Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
478 Views
.. nó run rẩy đưa bàn tay chạm nhẹ lên má anh...
- Xin lỗi, chúng tôi phải đưa bệnh nhân vào phòng... - Y tá khẽ chau mày nhắc nhở, Vi thả tay ra, lặng nhìn theo...
- Mình ra ngoài mua chút gì đó uống nhé! - Bảo Anh cúi gần nó nhẹ nhàng.
- Vâng.
Bước từng bước chậm chạp cho tới khi ra khỏi bệnh viện, Vi hơi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu chờ đợi trong lúc anh Bảo Anh đi lấy cà phê...
- Của em này...
Đưa tay đón lấy cốc cà phê, nó không nhìn anh:
- Sao anh ấy lại bị người ta đâm hả anh?
- Anh cũng không biết, Chi gọi cho anh, con bé shock quá nên ngất lịm luôn khi vừa tới viện.
- ...
- Kẻ đó ra tay rất tàn nhẫn, một nhát ở bụng và một nhát suýt trúng tim.
Cốc cà phê trên tay Vi rung lên, nước mắt lại chảy, đôi lúc nó cũng ghét cái thứ ướt át này ghê gớm...
- Đi thôi, em muốn vào thăm anh ấy.
Đứng dậy, Vi chóng mặt, nó lảo đảo muốn ngã.
- Cẩn thận. - Anh đưa tay đỡ lấy nó.
- Không sao, em tự đi được. - Nó cười, hất nhẹ tay anh ra. Đôi mắt huyễn hoặc, lấp lánh như pha lê đen bất động vì đau...
- Người đó là chú Phong, chắc chắn là ông ta, ông ta đã sai người đâm anh Minh Anh, tới cháu mình ông ta cũng không tha, ông ta điên mất rồi... - Tiếng Trang rành mạch vang lên, cô bạn có vẻ như đang cực kì kích động, đôi môi mím chặt...
Chú Phong... chú Phong... Lục lại kí ức, nó nghe thấy cái tên này ở đâu...?
- Chắc chắn là vì só cổ phần đó, hẳn ông ta đã điều tra ra rồi, đúng không chú?
- Vâng, thưa cô chủ.
"Minh Anh phải bay sang Mỹ dành hơp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh"
" Là vì con đấy Tường Vi"
" Vì Bảo Anh có tình cảm với con"
Từng câu, từng chữ bác gái nói với nó giờ đang vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng Vi nín lặng, nó ngước lên nhìn anh Bảo Anh đang đứng sững một tích tắc rồi lại bước đi như thể không nghe thấy gì...
Những ngày sau đó nó chỉ thực hiện cái vòng tuần hoàn bao gồm: bệnh viện - trường học - nhà và cứ thế... Vi bỏ qua sự hiện diện của mọi người, nó chỉ chú tâm chăm sóc anh nhưng lúc nào anh có dấu hiệu tỉnh là Vi lại nhanh chóng ra ngoài, nó không muốn anh biết có sự hiện diện của mình trong căn phòng, dù trong nó ước muốn được nhìn thấy anh phút giây ấy luôn thường trực, nó phải cố chịu đựng, bởi chỉ có như thế kế hoạch của nó mới hoàn hảo...
- Ngày mai cậu ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh bình thường... – Bac sỹ thông báo tin vui cho bệnh nhân Minh Anh.
- Anh sắp khỏi rồi, hãy cố lên nhé Minh Anh!
Hôn thật nhẹ lên trán anh, một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, Vi bước đi...
Nó không biết rắng, thực ra, lúc ấy Minh Anh đã tỉnh...
- Cậu định đi đâu vậy Vi? - Trang nhìn thẳng nó, ánh mắt cô bạn cứ như thể thấu rõ hết những suy nghĩ của Vi...
- Tớ...
- Cậu định tới gặp anh Bảo Anh ư?
- ...
- Cậu sẽ đề nghị anh ấy để cậu quay lại và xin anh ấy bán số cổ phần mà anh ấy đang nắm giữ cho gia đình tôi...?
- Đủ rồi, cậu đừng nói nữa, không phải như thế...
- Cậu không bao giờ có thể là người nói dối tốt đâu thế nên đừng cố. Cậu đã làm tổn thương anh Bảo Anh bao lần rồi, không lẽ giờ lại tiếp tục muốn làm như thế...?
- Tớ đã nói không phải rồi mà, tớ không cố ý làm tổn thương anh ấy...
- Vậy cậu định lấy gì để trao đổi? Đừng nói với tôi là cậu sẽ nói rằng cậu yêu anh ấy nhé? Đó là lời nói dối trắng trợn nhất đấy Tường Vi... Vì người cậu yêu không phải anh ấy...
- ...