XtGem Forum catalog

Khách qua đường vội vã

Posted at 27/09/2015

1329 Views

"

"Lúc ấy còn quá trẻ, phải giả làm thục nữ, chứ nhỡ không lấy được chồng thì sao."

Giang Hạo Dương cười, "An Nhược, chúng ta quen biết nhau đã hơn mười năm rồi nhỉ?"

"Hơn mười năm? Lâu như thế rồi sao?"

Cả hai cùng im lặng, đài phun nước vẫn đang tiếp tục trình diễn Bản giao hưởng định mệnh được phát, cột nước bắn thẳng lên trời thành một đám mây rồi dần dần tan mất. Thẩm An Nhược đột nhiên bật ra một câu hỏi: "Anh và Gia Mẫn chia tay khi nào vậy?"

"Bọn anh chia tay lúc nào?" Giang Hạo Dương bị câu hỏi chẳng hề báo trước của cô làm cho bối rối.

Thấy mặt Thẩm An Nhược đầy vẻ hoài nghi, Giang Hạo Dương kiên nhẫn giải thích: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Khi ấy cô ấy về nước nửa năm, muốn tìm một người đàn ông giúp cô ấy ngăn các đối tượng xem mắt, mà anh cũng vừa hay đang thiếu một người bạn khá giới đi cùng, có cung thì có cầu thôi. Quan hệ của bọn anh bây giờ cũng khá tốt."

Một kết luận rất thực tế,.Thẩm An Nhược im lặng trong giây lát, nhớ ra một số chuyện cũ, khẽ mím môi cười, "Lúc ấy em cứ tưởng chúng ta sắp thành người nhà đến nơi rồi, chuyện đời thật khó đoán..."

"Khó đoán thật, anh cũng chưa từng ngờ rằng bọn em lại như bây giờ."

"Bên nhau quá lâu khó tránh cảm thấy mệt mỏi."

"Giống như chạy bền ấy, sẽ có lúc cảm thấy mệt rã rời, nhưng chịu đựng, điều hòa một chút là ổn thôi. Em còn nhớ không, lần thi thể dục năm ấy em bỏ cuộc giữa chừng, cuối cùng vẫn phải thi lại, khổ sở thêm một lần nữa. Hà tất phải như thế?"

"Anh Giang này, anh không cần phải nhớ kĩ chuyện đáng xấu hổ của em như thế đâu." Năm đó quả thực xấu hổ không để đâu cho hết, tình trạng sức khỏe của cô cực kì kém, chạy được một nửa không thể không bỏ cuộc, sau cùng phải thi lại, bị anh cười nhạo suốt.

Lại im lặng một lúc, Thẩm An Nhược khẽ lẩm bẩm: "Gia Mẫn là một cô gái tốt, anh bỏ lỡ cô ấy thật đáng tiếc. với lại, chỉ sợ cô ấy không nghĩ như anh thôi."

"Cô ấy tất nhiên là rất tốt, đáng tiếc bây giờ đã là bạn gái của người khác rồi." Giang Hạo Dương thản nhiên nói.

Thẩm An Nhược im lặng nhìn anh, Giang Hạo Dương nhìn lại cô, dịu dàng nói: "An Nhược, đời người là thế đấy, thứ mà em đã bỏ lỡ, lúc muốn tìm lại thì đã không còn kịp nữa. Nếu đã mất rồi, chi bằng nghĩ cách quên nó đi. Đương nhiên, cũng có lúc em ngoảnh đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện nó vẫn ở chỗ cũ, nhưng chuyện ấy không nhiều đâu, chỉ có thể nhìn mà không thể có được, nếu không nắm bắt, cơ hội sẽ biến mất ngay."

"Hình như sắp trở gió, chúng ta đi thôi." Cô đột nhiên ngắt lời anh. Tia laser ở đài phun nước đang phối với khúc nhạc Điệu Valse mùa xuân, những tia nước mỏng manh khẽ bắn ra như đang múa, nhưng nhiệt độ đang giảm xuống, gió rất lạnh chẳng ăn nhập gì với tiết tấu nhẹ nhàng kia cả. Trong thời tiết này, ăn kem quả không phải là một ý kiến hay, cả người cô rét run.

"Không phải trước đây em rất thích bản nhạc này hay sao? Chưa nghe hết mà đã đi rồi à?"

"Không nghe nữa, em lạnh rồi."

Giang Hạo Dương cởi áo khoác đưa cho, cô không hề khách sáo khoác lên ngay, hai người cùng đi đến bãi đỗ xe. Thẩm An Nhược cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận Giang Hạo Dương đang nhìn mình, cô ngước lên nhìn lại, anh vẫn không hề né tránh, cứ nhìn cô chằm chằm. Trong ánh mắt ấy có chút gì đó như đang tìm kiếm, nhưng sự thấu tỏ vẫn nhiều hơn, khiến cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.

"Sao em cứ nhắc đến Gia Mẫn mãi vậy?"

"Tuần trước bọn em nói chuyện điện thoại, giờ gặp anh đột nhiên nhớ tới cô ấy."

"Em muốn nhắc nhở anh chuyện này nên mới chịu ra ngoài cùng anh?" Giang Hạo Dương như vừa hiểu ra, chậm rãi nói: "Vậy chúng ta trao đổi chút đi. Cũng tuần trước, cấp trên của An Khải ăn cơm cùng mấy người trong cục bọn anh, ai cũng uống hơi nhiều, sau đó chồng trước đầy bản lĩnh của em tự dưng hỏi anh một câu..."

"Ngày trước anh từng nói em vừa ngu xuẩn vừa tùy hứng, anh nói nghiêm túc đúng không?" Thẩm An Nhược lại ngắt lời anh, "Em vẫn luôn cho rằng mình rất thông minh, lại vừa biết quan tâm đến người khác."

"Muốn nhìn nhận vấn đề phải đứng ở góc độ thật gần và đặc biệt, mới có thể phát hiện những tính cách em không muốn người khác biết. Đáng tiếc phần lớn mọi người đều không có cơ hội, vì thế chỉ có thể thấy mặt thông minh,và biết quan tâm đến người khác của em." Giang Hạo Dương cười thản nhiên, "Tự em còn không nhận ra sao?"

Trước mặt anh, cô luôn giống một đứa trẻ, vô phương chống trả, vì thế lại cúi đầu không nói câu nào.

"Em không muốn biết anh ta hỏi gì sao?"

"Cục trưởng Giang, trăng đêm này tròn quá."

Giang Hạo Dương nhếch môi, "An Nhược, bộ dạng em bây giờ làm anh rất nhớ chuyện trước đây, đáng tiếc anh đã bỏ lỡ quá lâu rồi, đúng không?"

"Rốt cuộc tối nay anh muốn nói cái gì?"

"Vốn dĩ thật sự có lời muốn nói, nhưng có vẻ không cần nữa rồi." Giang Hạo Dương bình thản nói, "An Nhược, anh nhớ có một ngày rất lâu về trước em hỏi anh, vì sao chúng ta lại chia tay?"

"Anh ấy hỏi anh vì sao ư?"

Giang Hạo Dương cười: "Cuối cùng em cũng muốn biết rồi sao?"

Thẩm An Nhược nín thở, dán mắt vào đôi môi anh.

"Hôm đó, lúc Trình Thiếu Thần và anh chúc rượu riêng với nhau, bỗng nhiên anh ta hỏi anh: Năm đó sao anh lại vứt bỏ vợ tôi." Anh nhìn cô, "Có vẻ rất giống em đúng không, cả nội dung câu hỏi cũng không khác nhau."

Thẩm An Nhược ngẩn ngơ vài giây, ngước mắt nhìn anh: "Hai người các anh trở thành bạn tốt từ lúc nào vậy?"

"Vẫn luôn là bạn tốt đấy chứ. Anh nhớ bữa tiệc đầu tiên sau khi anh đi làm đã uống rượu với anh ta rồi, lúc đó, anh ta mới từ nước ngoài về, bắt đầu gây dựng TZ. Có phải quen biết anh ta còn sớm hơn em nhiều lắm đúng không?"

Cuộc đời này có lúc còn kịch hơn cả kịch, vô lý đến tột cùng. Đến bãi đỗ xe, Thẩm An Nhược cũng chẳng nói gì, cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.

Mỗi câu nói của Giang Hạo Dương đều có ẩn ý khác, hình như chứa vô số tầng ý nghĩa, lúc là dò xét, lúc mong chờ, lúc lại như đang xem kịch. Cô thấy mệt mỏi, chỉ muốn mau mau quay về, chợt nghe thấy anh chậm rãi nhả ra một câu: "Vừa nãy có thật là em không nhìn thấy anh ta?"

Thẩm An Nhược ngẩng phát lên nhìn anh, nụ cười của Giang Hạo Dương thoáng vẻ kinh ngạc: "Hóa ra là thật, anh còn tưởng em đang giả vờ."

"Anh nói người quen kia chính là anh ấy."

"Ừ, nhưng anh ta đã nhìn thấy em rồi, đoán chừng bữa cơm này anh Trình ngồi ăn cũng không được thoải mái cho lắm."

Con người này thật nham hiểm, Thẩm An Nhược thầm thở dài: "Giang Hạo Dương, sao em cứ có cảm giác cả tối nay anh đang chờ xem kịch vui vậy?"

"Ừ, có thể coi là như vậy."

Thẩm An Nhược nhìn theo ánh mắt của Giang Hạo Dương, thật không ra thể thống gì cả, cô thấy một đám người quen đang đi về phía bãi đỗ xe này, người nào cô cũng đã từng gặp. Người chồng trước của cô còn có luật sư Chu An Xảo, trợ lý Đàm Phân và Tần Tử Yên.

Đây quả nhiên là mùa thích hợp để hoài niệm chuyện cũ, đặc biệt là vô cùng phù hợp để bạn bè cũ tụ họp.

Thẩm An Nhược thấy hơi bồn chồn, rõ ràng vừa nãy còn thấy lạnh, giờ sau lưng đã ướt sũng mồ hôi.

Mấy người kia còn cách họ một đoạn, nhưng không nhìn về phía hai người, mà bãi đỗ xe rộng như vậy, cô rất muốn vờ như cái gì cũng không biết, cứ thế bỏ chạy luôn. Nhưng cô mới dịch một bước chân, Giang Hạo Dương đã kéo tay cô, thấp giọng nói: "Em không thấy quá mất lịch sự sao?"

Thẩm An Nhược khẽ thở dài, cô đương nhiên hiểu rõ dù không muốn đối mặt với những người kia, nhưng vẫn nên nể mặt đám bạn bè của Trình Thiếu Thần. Nếu kiểu gì cũng cho người ta xem kịch thì sao không diễn hay một chút? Nhưng Giang Hạo Dương chắc chắn không biết mối quan hệ của cô với những người đó, bằng không anh nhất định sẽ thông cảm cho lý do cô muốn vắt chân lên tháo cổ tháo chạy như thế.

Quả thực đám người đó lúc đầu không nhìn thấy hai người, suốt cả quãng đường cười nói vui vẻ, loáng thoáng nghe Chu An Xảo mắng: "Chà, tối nay cậu uống hết một nửa số rượu còn không gục, giờ lại biết xấu hổ mà giả vờ say ư?" Trình Thiếu Thần nói: "Đã nói với cậu rồi, bữa rượu trưa nay tôi uống còn chưa tỉnh đây." "Được rồi, được rồi, hôm nay tha cho cậu, hôm khác lại..." Anh ta im bặt ngay sau khi nhìn thấy hai người bọn họ. Cảnh tượng thật đặc sắc biết mấy, mỗi người đều có đầy đủ lý do để lúng túng và xấu hổ, nhưng ai cũng rất ung dung thản nhiên, chỉ trong vài giây đã nhanh chóng đổi thành thái độ vui vẻ hòa nhã như gặp lại bạn cũ.

"Trùng hợp quá, lại gặp rồi." Không ngờ Trình Thiếu Thần mở lời trước, khẽ gật đầu thăm hỏi, vẻ mặt và giọng nói đều đúng mực đến nỗi không thể bắt bẻ gì, cũng chẳng còn vẻ gì là say rượu nữa. Anh nói xong câu này, thản nhiên nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà thân thiện.

Trước đây xem tin tức giải trí, một diễn viên nào đó đã nói, tiền bối của cô ta là tay lão luyện, lúc diễn chỉ cần theo sự dẫn dắt của người đó là tự nhiên có thể nhập vai. Cô vẫn luôn không hiểu, cứ nghĩ rằng kĩ thật diễn của đối thủ càng cao siêu thì chẳng phải đối phương càng chịu áp lực hay sao? Bây gió cô dần có thể cảm nhận sự huyền diệu đó rồi. Ở đây chỉ cần hai cao thủ có thể khống chế được cục diện, những người khác chỉ phải phối hợp tích cực là được, vì thế ai cũng rất tròn vai.

Đoạn kịch này rốt cuộc cũng diễn xong, bọn họ tạm biệt nhau, lại phát hiện cả chỗ đỗ xe cũng rất gần, chỉ cách có một hàng. Như vậy lúc Trình Thiếu Thần đến thì đã biết cô ở gần đây, sau đó lại trùng hợp vào cùng một nhà hàng, anh đương nhiên nhớ biển số xe cô, trong lòng cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.

Lúc Thẩm An Nhược chuẩn bị ngồi vào ghế lái, mới nhớ ra trên người còn khoác áo ngoài của Giang Hạo Dương, vì thế cởi ra đưa cho anh. Hơi xấu hổ, những người kia còn đứng bên ngoài, nhưng cô cố gắng không nhìn họ. Từ gương chiếu hậu, cô thấy Tần Tử Yên lên xe của luật sư Chu, mở cửa sổ xe thò tay ra ngoài vẫy vẫy, cũng vẫy cả tay với cô, cô mở cửa sổ xe đáp lại, nghe thấy giọng của Đàm Phân: "Anh uống nhiều rồi, để em lái cho."

"Không phải em vẫn chưa khỏi sao? Anh chạy xe chậm là được rồi, lên xe đi."

Đàm Phân cười: "Em từ chối ngồi xe người uống rượu cầm lái, hay là gọi điện bảo tài xế đến đón anh?"

Lái xe ra ngoài thật chẳng dễ dàng gì, Thẩm An Nhược cẩn thận cho xe ra, đỗ lại, lại nghe thấy Giang Hạo Dương nói: "Nếu không ngại thì để tôi tiễn hai người một đoạn." Hóa ra vở kịch này vẫn chưa kết thúc.

"Cảm ơn, lát nữa tài xế sẽ đến thôi." Giọng của Trình Thiếu Thần vang lên.

"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn nhé. Tôi đột nhiên nhớ ra phải về nhà trước mười một giờ để liên lạc với một người bạn. Giám đốc Trình, anh nhớ đợi lái xe nhé, đừng tự lái xe đấy." Giọng của Đàm Phân.

"Sao em lại làm phiền Cục trưởng Giang thế?"

"Trước đây em chưa nói sao, em và Cục trưởng Giang ở cùng một khu, thuận đường mà."

Giang Hạo Dương cười: "Đúng thế, chúng tôi cũng coi như là hàng xóm đấy."

Thẩm An Nhược sắp lái xe ra khỏi bãi, tốc độ cực kì chậm, từ gương chiếu hậu thấy quả nhiên Đàm Phân dã vứt bạn học cũ kiêm sếp của mình lại, ngồi lên xe Giang Hạo Dương đi mất, còn Trình Thiếu Thần mở cửa xe của mình, ngồi vào, đoán chừng không định đợi tài xế đến.

Thật khổ cho đám người kia đã mất công diễn trò, nếu cô không phối hợp một chút thì thật là không biết điều. Thẩm An Nhược hít sâu vài lần, quay đầu xe đến bên Trình Thiếu Thần trước khi anh lái xe ra: "Lên xe."

Phần căng thẳng nhất đã qua, khi chỉ còn hai người trong khoảng không gian chật hẹp không khí đã dịu đi rất nhiều.

"Anh đang ở đâu?"

Nơi Trình Thiếu Thần nói là một khách sạn. Thẩm An Nhược nhìn anh nghi ngờ nhưng không nói gì, anh thích ở đâu cũng chẳng liên quan gì tới cô.

"Trợ lý Đàm sao vậy?"

"Trước đây cô ấy bị tai nạn xe."

"Có sao không?"

"Người thì không bị thương, nhưng một thời gian dài không dám lái xe."

"Ừm."

Sự im lặng làm không khí trong xe trở nên lúng túng, nhưng thực sự không có quá nhiều chuyện để nói. Qua một lúc lâu, Thẩm An Nhược mới nghĩ ra chủ đề thứ hai...