉ vui vẻ ở Việt Nam. Rất xin lỗi vì tối nay em không thể ra sân bay tiễn anh chị và Jesse.

- Hi. Không sao đâu, lúc nào rảnh thì hãy sang Anh thăm anh chị nhé! Jesse đi nào!

Nó vẫy tay chào lại thằng bé rồi đóng cửa. Sắp xếp nốt tài liệu cần thiết trên bàn, Vi đắn đo cân nhắc những lựa chọn cho buổi ra mắt đầu tiên ở công ty. Một ý nghĩ chớp nhoáng lướt xẹt qua đầu, Vi tự mỉm cười với bản thân trước khi rời căn phòng.


Chương 30: CMO – CFO

Công ty M.P.A

- Không biết giám đốc mới của công ti mình là ai nhỉ? Dạo này trụ sở chính toàn cử người mới về.

Cô gái đặt tài liệu xuống, quay ghế sang thắc mắc, âm điệu đủ lớn để cả phòng nghe thấy.

- Cậu quan tâm làm gì, dù sao cũng không ảnh hưởng tới mình cơ mà! À này, cậu thấy CFO của công ty ta rồi chứ?

- Chưa.

- Trời ạ, ở bên phòng cái Mai ấy, ảnh hồ sơ thôi mà cùng làm người ta điêu đứng rồi, điển trai dễ sợ. Nghe bảo nhân viên nữ bên ấy ai cũng tranh nhau đi làm sớm để gặp được CFO đấy!

- Thế á?

- Thôi thôi, mấy cô có định làm việc không đây? Muốn bị cắt hết tiền thưởng sao? - Trưởng phòng lên tiếng khiến tất cả im re. - Hôm nay, CMO - Giám đốc phụ trách Marketing, cấp trên của chúng ta sẽ tới ra mắt, mong các cô các cậu làm việc cho nó nghiêm túc một chút dùm.

- Vâng, trưởng phòng!

Cốc... cốc... cốc...

- Mời vào!

Đẩy xe chở đầy những khay cà phê vào, cô nhân viên phục vụ mỉm cười:

- Anh chị cần dùng cà phê không ạ?

- Lại nhân viên mới à?

- Hình như phòng mình không có gọi cà phê?

Trưởng phòng cũng khó hiểu tiến lại gần.

- Đây là chế độ mới của công ty hay sao ấy nhỉ?

Câu hỏi rụt rè của trưởng phòng làm tất cả đều phì cười.

- Hi. Vâng ạ! ^^.

Nhoẻn miệng cười thật tươi, câu trả lời của nó làm cả phòng ai cũng vui vẻ hẳn, không dưng được phục vụ cà phê tận nơi.

- Cho chị một tách nhé!

- Tôi nữa!

- Cả chị nữa!

Để từng tách lên bàn làm việc của tất thảy mọi người xong, cô nhân viên tháo chiếc tạp dề trắng ra ngoài, gắn chiếc bảng tên nhỏ xinh lên áo rồi cúi chào:

- Rất vui được làm quen với mọi người. Tôi là Thái Nguyễn Tường Vi - CMO mới của công ty.

Xoảng...

- Ôi trời!

Phản ứng đúng như nó mong đợi, Vi đánh rơi nụ cười ra khỏi môi nhưng giọng nói vẫn nhẹ bẫng.

- Chế độ mới chỉ phục vụ tận nơi một tách thôi nhé mọi người!

Sự ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng bỗng bay biến chỉ trong phút chốc.

Ra mắt ấn tượng, đưa mọi người đi từ trang thái cảm xúc này sang trạng thái cảm xúc khác theo ý mình, thân thiện, dễ gần nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận rõ quyền năng. Vị Giám đốc Marketing trẻ tuổi hoàn thành xong màn chào hỏi nhân viên cấp dưới với một mũi tên trúng ba đích.

- Mong là mọi người sẽ có một buổi sáng tốt lành cùng cà phê. Anh chị làm việc tiếp đi ạ! Vi xin phép!

Ngay khi cánh cửa vừa đóng, cả phòng chụm lại tranh nhau nói.

- Xinh thật đấy!

- Có khi sếp còn trẻ hơn mình ấy nhỉ?! Xinh quá!

- Thôi đi mấy ông, mấy ông không nhìn thấy cái nhẫn chứng nhận đã kết hôn nằm chình ình trên ngón tay mĩ nhân à?

- Từ rày về sau phải làm việc cho cẩn thận, sếp trẻ nhưng trông khó tính đấy!

- Ừ, lúc nãy nghe bảo là Giám đốc Marketing làm tớ suýt nữa đánh đổ cốc cà phê.


Kết luận cuối cùng là: CMO mới của M.P.A đích thực họ hàng nhà "Cáo".

*

Được Tổng giám đốc thông qua, nó hài lòng với những nhận định mình đọc được qua mắt của nhân viên. Thời gian du học và thực tập ở Anh quả thật giúp nó rất nhiều, không những hoàn thiện hơn về chuyên môn mà cả kĩ năng sống cũng như ứng xử. Giờ chỉ còn Giám đốc Tài chính, không muốn mối quan hệ đồng nghiệp sau này vì bản chất công việc mà căng thẳng, nó cần chuẩn bị một chút trước khi gặp mặt.

Bước ngang qua sảnh lớn, Vi hơi giật mình lúc chạm mắt vào bản thân trước gương. Đây là nó? Trong suy nghĩ không còn chỗ cho sự giản đơn và ngây thơ trước kia nữa, nó đang bị cuốn đi.

"Từ khi nào...?". Vi dứt ánh mắt ra khỏi gương, bước tiếp.

Nó vừa vào thang máy, một dáng người lướt xẹt qua mắt khiến tim nó ngưng đập vài giây. Lắc đầu, Vi phủ nhận hình ảnh vừa đập vào tâm trí, dạo này nó còn mắc thêm chứng ảo giác nữa sao?!


Chương 31: Váy cưới

"Mẹ thật sự xin lỗi con Trang à! Mẹ không đủ tư cách để cầu xin con hay mong con tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà mẹ đã gây ra. Dù vậy nhưng mẹ mong con hiểu rằng mẹ rất yêu hai con. Xin lỗi vì đã làm tổn thương hai con. Mẹ đã mất Minh Anh, chỉ còn mình con. Mẹ chẳng biết nói gì, giờ mẹ chỉ có thể chúc phúc cho con mà thôi, hãy sống hạnh phúc bên người con yêu thương. Như vậy là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi."

Chỉnh lại chiếc vương miện nhỏ xinh đang nằm duyên dáng trên mái tóc, Trang quay người lại ngay khi tấm rèm được kéo sang một bên, giấu nhẹm những tâm sự vào sâu trong đáy mắt.

- Vẫn biết cô gái nào trước ngày cưới cũng sẽ rất rạng ngời nhưng mà phải thú nhận rằng, quả thực em là một cô dâu xinh đẹp! Chị bắt đầu hối hận khi để Thiên Anh đi cùng rồi, em xem, tới giờ mà chưa thốt được lời nào kìa.

Uyển Nhi mỉm cười ẩn ý, hướng ánh nhìn về phía Thiên Anh. Thấy anh cứ đứng trân nhìn mình, nó nghĩ chắc phải gỡ cho anh thôi.

- Em lạ lắm à? Sao anh cứ nhìn mãi thế?

Đưa tay ra giúp nó xuống, anh lắc đầu, dịu dàng:

- Chỉ là vì anh thấy cô dâu của anh xinh đẹp quá thôi! - Nói đoạn, anh lại nhìn sâu vào mắt nó như muốn nó đọc được niềm hạnh phúc vô bờ từ anh.

Hai gò má nó chợt hồng lên, khoác tay mình vào tay anh, Trang nghe tim mình đang rung lên những nhịp đập hạnh phúc nhất. Nó thật may mắn vì đã tỉnh táo nhận ra tình cảm của anh dành cho mình.

- Cười lên nào!

Tách! Tách! Tách!

Hạ máy ảnh xuống, Uyển Nhi hài lòng với những bức vừa mới chụp được, cười tươi:

- Chàng và nàng may mắn lắm đấy nhé! Cặp vợ chồng duy nhất được Uyển Nhi chụp ảnh cưới, lại còn miễn phí nữa.

- Hi. Em rất muốn mình có cái diễm phúc ấy đây, chị có thích không? Để em và anh Thiên Anh đỡ phải tới studio. Mai là bắt đầu.

Trang kéo váy lên cao một chút để độ dài của nó không ảnh hưởng tới việc di chuyển, háy mắt đề nghị.

- Hì. Chỉ cưới một lần duy nhất thôi, phải làm cho nó lung linh chứ, mấy bức này chị chụp nháp và giữ lại làm của riêng mà! - Cất máy ảnh vào trong túi, Uyển Nhi tiếp. - Lát nữa nếu không bận thì mời hai em dùng bữa tối với chị nhé?

- Tối nay ạ? Hi, em có hẹn với bố mẹ anh Thiên Anh mất rồi! Em vào trong thay đồ một lát!

Phòng thay đồ đóng lại, bên ngoài chỉ còn Thiên Anh và Uyển Nhi.

- Còn một tuần nữa là tới ngày kết hôn. Hi. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ? - Nhấp chút cà phê, Nhi hỏi mà không nhìn.

- Vâng!

Trước khi không khí kịp chùng xuống trong im lặng Trang đã thay đồ xong bước ra.

- Em rất thích bộ váy cưới này, ưng ý nó tới từng đường chỉ, hai người có thể cho em biết ai là người đã thiết kế không?

Cố im lặng một cách ẩn ý, Uyển Nhi gõ nhịp trong đầu chờ sự xuất hiện của người đặc biệt.

- Tớ đã nhờ bạn thiết kế.

Vi xuất hiện ngay sau khi Nhi đếm đến ba.

- Vi!

Nó gần như là mừng rỡ chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn, nó cứ nghĩ là Vi sẽ không về, nó cứ nghĩ là cô bạn không thể tới dự đám cưới hay gặp nó như thế này?

- Sao cậu lại bảo bận không về được hả cái đồ đáng ghét? Cậu có biết tớ buồn thế nào không?

Vỗ vỗ vai nó, Vi cười:

- Tớ xin lỗi, xin lỗi.

Thả Vi ra, nó ngắm cô bạn từ đầu đén chân (dễ đến cả phút):

- Mèn ơi! Cậu khác quá Vi à! Xinh hơn! Hàng mi thưa ngắn và đôi mắt đen láy của cậu đâu mất tiêu rồi?

- Hì. Tại thời tiết bên Anh khác bên mình mà!

Giải thích cho nó xong, cô bạn quay sang chào hỏi mọi người...