Khách qua đường vội vã
Posted at 27/09/2015
1304 Views
Em Trình, cố lên!
Ngày X tháng X năm X, thời tiết: nắng
Hôm qua Ôn Tịnh Nhã bắt mình lên núi bắt bướm cùng, phiền phức muốn chết, chẳng làm sao trốn được đành phải đi.
Dù người lớn đã từng cảnh cáo bọn mình là không được tự tiện lên núi, nhưng mình không thể để một mình nó lên nói được, rất nguy hiểm.
Hay là mách người lớn, nhưng sao mình có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?
Bướm thì chẳng bắt được mấy, khó khăn lắm mới tìm thấy một con, chuẩn bị bắt thì tự nhiên Ôn Tịnh Nhã túm lấy tay mình nói: "Thiếu Thần, Thiếu Thần, thả nó đi, nó rất đáng thương, nó với con bên kia là một đôi, đừng chia rẽ chúng nó." Sau đó mình bắt được một con, lúc quay lại thì thấy Ôn Tịnh Nhã nước mắt vòng quanh: "Xin cậu đấy, thả nó đi đi, nó giãy giụa ác liệt như thế sẽ bị thương mất."
Thật là không thể chịu nổi bọn con gái, rốt cuộc là ai muốn đi bắt bướm, cuối cùng lại làm như mình là người xấu vậy.
Sau đó Tịnh Nhã không đi được, chân bị xước chảy máu, lại còn bị trẹo chân, đau đến mức chỉ biết khóc.
Mình nói: "Cậu rắc rối chết đi được, để tôi cõng cậu xuống núi."
Ôn Tịnh Nhã hét to: "Không được! Cậu chưa nghe câu 'Nam nữ thụ thụ bất thân' à?"
Giả vờ giả vịt. Vừa rồi lúc leo núi, bị bám trượt còn túm lấy tay mình, khi ấy sao không nghĩ đến chuyện này đi.
Hai đứa vừa đi vừa nghĩ, chắc phải đi mất vài tiếng, cuối cùng cũng thấy anh mình trên đường.
Tịnh Nhã vừa thấy anh mình thì chạy ra ôm cổ anh ấy khóc tướng lên, cứ làm như mình bắt nạt nó không bằng. Anh hai cõng nó sau lưng, cả ba cùng xuống núi.
Thật đúng là chẳng có tí tiền đồ nào, được anh mình cõng trên lưng thì ngủ suốt đoạn đường xuống núi, tới tận khi trời tối vẫn chưa tỉnh, dọa mọi người phải đi mời bác sĩ, đồ con heo, còn không mau tỉnh dậy nói giúp mình vài câu, tức chết đi được.
Mình lại bị ăn một trận đòn, nhưng cũng không đam lắm, vì mình quen rồi. Tất nhiên mình không nói lí do nó kéo mình đi, ai bảo mình là đàn ông, phải biết gánh vác trách nhiệm chứ.
Buổi tối mình bị phạt không được xem tivi, úp mặt vào tường, còn phải viết bản kiểm điểm. Vẫn là anh hai thương mình nhất, lén đưa cho mình một cuốn truyện tranh mình mới thoát được buổi tối khó chịu. Sáng hôm sau, Ôn Tịnh Nhã lương tâm trỗi dậy, mang một bọc to đồ ăn ngon tới thăm mình, còn bắt chước giọng văn của mình viết bản kiểm điểm, sau đó cho mình chép lại.
Cô Phiêu, cô phải thề không được cho bố mẹ của em đọc những bài viết này, cô không thể phản bội lòng tin của em được.
Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Cảm ơn em đã tín nhiệm cô đến vậy. Cô xin thề... cô sắp ói máu rồi.
Ngày X tháng X năm X, thời tiết: âm u
Ô la la, đây là trang nhật kí cuối cùng, thế là mình sắp hoàn thành bài tập hè rồi.
Sáng nay mình dậy từ sáu rưỡi sáng, mặc quần áo, đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng.
Bổ sung một chút, lúc đánh răng mình dùng kem đánh răng hương dâu, nhãn kiệu gì mình quên rồi. Khi rửa mặt mình dùng xà bông hương chanh, sau đó lại dùng khăn khô lau sạch. Bữa sáng là sữa, trứng chiên, bánh ga tô, bánh bao, rau diếp, tương mặn và tương ngọt, jăm bông, mình ăn rất no, no căng cả bụng luôn.
Bây giờ là tám giờ sáng, mình rất cố gắng viết bài. Nhưng ngày hôm nay mới qua một chút thời gian, thật sự mình chẳng có gì để kể cả, ngoài trời đang âm u, có thể sẽ mưa, mọi người khi ra ngoài nhớ mang theo ô nhé, không có ô thì phải trú mưa, dầm mưa sẽ bị cảm cúm đó, nếu có sấm chớp lớn thì chớ trú dưới tán cây nhé.
Sắp đủ số chữ rồi, sắp đủ số chữ rồi, sắp rồi, vẫn chưa đủ được.
Nhưng mà cô Phiêu, cô nể tình em ngồi viết cả buổi sáng, dù không đủ số chữ thì cô có thể tha thứ được không ạ?
Các chuyên gia nói rồi, đối với trẻ em phải hay khuyến khích, ít phê bình, phải tìm ra sở trường của trẻ.
Lời phê của chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn Phiêu A Hề: Em Trình, nếu em đọc được lời phê này, mời em lên văn phòng của cô ngay, cô muốn động viên trực tiếp.
Tết Đoan Ngọ
Tết Đoan Ngọ chỉ có hai người năm 2004
Trình Thiếu Thần cầm một chiếc bánh chưng1 lên, lật qua lật lại xem xét.
Bánh chưng1: Một loại bánh hình như quả tram, làm bằng gạo nếp và nhân đậu xanh, gần giống bánh chưng của Việt Nam, là món ăn truyền thống trong ngày tết Đoan Ngọ của Trung Quốc.
Thẩm An Nhược: "Anh không ăn bánh à?"
"Đã nhiều năm không ăn rồi, thà không ăn còn hơn để bị dính tay."
"Có phải trước giờ anh chưa từng tự bóc bánh chưng?"
"Ừ."
"Anh muốn ăn vị nào? Em bóc cho anh nhé."
Thẩm An Nhược kiên nhẫn bóc từng cái bánh một, xếp ngay ngắn trong đĩa.
**** Tôi là đường phân cách đôi vợ chồng mới cưới ***
Tết Đoan Ngọ năm 2005
Trình Thiếu Thần gọi điện thoại về: "Tối nay anh tiếp khách, không về nhà ăn cơm."
Thẩm An Nhược: "Hôm nay là tết Đoan Ngọ, anh nhớ ăn bánh chưng đấy."
Trình Thiếu Thần: "Thế à? Vậy anh sẽ cố về sớm, em phần cho anh đồ ăn khuya nhé."
Lúc Trình Thiếu Thần về nhà, thấy vợ đang cuộn tròn trên sofa phòng khách, ngủ thiếp đi tự bao giờ. Anh nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ, nhưng Thẩm An Nhược vẫn tỉnh giấc, dịu dịu mắt vào bếp hâm nóng đồ ăn khuya cho anh, bóc từng cái bánh chưng một, ngáp ngắn ngáp dài ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.
**** Tôi là đường phân cách mệt mỏi ***
Tết Đoan Ngọ năm 2006
Thẩm An Nhược gọi điện thoại đến: "Tối nay có về nhà ăn cơm không?"
Trình Thiếu Thần: "Anh có việc, em ăn một mình đi."
Thẩm An Nhược: "Em biết rồi."
Thẩm An Nhược đi ăn KFC một mình, hai cái ngô, ba cái bánh tart và Milo, không có bánh chưng, béo ngấy đến mức buồn nôn, đành mua một bình trà xanh đi xem phim một mình. Về đến nhà đã gần nửa đêm, Trình Thiếu Thần vẫn chưa về.
**** Tôi là đường phân cách mỗi ngày một ngả ***
Tết Đoan Ngọ năm 2007
Bà Tiêu gọi điện: "Thiếu Thần, dạo này có bận gì không? Bưu phẩm gửi cho con đã nhận được chưa? Bên trong có một gói bánh chưng, con nhớ phải ăn đấy."
Trình Thiếu Thần: "Sao mẹ lại gửi bánh chưng ạ?"
"Tết Đoan Ngọ mà, ở nước ngoài khó mua lắm phải không?"
"Vâng, con biết rồi ạ. Thật ra không cần phiền phức như thế đâu, chỗ nào chẳng có người Trung Quốc, có gì không mua được chứ."
"Chẳng lẽ con tự mình đi mua sao?"
Trình Thiếu Thần tìm thấy cái bọc còn chưa bóc ra, mở ra thì thấy mấy cái bánh chưng, chợt ngẩn ngơ.
Bà Lâm Chiến Vân gọi điện tới: "An Nhược, dạo này con sống thế nào? Phải chăm sóc bản thân đấy. Hôm nay đã ăn bánh chưng chưa?"
Thẩm An Nhược: "Đã tết Đoan Ngọ rồi ạ? Con quên mất rồi."
**** Tôi là đường phân cách quay đầu là bờ ***
Tết Đoan Ngọ năm 2008
Trình Thiếu Thần vừa cẩn thận bóc lá bánh chưng, chỉ sợ dính tay, vừa nhìn Thẩm An Nhược đang uể oải: "Sao hôm nay em ăn ít thế?"
"Tâm trạng không tốt, không muốn ăn."
"Có muốn ăn bánh chưng không?"
"Không ăn đâu. Dính lắm, ăn xong lại phải đi rửa tay."
"Em muốn ăn vị nào? Để anh bóc cho em."
Bố Mẹ Mình
Bình giấm chua1
Mẹ mình là người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhất trên đời này, mọi người đều nói như vậy. "Mọi người" ở đây là ông ngoại mình, bác Tịnh Nhã, thím Luyến, ông nội Nhậm, bà nội Trần, thầy giáo Bạch, chú Lý, chú Trần, dì Tôn, thím Trương, còn cả đám bạn đã từng thấy mẹ mình nữa, rất nhiều rất nhiều người.
Bình giấm chua1: Nghĩa bóng ý chỉ ghen tuông. Xuất phát từ điển cố, thời Đường vua Đường Thái Tông muốn lung lạc lòng người đã bắt tể tướng đương thời Phòng Huyền Linh nạp thiếp, nhưng thê tử của ông này ngang ngược can thiệp, không đồng ý. Đường Thái Tông hạ lện cho thê tử của Phong Huyền Linh giữa việc nạp thiếp và uống thuốc độc chỉ được chọn một. Phòng phu nhân tính tình cường liệt liền cầm bát thuốc độc uống liền một hơi trước mặt Đường Thái Tông. Đến khi đó Phòng phu nhân mới biết thứ bà uống không phải rượu độc mà là giấm chua. Từ đó về sau 'uống giấm, giấm chua' còn được dùng với nghĩa ghen tuông, đố kỵ.
Nhưng mà, không có bố mình.
Vì có một lần mình nói với bố, bạn con khen mẹ xinh đẹp dịu dàng, bố nói: "Những người dịu dàng hơn thì không đẹp bằng mẹ con, đẹp hơn lại không dịu dàng bằng mẹ con, mẹ con chẳng qua có điểm trung bình hơi cao thôi, hơn nữa còn rất giỏi che giấu bản thân."
Bố lúc nào cũng chê mình đọc sách ít hơn bố, nói với mình mấy câu líu cả lưỡi giống y chang tiếng nước ngoài, mình không hiểu, nhưng có một chuyện thì mình thừa biết, bố mình đang ghen.
Đúng rồi, mình tên là Trình Già Minh, tên này mẹ mình đặt cho, cũng là bố mình đặt. Nghe nói chuyện là như thế này. Có một người đàn ông trong một quyển sách tên là Trình Gia Minh, mẹ mình rất thích người đó, vì thế muốn đặt tên này cho mình. Lúc đầu bố cũng đồng ý, dù bố nghĩ cái tên này rất tầm thường, nhưng bố tôn trọng ý kiến của mẹ. Nhưng sau đó bố vô tình biết được nguồn gốc của cái tên này, vì thế vô cùng tức giận, nhất quyết sửa tên cho mình. Bố với mẹ bàn bạc mấy tiếng đồng hồ liền, cuối cùng tên của mình mới thành thế này đây.
Bố đúng là một bình giấm chua, dù bố thường giả vờ không quan tâm gì cả.
(2) Miếng đậu phụ to
Tối qua mẹ không thèm để ý đến bố, bố cũng vậy, chẳng ai chịu ai. Đến tối, mẹ vào phòng kể chuyện cổ tích dỗ mình ngủ. Bố cũng qua dỗ mẹ: "Đừng giận nữa mà, coi như anh sai rồi, được chưa nào?"
Mẹ bảo: "Cái gì mà coi như anh sai rồi? Vốn dĩ là anh sai mà."
Bố nói: "Ừ ừ, em nói đúng, đúng là anh sai rồi."
Bố mẹ tưởng mình đã ngủ say, thật ra mình đang giả vờ ngủ thôi. Vì mỗi lần mẹ tưởng mình ngủ say rồi đều khẽ xoa mũi, mắt với tóc mình, mỗi lần như thế mình thấy rất vui vẻ, hạnh phúc, vì thế mình thích giả vờ ngủ lúc mẹ dỗ mình.
Bố đúng là chẳng có chút lập trường của đàn ông gì cả. Còn đâu cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, toàn là miếng đậu phụ mềm nhũn.
Nhưng mà bố chỉ giống miếng đậu phụ trước mặt mẹ thôi, trước mặt người khác thì rất giống đại trượng phu, đặc biệt là trước mặt mình, mỗi lần dạy dỗ mình đều đợi tới lúc mình sợ mới chịu tha cho.
Lúc bố không dạy dỗ mình, mình cũng yêu bố lắm.
(3) Tác dụng của tấm gương
Bố dạy mình, làm đàn ông con trai, có rất nhiều chuyện không thể làm, chẳng hạn như không được đánh con gái, không được hơi một tí là khóc, không được không có lý do chính đáng mà không đi nhà trẻ, không được kén ăn, không được nói dối, càng không được không thấy mẹ là chạy đi tìm mẹ khắp nơi.
Nhưng mà...
Cuối tuần nhân lúc mình không ở đó, bố gọi điện cho mẹ đang đi dạo phố với dì Thu Nhạn: "Bọn em đi cả ngày rồi, không thấy mệt à? Buổi tối còn muốn đi cùng nhau sao? Hôm khác ăn đi, hôm nay về sớm nhé, Già Minh tìm em cả ngày nay đấy." Huhuhuhu... Mình thề là mình không tìm mẹ cả ngày nay, mình chỉ tìm mẹ cả ngày nay, mình chỉ tìm mẹ có đúng một lần. Rõ ràng là bố nhớ mẹ, thế mà còn dám nói dối.
Có một lần, mình phát hiện lúc ăn cơm bố nhặt hết rau thơm, gừng với thịt mỡ trong bát ra lén vứt đi.
Mình cũng không thích mấy món đấy, còn phát hiện động tác bố nhặt thịt mỡ ra rất phong độ, vì thế mình cũng học theo bố. Nhưng mẹ lại nói: "Già Minh, con mà không ăn là không cao được đâu đấy...