Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Posted at 25/09/2015

518 Views



- Chị ở khách sạn nào?

- Ôi thôi chết, cho chị tới bệnh viện đi, chị để quên laptop.

- Mai lấy không được à?

- Không. - Cô đáp gọn lỏn.

Bẻ tay lái, anh quay xe.

- Bệnh viện Thánh An.

- Đợi chị một lát!

Bóng dáng Uyển Nhi khuất ngay sau cánh cửa chính... Bệnh viện Thánh An...? Vi đang ở đây...

Sau một hồi đấu tranh giữa tình cảm và lí trí, cuối cùng lí trí cũng đã thua, anh mở cửa xe và bước vào.

Nhấn công tắc, Nhi đưa tay mở nhạc rồi ngồi xuống... thật ra thì cô có quên thứ gì ở viện đâu... cô chỉ đang muốn cho Minh Anh một cơ hội...

" Minh Anh thừa biết Vi không khi nào lừa dối cậu ta" . Nhi mỉm cười.

*

Suốt quãng đường về tuyệt nhiên Minh Anh không nói một lời nào, khi cô từ viện ra đã thấy anh ngồi yên trong xe rồi...

Nhi đang cố tưởng tượng khuôn mặt của anh lúc nhìn thấy Vi... đau đớn... căm hận... nát tan... hay vui mừng, tất cả đều khiến cô tò mò. Chưa khi nào Nhi thấy hối hận vì đã không tham gia khoá học tâm lí như bây giờ.

“A lô!”

“Vâng!”

“Chú hãy mang đơn nộp lên toà vào ngày mai.”

“Cháu muốn ông ta rục xương trong tù.”

Tắt điện thoại, mắt anh vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Dù anh có yêu Vi nhiều thế nào đi chăng nữa, dù nó thật sự không biết gì và vô tội thì anh và nó mãi mãi chẳng thể đến được với nhau... Cái chết của bố là nỗi ám ảnh tận trong sâu thẳm tiềm thức của anh... Mất mát người thân là cơn đau quá lớn... anh không thể vượt qua toàn bộ những rào chắn đó, xem như tội ác chưa hề tồn tại được... bởi bố đã vĩnh viễn ra đi... vì kẻ sát nhân là bố của Vi...

Nỗi đau mơ hồ nhói lên từ tim... anh sẽ phải xoá đi hình ảnh người con gái anh thương... Một khi tình yêu đã chết thì việc lấy ai đâu có còn quan trọng nữa...

*

Trở về căn phòng trọ sau ba tuần nằm viện, Vi tự nhìn mình trong gương... trông nó chẳng khác gì một cái xác biết đi, da xanh xao, trắng bệch... bên tay trái là vết sẹo bị đâm... bên tay phải là lát dao tự tử vẫn chưa lành...

Nó thật tàn nhẫn... tàn nhẫn với chính bản thân mình...

Dù khó khăn, dù mất hết lòng tin vào mọi thứ thì nó vẫn phải vượt qua, làm quen với cuộc sống mới mà ở đó không có anh.Anh và nó có duyên nhưng không có phận, Vi phải chấp nhận sự thật ấy.

Nó sẽ học cách quên... quên đi cái nắm tay thật ấm mỗi lần dạo phố... quên đi bờ vai luôn để nó dựa vào...