Hoa tình đẫm máu
Posted at 27/09/2015
927 Views
Tường Vân nhìn chị và cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay với vẻ ngạc nhiên.
Tường Linh bước tới giựt cái chìa khóa ở tay em và chạy qua mở cửa phòng Lâm. Trong phòng trống trơn, Phi Diệp khẽ nghiên mình:
- Thôi chào cô...
Mặt Tường Linh tái rồi đỏ, đỏ rồi tái, nàng thấy Phi Diệp quay ngó thì mím môi kêu:
- Ê hãy đứng lại, đừng coi thường ta quá mức thế.
Đồng thời chỉ một thoáng Tường Linh bước tới bên Phi Diệp dơ tay toan nắm vai chàng kéo lại. Nhưng Phi Diệp đã né kịp và nhanh như chớp nắm trọn bàn tay của Tường Linh trong tay mình mà lắc lư như chàng.
- Cảm ơn cô, chúc cô ngủ ngon nhé. Và xin nhắc cô giữ lời hứa bỏ qua vụ này.
Nói xong Phi Diệp rảo bước bỏ đi, Tường Linh mím môi nhìn theo đăm đăm trong khi Tường Vân đến bên vỗ vai chị:
- Chi... chúng ta đi nghỉ là hơn..
Tường Linh giật mình quay lại, nàng đã hiểu Phi Diệp là tay võ thuật có lẽ hơn nàng một bực, cái tránh né và bắt nổi tay nàng trong nháy mắt một cách lịch sự vừa rồi chỉ có nàng hiểu.
Tường Vân cũng hiểu sự ngỡ ngàng tức tối cho nên vội khoác tay kéo chị trở lại, Tường Linh theo em như một cái máy, hy vọng đòi lại tấm hình từ tay Phi Diệp tan theo mây khói, đồng thời một ý nghĩ buồn nản đến với nàng:
- Mẹ ta khuyên ta phải.. ta không nên lựa chọn nghề thám tử trong khi còn thua mưu kém trí nhiều người.
Tường Linh mím môi, tay bóp chặt chiếc chìa khóa.
- Nhưng ta quyết khám phá xem Phi Diệp làm cách nào mà mở được cánh cửa cứu Lâm. Chính ta đã mở cửa thấy cửa còn khóa rõ ràng mà. Nếu không ta có thể đã nghi Tường Vân để ngơ cho hắn cứu Lâm.
Tường Vân vui thầm trong lòng vì giúp được kẻ mình yêu và nàng đang hướng tâm hồn theo dõi chàng trai trẻ đẹp hiên ngang đã ngự trị trong tim nàng như một người yêu từ thuở trước.
Ở nhà Tường Linh về, Phi Diệp thấy Lâm đã nằm khèo chờ đợi. Lâm nhỏm ngay dậy vồn vã hỏi:
- Anh hai.. có phải cô Tường Vân đưa chìa khóa cứu em không?
Phi Diệp mỉm cười gật đầu, nhưng nói:
- Đúng vậy đó.. nhưng em phải kín đáo nghe chưa, em đừng bao giờ nhắc đến điều đó kẻo mình mang ơn cổ mà lại hại cổ là bất nghĩa. Lâm cười:
- Em biết điều đó mà anh hai, em xem ý cô Tường Vân mến anh lắm à. Phi Diệp vừa thay đồ vừa bảo Lâm:
- Anh yêu Tường Linh. Vậy em phải bỏ cái ý nghĩ đó từ bây giờ, em không được gắn ghép cô Tường Vân với anh để làm khổ cho anh. Anh muốn kết duyên với Tường Linh vì anh nghĩ mẹ anh đã làm lỡ duyên nàng bây giờ anh phải đền bù. Nàng chưa làm vợ Tuấn Hùng thì anh chưa cần coi nàng là góa phụ. Lâm thở dài:
- Nếu vậy cô Tường Vân sẽ khổ đau anh à. Theo em thì anh nên yêu Tường Vân, em thấy Tường Vân hiền và dễ thương hơn. Phi Diệp xua tay rồi xách áo vô phòng:
- Anh chỉ có thể coi Tường Vân như em gái, đừng nói đến cổ nhiều tức là làm cho cổ buồn. Anh biết anh hạp với Tường Linh hơn, Tường Vân còn non lòng nhẹ dạ quá.
Phi Diệp nói vậy rồi bảo Lâm:
- Má anh đã biết em về chưa?
Lâm gật đầu:
- Biết, dì hỏi em nhiều lắm và khi biết mấy bữa nay em ở nhà Tường Linh thì dì đỡ lọ. Anh à, em hy vọng Tường Linh sẽ là chị dâu của em.
Phi Diệp hơi buồn:
- Chuyện đó chưa thể trả lời em được, chỉ biết Tường Linh hứa bỏ sự khám phá của nàng nếu anh cứu được em ra khỏi nhà nàng. Lâm nhìn Phi Diệp cười:
- Rồi nàng có phục anh không?
Phi Diệp lấy điếu thuốc đặt lên môi mỉm cười hoài nghi:
- Chưa chắc lắm bởi vì anh yêu cô ta, anh không muốn bạo động để mất lòng nên tránh thử sức. Anh chỉ dùng mưu trí đem em ra khỏi thôi. Như vậy chưa chắc đã chinh phục được sự cảm phục của cổ nhưng dù sao anh cũng nhớ ơn Tường Vân. Lâm nhìn trộm Phi Diệp, lòng hắn muốn ghép Tường Vân với chàng hơn là tán thành chàng yêu Tường Linh. Đã khuya hai anh em thôi nói chuyện. Lâm như nhớ Tường Vân nên cứ lục đục mãi, hắn nghĩ:
- Cô Tường Vân dễ thương, cổ phải được hạnh phúc hơn chị mới phải, mai nếu xe của Tường Linh không ở nhà thì ta vô thăm Tường Vân xem tình ý cổ ra sao. Lâm tính như thế nên lo ngủ để sáng sẽ đi, trong khi ấy ở căn nhà bên cạnh bà Lệ Hằng đang ngồi một mình trước một chai thuốc mới bào chế xong. Bà đã bỏ nhiều công phu vào chai thuốc này. Bà giơ chai nước lên cao, đôi mắt đẹp đen láy của bà sâu hoắm vì những đêm thức suy tư.
Bà tự nhủ sáng mai sẽ hỏi con trai thật cặn kẽ và cùng đi đến một quyết định chung, dù sao bà chỉ là người hành động cho tương lai của con bà, việc trả thù thực hiện được thì càng hay nhưng với điều kiện không ảnh hưởng đến cuộc đời Phi Diệp.
Phi Diệp cũng hiểu như vậy nên đỡ lo, chàng biết rõ mình là niềm an ủi, là niềm tin vào tương lai của mẹ, chàng hy vọng thuyết phục được mẹ bỏ qua hận thù nên buông thả tâm hồn trong giấc ngủ saỵ Hình ảnh Tường Linh chập chờn thoáng qua óc Phi Diệp như ru chàng trong giấc ngủ yên.
Chương 8:
Sáng hôm sau Phi Diệp thức dậy trước Lâm chàng đánh răng rửa mặt rồi ngồi viết cho Tường Linh lá thư đầu tiên, chàng muốn cám ơn nàng và thầm kín tỏ cho nàng biết lòng mình.
Khi Lâm thức dậy Phi Diệp nhìn hắn nói:
- Chút nữa em ghé nhà cô Tường Linh đưa dùm anh thư này. Lâm gật đầu ngay vì chính hắn cũng muốn ghé thăm Tường Vân để cám ơn và dò xét tình cảm của chị em nàng.
Ở nhà bà Tường Lan giờ này Tường Linh còn ngủ, Tường Vân đang ngồi chải tóc nghe tiếng chuông reo nàng giật mình chặn tay lên ngực, khi thấy Lâm đứng ngoài cổng Tường Vân mới buông một hơi thở dài và cảm thấy nhẹ nhõm mình mẩy. Tường Vân bước ra mở cổng cho Lâm và lấy làm lạ tại sao từ hôm quen với Phi Diệp đến nay cứ mỗi lần nghe tiếng chuông hoặc một tiếng động mạnh nàng hay giật mình, hồi hộp.
Lâm mang thư của Phi Diệp mời Tường Linh đi ăn cơm tối nay, nhưng gặp Tường Vân hắn vồn vã vui cười:
- Tôi về nhớ hai cô dữ dội muốn trở lại xin bị giam nữa chớ.
Tường Vân nhìn Lâm:
- Nhớ thì em có thể đến chơi thường có chi mà ngại..
Và nàng nghĩ lẽ ra mình không nên để Lâm bấm chuông lâu như vậy, nàng sợ chị biết có Lâm đến mà thức dậy ngay thì sẽ không có thì giờ cho nàng hỏi thăm Phi Diệp. Tường Vân cũng khôn lắm nàng muốn dùng Lâm làm gạch nối giữa nàng và Phi Diệp nên vui vẻ hỏi:
- Đêm qua em về ngủ ngon chứ?
Lâm nhìn nàng chớp mắt cảm động, lòng Lâm vẫn mến Tường Vân hơn, nụ cười của nàng dễ dãi nhẹ nhàng quá.
Nhưng Phi Diệp lại yêu Tường Linh, chàng bắt Lâm đưa thư mời Tường Linh hội ngộ, Lâm đâm ra lúng túng nhìn Tường Vân:
- Cô tốt quá.. Em xin cảm ơn nhưng em muốn gặp cô Tường Linh.
Mặt Tường Vân hơi xanh đi nàng quay nhìn phía sau:
- Chắc chỉ nghe chuông reo mới thức chưa xuống kịp, em cứ ngồi chơi một chút rồi chỉ xuống.
Tường Vân vừa nói dứt câu đã thấy chị đang từ từ bước xuống thang lầu, nàng chỉ Lâm nói mau:
- Chỉ xuống kìa...
Tường Linh thấy Lâm liền hỏi:
- Chi đó chú em? Có việc gì mà chú em đến sớm vậy?
Lâm đưa lá thư:
- Anh hai em sai đến đưa cho cô lá thư này. Ảnh nói phải đến sớm mới gặp cộ. Nghe nói Phi Diệp gởi thơ cho chị trái tim Tường Vân bóp lại mặt nàng xanh đi, đôi mắt dán chặt vào lá thư ở tay Lâm, Tường Linh cầm ngay lá thư ấy mở ra đọc rồi bảo:
- Được, em về nói với anh hai rằng chị nhận lời.
Lâm quay nhìn Tường Vân, thấy nàng biến sắc môi tắt hẳn nụ cười và quay bước vào nhà, chỉ một cử chỉ đó cũng đủ cho Lâm hiểu, hắn se lòng nghĩ:
- Nhất định là cổ cũng yêu anh hai..
Tự nhiên Lâm thương Tường Vân vô cùng, có lẽ hắn được gần gũi nói chuyện với Tường Vân nhiều hơn, Lâm chào Tường Linh ra về mà lòng vẫn còn thắc mắc lắm. Tường Linh không để ý đến thái độ của em gái, nàng cầm lá thư của Phi Diệp vô phòng đọc lại:
Tường Linh mến,
Tôi thành khẩn muốn được gặp Tường Linh tại nhà hàng Thanh Thế, vì có một câu chuyện định muốn nói với Tường Linh. Nếu không có gì trở ngại tô hân hạnh được đón Tường Linh vào lúc 19 giờ, Tường Linh trả lời ngay cho Lâm... Mong chờ.. Phi Diệp
Tường Linh đọc thư xong thì nằm dài đặt lá thư lên ngực, tưởng tượng đến khuôn mặt Phi Diệp nàng nghĩ:
- Phi Diệp có vẻ thành thật, dự tính mau và cương quyết, coi bộ hạp với mình lắm. Tim nàng bắt đầu đập qua nhịp điệu yêu đương, hình ảnh Tuấn Hùng tương tự như Phi Diệp thay đổi quả tim nàng đến nổi nàng tưởng như mình chỉ có nhận được rõ rệt nét của Phi Diệp... Phi Diệp... Vậy là Phi Diệp đã chiếm trọn trái tim trinh nữ tài bạ Khi đã biết mình yêu rồi, Tường Linh không thể nào giữ được tình yêu trong lòng, nàng cầm lá thư qua kêu em gái và tỏ vẻ e lệ:
- Nực cười quá em à.. Em đọc thử coi nè, anh chàng ấy gởi thư hẹn gặp chị tối nay. Tường Vân biết chị vô tình nhưng cái vô tình ấy làm cho nàng đau đớn vì vậy nên cô cầm lá thư đó đọc, đọc xong nàng nhếch một nụ cười phê bình:
- Anh chàng này có vẻ thạo hẹn hò lắm, ảnh hẹn hò chị Ở đây hôm nay nhưng không biết ngày mai, ngày mốt ảnh hẹn những ai?
Tường Linh nhìn em nói:
- Em nhận định Phi Diệp như một gã sở khanh vậy sao?
Tường Linh vẫn cười để che dấu cõi lòng tê tái.
- Em đoán chơi vậy thôi, bởi vì em thấy anh ta có bộ gió đứng đắn sao hẹn hò có vẻ không được đàng hoàng, tại sao anh ta không đến nhà này gặp chị? Tường Vân biết rõ Phi Diệp muốn tránh mình và chỉ nói chuyện riêng với Tường Linh, nàng nghĩ trong lòng:
- Hừ.. đồ phản bội.. Khi hắn nhờ ta thì hẹn hò ta tử tế nay lại trở mặt dấu diếm, thì ra con người ấy không biết xử ân oán phân minh, nếu không có ta giúp đỡ thì dễ gì hắn cứu được Lâm mà hòng hẹn được chị Tường Linh..
Nhưng Tường Linh lại cho lời phê bình của em là đúng nên gật đầu:
- Đúng, em nói đúng, theo lẽ Phi Diệp nên đến đây nói chuyện chớ hẹn hò chi? Tường Linh nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng khi nãy chị không nghĩ xa xôi nên lỡ nhận lời rồi thì chị đành phải đến gặp ảnh một lần...