Insane

Hương Vị Đồng Xanh

Posted at 27/09/2015

1049 Views

Nếu xin được tài trợ, trường chúng ta sẽ tốt hơn. - Thầy hiệu trưởng không trách mắng gì thêm chỉ ra lệnh.

Việt Phương lập tức làm theo, cô đi ngay vào trong văn phòng rồi chuẩn bị giờ lên lớp của mình. Cả trường rộn ràng lên vậy thôi chứ thật sự vẫn chưa biết khi nào đoàn kia đến tham quan trường nữa.

Việt Phương dạy cả hai tiết học xong, cô đem những mảnh giấy vụn bị bọn trẻ vẽ hư cho vào sọt rác, rồi đem sọt rác đi đổ. Đi ngang qua cổng trường học, cô thấy bên ngoài cổng trường một chiếc xe màu đen có biển số nhìn quen quen.

Việt Phương lập tức mở cổng trường ra để quan sát cho kỹ. Cô nhìn một lát liền khẳng định đây là chiếc xe mà hôm qua nhìn thấy, không ngờ nó lại bị chủ nó đậu ở đây.

Việt Phương nghĩ đến cái bản mặt của tên biến thái khi ức hiếp cô là thấy tức giận, cô quyết định phải trả thù hắn ta một phen mới hả giận. Sọt rác trên tay cô, một sọt rác với những tờ giấy đầy màu sắc vì nước sơn màu vẫn chưa khô.

Học vẽ bình thường thì chỉ dùng bút màu nhưng Việt Phương rất thích vẽ bằng màu nước nên thỉnh thoảng lớp học vẽ màu nước, và hôm nay lại rơi vào ngày cô dạy cách vẽ màu nước.

Việt Phương ngó dáo dác xung quanh xem có bóng người hay không. May mắn là giờ này tất cả mọi người đều lo làm việc, hơn nữa trường học cũng ở một khu yên tĩnh ít người qua lại. Việt Phương khẽ mỉm cười nham hiểm, cô đổ nguyên cái sọt giấy màu lên xe Thiên Phong, sau đó dùng những giấy dính màu sơn còn ướt, cầm nó xoa xoa khắp xe của anh. Cô khoái chí nhìn chiếc xe màu đen tuyền bóng lưỡng đẹp đến nỗi in bóng cô lên xe bị dính một hỗn tạp màu, chẳng biết đó là cái màu chi nữa.

Làm xong, cô phủi tay khoái chí, còn làm vài động tác thể dục thoải mái, sau đó thu dọn hết mấy mẩu giấy vụn tang vật đem vào sọt rác để phi tang chứng cứ rồi mới quay đầu đi vào trường.

Việt Phương nào biết, ngay khi cô đến gần chiếc xe, cô đã bị người ngồi trong xe nhìn thấy rất rõ ràng, càng nhìn thấy vẻ mặt săm soi chiếc xe, sau đó nhìn ngó dáo dác trông khá là buồn cười của cô khiến người ta muốn bật cười lớn. Thiên Phong bỗng muốn ghi dấu lại khoảnh khắc thú vị này, anh lôi ngay điện thoại quay lại gương mặt cô. Không ngờ lại quay được một cảnh phá hoại tài sản vô cùng nghiêm trọng của cô.

Việt Phương không biết là kính xe của Thiên Phong là loại từ bên trong nhìn ra ngoài thấy rõ, còn từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy gì. Cũng chính vì thế mà cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của anh ở trong xe.

Thiên Phong cứ thế thu lại hết toàn bộ cảnh cô bôi bôi trét trét lên xe mình mà chẳng chút phản ứng nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý cười toe toét của cô mà Thiên Phong cũng phải cười theo, nụ cười của cô rất đẹp, rất tự nhiên, trong sáng. Giống như ánh nắng ấm áp giữa trời lạnh lẽo khiến người ta muốn đứng nhìn ngắm mãi mà thôi.

Đợi Việt Phương đi rồi, anh mới đi xuống xe. Nhìn chiếc xe của mình trông khiếp đảm mà không khỏi nhăn nhó mặt mày, lắc đầu thở dài thương cho số phận chiếc xe, chỉ vì chủ nó lỡ dại đắc tội với ai kia mà nó phải khổ sở hứng chịu thế này.

Vừa lúc Thiên Phong nhìn thấy xe Hoàng Tuấn đang chạy đến.

Hoàng Tuấn vừa xuống xe, anh đã trợn mắt thật lớn nhìn chiếc xe hầm bà nhằng màu sắc của Thiên Phong. Sắc mặt lo lắng xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn liền hỏi:

- Chiếc xe bị sao thế, có biết ai là người đã gây ra chuyện này hay không?

Thiên Phong quay đầu khẽ cười đáp:

- Tôi chịu thôi.

Hoàng Tuấn ngớ người nhìn Thiên Phong, trước tình trạng chiếc xe bị phá hủy thế này mà Thiên Phong không tức giận lại còn cười vui như thế, đúng là khá lạ lùng.

- Đi vào trường thôi! - Thiên Phong thúc giục Hoàng Tuấn. Anh xoay người đi vào bên trong trước.

Hoàng Tuấn nhìn chiếc xe lần nữa, lắc đầu không tin được.

Việt Phương đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài buồn chán, cô vốn đã kết thúc buổi dạy ngày hôm nay, có thể trở về nhà được rồi nhưng vì buổi tiếp rước kia mà phải nán lại, chờ đợi trong chán chường. Vừa đổ rác xong là bị hối đi thay áo dài ngay lập tức.

Chẳng là thầy hiệu trưởng có chút sĩ diện, bắt chước người ta, là tìm người trẻ để tiếp đoàn, chẳng những thế còn bắt phải mặc áo dài nữa cho lịch sự. Thật sự ba năm dài học cấp III đã quá quen thuộc với áo dài rồi nhưng vào những ngày trời oi bức thế này, nói thật, mặc áo dài chẳng khác nào là cực hình cả.

Cũng may vừa trả thù xong cho nên tâm trạng của cô rất phấn khích và thoải mái. Chắc chắn vẻ mặt của tên biến thái đó khi nhìn thấy chiếc xe của mình đã bị biến màu sẽ vô cùng, vô cùng tức giận. Chỉ nghĩ thôi mà Việt Phương cũng không nhịn được cười sảng khoái. Đáng đời hắn ta, dám ức hiếp cô.

Bỗng một chị đồng nghiệp chạy vào gọi cô:

- Việt Phương, họ đến rồi! Thầy hiệu trưởng kêu em ra ngoài tiếp khách.

- Dạ, em ra liền chị. - Việt Phương vội vàng đứng dậy đi ngay không dám nấn ná. Được tài trợ là một điều rất tốt, đám trẻ được học trong điều kiện tốt hơn, thoải mái hơn là điều mà tất cả các thầy cô đều mong ước.

Khi Việt Phương chuẩn bị mở cửa phòng thầy hiệu trưởng, cô vuốt lại tóc tai cho ngay ngắn, sau đó mới xoay cửa bước vào.

Trong phòng có đến bảy, tám người đứng chen chúc trong phòng thầy hiệu trưởng.

Có hai người đàn ông cao lớn đều ăn bận rất lịch sự, áo sơ mi trắng và xanh được ủi gọn gàng thẳng nếp đóng thùng trong chiếc quần tây đen. Dáng cao càng khiến hai người họ trở nên vô cùng lịch lãm.

Hai người họ quay lưng về phía cô, đối mặt với thầy hiệu trưởng. Việt Phương không nhìn thấy mặt hai người bọn họ, cô khép nép bước vào nhìn thầy hiệu trưởng nhỏ nhẹ nói:

- Thưa thầy...

- Em đến rồi. Đưa các vị khách của chúng ta đi tham quan trường học sau đó mời các vị đến phòng họp!

- Dạ! - Việt Phương nhỏ nhẹ đáp rồi nhìn mọi người nói. - Các vị, xin mời theo tôi!

Việt Phương mở rộng cánh cửa theo phép lịch sự giữ cửa cho các vị khách bước ra, nhưng khi tất cả mọi người xoay người lại thì Việt Phương bị sặc chính nước miếng của mình, cô sặc sụa mấy cái liền. Mắt chớp chớp liên tục như không tin vào mắt mình, khi người đứng trước mặt cô chính là cái tên biến thái và anh chàng bạn trai của Việt Tình.

Thiên Phong nhìn gương mặt đỏ bừng lên bị ho sặc sụa của cô khẽ cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn để bộ mặt nghiêm nghị lạnh lùng bước ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng.

- Không sao chứ? - Một giọng nói ân cần nhìn cô hỏi thăm trong khi những người kia lần lượt theo chân Thiên Phong ra ngoài.

- Không sao... - Việt Phương xấu hổ lắc đầu đáp rồi nhanh chóng bước ra ngoài để dẫn mọi người đi tham quan.

Hoàng Tuấn nhìn theo bóng dáng Việt Phương, anh cảm thấy cô hơi quen quen. Vốn có trí nhớ tốt, mấy giây sau, Hoàng Tuấn đã nhớ ra cô gái có nét rất giống Việt Tình này đã gặp ở đâu.

Việt Phương sau vài câu trò chuyện với mấy nhân viên thì nhìn Thiên Phong mà muốn khóc. Hóa ra cái tên mà cô thầm chửi là biến thái, cái tên mà cô ghét cay ghét đắng và vừa làm hư hại xe hắn lại là giám đốc, người có quyền quyết định xem có tài trợ cho trường hay không. Và bây giờ, cô buộc lòng phải lấy lòng anh ta để nhận được tài trợ.

Việt Phương nhìn Thiên Phong cười ngây thơ như chưa hề quen biết anh:

- Chào anh, hân hạnh được gặp anh!

Thiên Phong làm mặt lạnh không đáp, anh quay người nhìn vào bên trong các phòng học khiến Việt Phương tức muốn hộc máu, cô nghiến răng nghiến lợi dằn cơn giận để còn cầu lụy anh.

Sau đó anh nói một tràng tiếng Anh với cô khiến Việt Phương ngớ người, muốn đập đầu vào tường vì cô vốn tệ tiếng Anh. Hơi nhăn mặt nhìn Thiên Phong, cô cười ngượng hỏi:

- Anh có thể nói tiếng Việt không?

- No! - Thiên Phong đáp dứt khoát khiến Việt Phương tức chết, cô thật muốn xắn tay áo đánh cho anh một trận.

Việt Phương hít một hơi thật sâu, cô định dùng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình để giao tiếp thì một người đã nói với cô:

- Em cứ nói tiếng Việt đi, chị sẽ làm một bài report cho giám đốc xem.

Việt Phương mở cờ trong bụng, lập tức cười nói giới thiệu ngay. Trong lòng không quên rủa Thiên Phong một trận.

Việt Phương nhanh chóng bước đi đầu dẫn các vị khách đến từng phòng học để xem thiết bị vật chất của trường giờ đã cũ cần được thay mới. Dù sao thì dưới quê kinh phí không được nhiều như ở thành phố. Dân lao động nghèo, trẻ em thất học là chuyện bình thường. Cố gắng để các em có thể đến trường thì nhà trường cũng cố gắng giảm chi phí cơ sở vật chất, mà giảm chi phí cơ sở vật chất thì những vật bị hư hại lại không tiền sửa chữa.

Việt Phương nói bằng giọng nhẹ nhàng. Bài thuyết trình này cô đã chuẩn bị kỹ, cố gắng để nói không bị vấp, trình bày cho Thiên Phong nghe lý do vì sao trường rất cần sự tài trợ của công ty.

Chỉ có Thiên Phong và Việt Phương đi đầu, những người còn lại đều đi thụt lùi về sau, thành ra nhiều lúc Việt Phương nói cho mình Thiên Phong nghe. Tuy vẫn giữ nét mặt không hề thay đổi đi bên cạnh Việt Phương, nhưng ánh mắt anh thi thoảng liếc về phía cô. Hôm nay Việt Phương mặc một chiếc áo dài màu xanh dương nhẹ, chiếc áo đơn giản không nhiều họa tiết nhưng đính vài bông hoa cùng màu trên áo; chiếc áo ôm gọn lấy người, cùng với mái tóc dài xõa vai, Việt Phương hôm nay rất xinh đẹp. So với cái cô gái trợn mắt bặm môi ngày hôm qua và cô gái anh gặp ở sân bay thì khác biệt rất nhiều: nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn, giọng nói cũng êm tai hơn.

Anh không ngờ cô lại là cô giáo, nhìn cô bây giờ đúng là rất thích hợp làm giáo viên.

Thiên Phong giống như khám phá ra mặt khác của cô, lấy làm thích thú vô cùng.

Kết thúc buổi tham quan, Việt Phương mời Thiên Phong và mọi người vào phòng họp để bàn thêm một số việc như xin kinh phí bao nhiêu, cần trang bị thêm cơ sở vật chất gì... Thầy hiệu trưởng và vài thầy cô cũng tham gia. Vấn đề xin xỏ, Việt Phương nhường lại cho người khác.

Đến khi kết thúc, Việt Phương đã mệt đến muốn ngủ gục luôn, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, thay ngay bộ áo dài nóng nực này ra. Thay xong rồi thì Việt Phương cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cô hí hửng đi ra ngoài để về nhà nhưng không ngờ lại bị Thiên Phong đứng chặn ngay ở cửa.

Việt Phương không ngờ đến nên va vào lưng của anh thật mạnh, bị bật lùi ra sau mấy bước loạng choạng suýt ngã xuống, cũng may mắn là Thiên Phong quay lưng lại đỡ cô kịp lúc, nếu không chắc chắn là té đau rồi.

Việt Phương rất là bực tức, cô định lên tiếng mắng anh vì sao lại đứng chắn trước cửa phòng của người ta như vậy nhưng nghĩ lại, cô ráng nhịn xuống, cười cười hỏi anh có sao không bằng vốn tiếng Anh dở tệ của mình.

- Tiếng Anh của cô thật sự tệ quá! - Thiên Phong phán ngay lập tức bằng một câu tiếng Việt khiến mặt của Việt Phương biến hóa khôn lường.

- Ừ, tiếng Anh của tôi tệ vậy đó. Biết người ta tệ sao còn làm khó người ta chứ? Biết nói tiếng Việt mà không nói, bày đặt nói tiếng Anh.

Thiên Phong chẳng thèm để ý đến việc cô đang nổi giận, anh chỉ bình thản hỏi một câu:

- Gặp cả buồi rồi, vậy cô đã biết tên của tôi chưa?

Việt Phương lần nữa hả hốc miệng, cô chợt nhớ mình đã không hỏi tên anh khi nhìn thấy anh trong hàng ngũ người tham quan. Cô than thầm trong bụng...