Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
502 Views
.
“Giọng nói thân quen tối qua là anh Bảo Anh ư?” Vi tự cười mình, nó cười cho sự ngốc nghếch luôn mong chờ một phép màu...
Xả nước cho đầy bồn tắm, nó bước vào, đưa chiếc dao cứa một đường nơi cổ tay và thả xuống bồn, máu hòa vào nước rất nhanh... Xong nó bắt đầu uống thuốc, Vi bốc từng nạm, từng nạm...
Một khi con người ta đã không tìm được lí do gì để sống, khi mà nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng, phải chăng lối thoát duy nhất chính là cái chết...?
Nó ngụp đầu trong nước, khắp mặt bồn lênh láng một màu đỏ của máu... Sớm thôi, rồi nó sẽ được giải thoát, rồi nó sẽ bước vào bầu ánh sáng vĩ đại của cõi vĩnh hằng...
- Mở cửa... mở cửa cho anh... Đừng làm chuyện dại dột... Anh cầu xin em Tường Vi...
Tiềm thức nó chỉ ghi nhận được câu nói đó trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu...
“... Đời không như là mơ, luôn luôn là như thế, tàn khốc mới chính là cuộc sống, ta phải ngã, phải đau, phải tự mình đứng dậy mới có thể trưởng thành... Cái chết là cách trốn chạy hèn nhát nhất... bởi ta đã không đối xử tốt với chính bản thân mình thì ta còn có thể trông chờ điều đó từ ai...?”
- Nếu em không mở anh sẽ phá cửa...
Im lặng...
Dùng hết sức mình Bảo Anh đạp manh vào cửa nhưng chẳng ích gì, anh tìm mọi cách để phá khóa...
Tiếng nưốc chảy như đang trêu ngươi... Làm sao để cứu Vi...?
Quay người ra sau, anh chạy một mạch lên tầng, các bậc thang hôm nay cớ gì lại dài đến thế, anh bước mãi mà vẫn chưa tới căn phòng của chủ nhà...
- Cốc... cốc... bác ơi...
- Cậu gọi tôi...? - Bà chủ nhà chạy vội vã về phía anh...
- Bác... mở cửa phòng Tường Vi hộ cháu... nhanh lên bác...
- Cậu là ai? Sao lại yêu cầu vô lí thế? Đây là xâm phạm đời tư của người khác đấy... Tôi không chịu trách nhiệm đâu...
Nói một tràng rồi bà toan quay vào...
- Bác không mở thì cô ấy chết mất.....