Hương Vị Đồng Xanh
Posted at 27/09/2015
1046 Views
Anh đồng ý với em. Nhưng mà, anh cũng có một điều kiện.
Bảo trợn mắt nhìn Thiên Phong, trước đến giờ, chưa từng thấy Thiên Phong lại cao giọng ra điều kiện với mình như thế. Nhưng cuối cùng Bảo cũng nhẫn nhịn nhẹ giọng nói:
- Anh nói đi!
- Bây giờ em có thể ăn chơi, muốn gì thì làm. Nhưng mà khi nơi này được triển khai, em nhất định phải vào công ty làm việc, phụ giúp quản lý! - Thiên Phong nhẹ nhàng nhìn Bảo nói ra yêu cầu của mình.
- Không thích. - Bảo ngang tàng đáp.
- Tùy em thôi, anh cũng không ép, nhưng điều kiện của em, anh xin lỗi, không thể thực hiện. - Thiên Phong mỉm cười nhẹ, hai tay thoải mái đan vào nhau, mắt ung dung nhìn Bảo đáp lại.
Bảo giận đỏ mặt, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cương quyết của Thiên Phong, anh hít một hơi thật sâu:
- Được rồi, tôi đồng ý với anh! Đến lúc đó, tùy anh sắp xếp.
- Bảo! - Thiên Phong nhìn Bảo, thái độ của Bảo hoàn toàn bị cưỡng ép, anh thở dài khẽ gọi. - Anh chỉ là muốn tốt cho em thôi. Chúng ta dù sao cũng là anh em mà. Nếu như có điều gì bất mãn, em hãy cứ nói ra đi, hãy để cho anh biết.
Trước lời nói chân thành của Thiên Phong, Bảo phá ra cười lớn:
- Anh em... haha... trước kia thì có, bây giờ thì không. Thiên Phong, anh biết không, tôi thật sự ghét anh, ghét cái gia đình này. Toàn bộ đều là giả tạo hết, kể cả anh nữa đó. Tôi chỉ muốn rời xa mấy người mà thôi, anh hiểu không?
- Được rồi. Anh chấp nhận yêu cầu của em, sẽ không dùng cái tên Thiên Phong này nữa. - Thiên Phong rốt cuộc cũng nhún nhường không muốn tra hỏi thêm gì nữa, anh không muốn chọc cho Bảo nổi cáu lên.
- Vậy tôi đi đây. - Bảo quay người định bỏ đi thì Thiên Phong gọi lại lần nữa nhắc nhở.
- Em đã hứa sẽ gọi cho mẹ, em phải giữ lời hứa đó.
Bảo không trả lời, anh mở cửa phòng ra rồi đóng thật mạnh, gần như trút hết bực tức trong lòng qua cánh cửa.
Thiên Phong thở dài ngả người vào thành ghế, đứa em trai này, anh không biết phải làm như thế nào đây. Thiên Phong khẽ lấy kính xuống, đưa tay day day trán cho bớt nhức đầu. Cầm kính trên tay, anh đột nhiên nhớ đến Việt Phương, cô muốn tháo kính anh ra, anh không biết cô nói đùa hay thật nhưng cô quả thật rất thú vị, chưa ai làm anh có thể cười vui vẻ đến thế.
Nghĩ đến việc mình còn chưa cảm ơn cô vì đã chăm sóc nhà cửa giúp mình, lại nghĩ đến việc anh còn chưa biết nhà cô ở đâu trong lòng bỗng nhiên trống rỗng. Thiên Phong đành thở dài, lắc đầu đứng dậy, lên phòng tiếp tục làm việc dang dở của mình.
Cái bụng lần nữa kêu lên, Thiên Phong mới ngẩng đầu nhìn lên. Hóa ra trời đã sụp tối rồi. Đèn phòng cũng còn chưa mở.
Thiên Phong đi xuống dưới lầu, anh nghĩ là người giúp việc giờ này chắc là cũng đã đến rồi, anh định bước xuống thúc giục người đó nấu cơm cho nhanh, nào ngờ bên dưới cũng là một màn lờ mờ tối không có lấy một ánh đèn. Thiên Phong ngạc nhiên vô cùng, anh với tay tìm công tác đèn nhà, rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn.
“Này!” - Thiên Phong quát lên khi Hoàng Tuấn vừa nghe điện thoại. “Sao cậu không mướn người giúp việc cho mình chứ? Làm mình cứ tưởng có người làm, bây giờ đi xuống mới biết là không. Cậu nói xem, tối nay mình ăn cái gì đây hả?” - Thiên Phong không ngờ Hoàng Tuấn lại quên điều này.
“Haiz, mình xin lỗi, mình quên khuấy đi mất. Được rồi, mai mình sẽ tìm cho cậu một người. Giờ thì cậu hãy chạy xe ra nơi nào đó ăn tạm đi!” - Hoàng Tuấn tuy nói xin lỗi, nhưng Thiên Phong chẳng thấy cậu ta có chút nào hối lỗi nào cả, trong giọng còn có chút vui vẻ như tận mắt chứng kiến được cảnh anh chết đói.
Thiên Phong nghiến răng chửi thầm cái tên bạn mắc dịch này rồi bực tức cúp máy, anh nghe rõ bên kia Hoàng Tuấn đang ăn chơi vui vẻ. Đúng là quá đáng ghét mà! Anh thật không biết, cậu ta có phải là đang cố ý hay không?
Cuối cùng thì Thiên Phong cũng đành phải thay đồ đi ra ngoài tiệm ăn. Đến khi về nhà, bụng anh vẫn chẳng đầy được bao nhiêu, đồ ăn ở ngoài tiệm đúng là chẳng hợp với anh chút nào. Dù sao đây cũng là vùng quê, đồ ăn giá rất bình dân cho nên nấu cũng không ngon và không hợp vệ sinh cho lắm. Anh nhìn một chút cũng không dám ăn nữa đành tính tiền ra về.
Đi xuống bếp định tìm chút gì đó để lót bụng, Thiên Phong chợt thấy phần đồ ăn được đậy kỹ càng mà hồi trưa Việt Phương nấu. Thiên Phong quyết định đem hâm lại rồi ăn tiếp, dù sao cũng không nên bỏ phí thức ăn như thế.
Bình minh dần lên, không khí có chút se lạnh nhưng hứa hẹn một bầu trời trong xanh.
Việt Phương thập thà thập thò trước cửa nhà Thiên Phong, cô bâng khuâng không biết có nên đi vào hay không?
Hôm qua để quên bản phác thảo cùng chìa khóa ở nhà Thiên Phong. Cô lại còn kẹp tờ giấy lịch trình của thầy hiệu trưởng giao cho mình vào trong bản phác thảo, đến đêm qua mới nhớ ra. Nếu không lấy lại, đến khi vào trường, biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng.
Cho nên mới sáng sớm, Việt Phương đã vội vã chạy đến nhà Thiên Phong để lấy lại. Nhưng cô vẫn nhớ đến cảnh tượng lột khăn ngày hôm qua. Ai biết đâu, anh lại giở trò lần nữa thì sao. Đáng tiếc là chìa khóa cũng để quên, nếu không cô cứ thế đột nhập vào thì tốt biết mấy.
Việt Phương đang thập thò không biết có nên gọi cửa hay không thì sau lưng cô đã vang lên giọng của Thiên Phong:
- Nè! Mới sáng sớm cô đứng trước cửa nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?
Việt Phương giật mình loạng choạng vấp ngã ra phía sau, cứ thế lao vào lòng của Thiên Phong. Thiên Phong cũng chỉ tốt bụng đưa tay đỡ lấy cô, thế là lại thành ra hai người ôm nhau.
Trời lạnh, thân người ấm, hai cơ thể dính sát vào nhau, nếu nói không cảm thấy gì là nói dối. Tim Việt Phương run bắn lên; cảm giác này chưa từng trải qua, nó khiến mặt cô đỏ bừng ra, vội vàng rụt người rời khỏi vòng tay của Thiên Phong.
Thiên Phong cũng có chút ngại ngùng, anh khẽ ho một tiếng, lặp lại câu hỏi của mình khi nãy:
- Mới sáng sớm, cô đứng trước của nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à?
Việt Phương sau khi lấy lại bình tĩnh, nghe câu hỏi của Thiên Phong cô hếch mũi khó chịu nói:
- Trộm cái đầu của anh ấy! Nếu tôi mà là ăn trộm, cũng không thèm ăn trộm ở nhà của tên biến thái là anh đâu.
“Biến thái”, Thiên Phong không ngờ trò đùa của mình lại bị gán từ biến thái, anh lạnh giọng hỏi Việt Phương:
- Vậy chứ cô đến đây làm gì?
- Lấy đồ. - Việt Phương đáp cộc lốc.
- Đồ gì?
- Đồ hôm qua để quên, không được sao? - Cô hất mặt lên hỏi, sau đó trừng mắt ra lệnh. - Mau mở cửa đi!
Thiên Phong coi cái bộ dạng hùng hổ của cô, nhớ đến trận đòn đau diếng ngày hôm qua, quả thật là không khỏi rùng mình. May mà cây chổi đó cũng không nặng lắm, nếu không không biết anh sẽ ra sao khi bị cô đánh túi bụi như vậy. Cái tên Hoàng Tuấn kia cứ luôn miệng bảo con gái quê hiền lành nhu mì; hiền lành đâu không thấy, như mì đâu không thấy, chỉ thấy là đanh đá và hung dữ quá trời đi.
Thiên Phong lắc đầu, anh bỏ tay vào túi lấy chìa khóa, sau đó mở cửa cho Việt Phương đi vào nhà.
- Anh vào trước đi! - Việt Phương nhìn Thiên Phong với vẻ đề phòng.
Thiên Phong nhún người đi vào nhà trước, Việt Phương lẽo đẽo theo sau. Cô giờ mới để ý, Thiên Phong bận một bộ đồ thể thao thoải mái, chân mang giày, cả người đều có mồ hôi, giống như vừa đi tập thể dục về. Hèn chi lại xuất hiện từ sau lưng cô như thế.
Việt Phương vào nhà, vội vàng chạy đến chỗ mình để tập bản thảo, nhưng hoàn toàn trống trơn. Cô kinh hoàng quay sang Thiên Phong hỏi:
- Anh có thấy một tập bản thảo tranh vẽ ở đây hay không?
- Có. - Thiên Phong mở tủ lôi ra một chai nước mở nắp uống một hơi mới trả lời.
- Nó đâu rồi? Trả cho tôi! - Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong đòi.
- Muốn lấy lại thì nấu đồ ăn sáng cho tôi đi! - Thiên Phong mỉm cười gian nhìn Việt Phương đáp, giọng đắc ý vô cùng
Việt Phương sửng sốt đến nỗi cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng liếc nhìn vẻ mặt giương giương tự đắc của Thiên Phong cô đã khẳng định lời mình vừa nghe là sự thật. Cô hít một hơi thật sâu cố kìm nén sự bực dọc trong lòng, nhìn Thiên Phong nở nụ cười chết người nói:
- Tâm thần!
Vẻ tự đắc trên gương mặt Thiên Phong bỗng biến mất, anh trợn mắt nhìn cô có chút giận dữ hỏi:
- Cô vừa nói gì?
Thấy sắc mặt Thiên Phong thay đổi, Việt Phương đâu ngu dại gì mà lặp lại lần nữa, cô nhún vai không đáp chọc tức.
Thiên Phong hừ lạnh một cái, anh đi đến bên một cái kệ, tập phác thảo được đặt ngay ngắn ở trên đó. Việt Phương nhìn thấy thì tự chửi thầm, sao cô không chịu tìm nó một lát chứ, đỡ phải nghe tên này nói nhảm. Việt Phương bước đến bên Thiên Phong, chìa tay ra trước mặt anh, sẵng giọng bảo:
- Trả tôi!
- Hửm... - Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt không hài lòng. Việt Phương nuốt ực nước bọt xuống rồi cố cười ngượng nói một lần nữa nhưng là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
- Anh làm ơn trả tôi tập bản thảo này! Trong đó có một tờ giấy ghi lịch trình, tôi cần phải nộp gấp vào sáng nay.
Thiên Phong đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, ánh mắt lơ đãng nhìn nơi khác giống như chưa nghe thấy cô nói cái gì. Bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ cố tình gây sự khiến Việt Phương tức điên lên, cô không thèm cầu xin Thiên Phong nữa, trực tiếp xông tới giành lại tập bản thảo trong tay Thiên Phong. Thiên Phong đang giả vờ lơ đãng không nghe cô nói cái gì, nhưng anh vẫn thấy hành động xông đến của cô và nhanh chóng kịp thời giơ cao cái tập bản thảo kia lên.
Thiên Phong khá là cao, anh cao trên 1m8. Còn Việt Phương, cô không cao lắm, chỉ hơn 1m6 mà thôi. Cho nên chiều cao thật rất chênh lệch, cô muốn lấy tập bản thảo từ trong tay của Thiên Phong quả thật rất khó. Việt Phương phải kiễng chân lên mới chạm vào được tập phác thảo, nhưng Thiên Phong hết truyền sang tay này lại truyền sang tay kia, làm Việt Phương muốn lấy lại vô cùng vất vả.
Sau một hồi cố gắng, mặt cô đỏ bừng lên, cô tức tối, một tay nắm lấy cổ áo của Thiên Phong cố kéo người anh xuống, tay còn lại cố gắng lấy cho được tập phác thảo. Giằng co mãi, người Thiên Phong cứ bị đẩy về sau.
- Nè...