Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

1521 Views

là bố cháu? – Bạch Nhạn khẽ hít vào một ngụm hơi lạnh.

Ông Khang Vân Lâm khó nhọc cúi đầu xuống:

- Bố không phải. Bố con...

- Là ai? – Tim Bạch Nhạn ngừng đập.

- Mẹ con không nói cho con sao?

- Ông ấy là ai?

- Đợi mẹ con nói cho con đi! Nhạn Nhạn, hôm nay bố tới để thăm con, con vẫn sống tốt chứ?

- Tốt không thể nào tốt hơn. Bí thư Khang – Bạch Nhạn nhắm mắt lại – Bác muốn đi huyện Vân, mẹ cháu có biết không?

- Bố muốn cho bà ấy bất ngờ nên chiều nay chuẩn bị đi huyện Vân gặp bà ấy.

- Bác Khang, cháu thật sự không muốn đả kích bác. Với tuổi tác và chức vụ của bác hiện nay, bác đã không phải là người bà ấy cần nữa rồi. Nhân lúc suy nghĩ này của bác mới đang manh nha, tốt nhất là hãy dập tắt nó đi rồi trở về nhà chăm sóc cho bà Lý. Thực ra đời này người bác cần bù đắp nhất chính là bà ấy, chứ không phải là bà Bạch Mộ Mai. Bác cứ từ từ dùng bữa, cháu đi làm đây.

Bạch Nhạn lẳng lặng đứng dậy, không nhìn ông Khang Vân Lâm thêm một cái nào nữa.

Ông Khang Vân Lâm bần thần chớp mắt, không định thần lại được.

Đi dưới ánh mặt trời, Bạch Nhạn mới cảm thấy người ấm lên, cô thở dốc từng hơi, như thể đã phải nín thở rất lâu.

Mối nghiệt duyên này, lúc nào mới có thể cắt đứt đây!

Suốt buổi chiều, Bạch Nhạn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn.

Mặc dù cơ thể cô vẫn đi ra đi vào phòng mổ, người khác hỏi gì cô đều trả lời đầy đủ, y tá trưởng cần gì cô đều có thể đem đến rất chính xác, nhưng suy nghĩ của cô đã treo ngược cành cây từ lâu.

Thực ra, đây chính là biểu hiện của chứng rối loạn tâm lý cưỡng chế[1'>.

[1'> OCD (Obessive-Compulsive Disorder): một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh là bị ám ảnh, cảm thấy lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

Không thể không thừa nhận, bây giờ dù cô và bà Bạch Mộ Mai có cắt đứt triệt để đến mấy, nước sông quyết không phạm nước giếng, nhưng nước sông hay nước giếng xét cho cùng cũng đều là nước. Bà Bạch Mộ Mai là mẹ cô, điều này không thể phủ nhận. Chuyện của bà, cô không thể không để tâm, hơn nữa lại còn dính dáng đến bố của sếp Khang, đúng là đã loạn càng thêm loạn.

Nhưng cô thấp cổ bé họng, chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn bí thư Khang lao đầu vào lửa mà không dám đưa tay ra cứu giúp. Đúng là nực cười, ông Khang lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy mà lại không nhìn rõ được bộ mặt thật của bà Bạch Mộ Mai. Ông ta sẽ không cho rằng Bạch Mộ Mai ở vậy bao nhiêu năm là vì không thể quên được ông ta đấy chứ? Nếu bà Bạch Mộ Mai thật sự có thể si tình tới mức đó, vậy thì cô từ đâu chui ra?

Tình yêu quả đúng là trẻ không tha già không thương, khiến IQ con người ta tụt giảm, có mắt như mù.

Hiện giờ, trong mắt bà Bạch Mộ Mai, ông Khang Vân Lâm là một kẻ dở ông dở thằng, theo quan điểm về hạnh phúc và tình dục cường điệu của bà thì ông chẳng có chút giá trị sử dụng nào. Bà Bạch Mộ Mai sẽ chẳng vì tình yêu mà dành nửa đời sau của mình để đi phục vụ một ông già.

Tình yêu rất đẹp đẽ, hiện thực lại rất tàn khốc.

Bạch Nhạn chỉ hy vọng ông Khang Vân Lâm vẫn chưa kích động đến mức thông báo quyết định này cho vợ cả và vợ lẽ của ông ta, như vậy số người chịu tổn thương có thể ít đi một chút. Trải qua những năm tháng dài dằng dẵng, sức chịu đựng của bà Lý có lẽ đã mạnh hơn nhiều so với thời trẻ!

Bốn giờ, Lãnh Phong đúng hẹn gọi điện thoại cho Bạch Nhạn. Bạch Nhạn nói mình không được khỏe, muốn về nhà nghỉ ngơi. Nghe vậy Lãnh Phong nói là cô đói rồi, anh sẽ đến ngay để đưa cô đi ăn.

Bạch Nhạn nắm chặt điện thoại, trong lòng không phải là không rung động. Nhưng, con thiêu thân bị thương cũng có sự lựa chọn, không thể cứ thấy nguồn sáng ấm áp là lao đầu vào. Lãnh Phong rất tốt, quan tâm tới cô, tâm tư muốn theo đuổi cô của anh cô cũng hiểu được. Nói ra thì không biết cô hạnh phúc hơn Liễu Tinh biết bao nhiêu lần. Vừa ly hôn đã có một người đàn ông tốt như vậy chờ đợi sẵn, muốn bao nhiêu hư vinh có bấy nhiêu. Con người ta quý ở chỗ biết tự lượng sức mình, trong lúc đón nhận sự quan tâm của Lãnh Phong, cô đặt tay lên ngực tự hỏi: điều Lãnh Phong mong muốn, cô có thể mang đến cho anh không?

Ít nhất, hiện giờ, cô không có tâm trạng, cũng không có tự tin mang đến cho anh. Bởi vì là Lãnh Phong, nên cô càng phải thận trọng hơn. Minh Thiên nói, Lãnh Phong vì cô nên mới tới Tân Giang. Khi đó, Lãnh Phong mới chỉ nghe về cô chứ chưa từng gặp mặt.

Bất kỳ người con gái nào khi nghe được chuyện này đều sẽ bị sự cố chấp và lãng mạn đó làm cho cảm động đến rơi lệ. Cô là một dạng khác, nghe xong trầm mặc rất lâu rồi khẽ thở dài.

- Em muốn về nhà nằm một chút, trước khi ngủ em sẽ nấu cháo ăn. – Bạch Nhạn nói.

- Vậy tan làm xong anh tới thăm em?

- Ngày mai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.

- Bạch Nhạn?

- Hả?

Lãnh Phong mím chặt môi, thở thật sâu:

- Làm bạn gái anh nhé, được không?

Bạch Nhạn thông minh sắc sảo thế nào, anh đã được chứng kiến. Nếu cứ vòng vo tam quốc mà không đi thẳng vào vấn đề, cô sẽ còn vòng vo xa xôi hơn cả anh.

Câu hỏi ép thẳng vào tim khiến Bạch Nhạn suýt nữa thảng thốt kêu lên.

- Em đã ly hôn mấy tháng rồi, tâm trạng có lẽ đã ổn định hơn nhiều. Trước đây anh đã từng thổ lộ với em, nhưng khi đó không phù hợp. Bây giờ thì được rồi chứ? – Lãnh Phong giải thích thêm.

Bạch Nhạn thận trọng cân nhắc câu chữ, lựa lời đáp:

- Anh Lãnh, cũng không biết tại sao, có lẽ là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nên em có vẻ như mắc chứng sợ hôn nhân. Cứ nghe tới kết hôn là mồ hôi túa ra đầy người.

- Chúng ta làm người yêu trước, kết hôn ít nhất phải hai năm nữa. Hồi đi học anh có học thêm về tâm lý học, nhất định anh sẽ có biện pháp xua tan chứng sợ hãi của em. – Lãnh Phong binh đến tướng chặn, không hề nao núng.

Bạch Nhạn đỏ bừng mặt, nhất thời ấp úng:

- Nhưng... em sợ sẽ khiến anh nhỡ nhàng.

- Bạch Nhạn – Giọng Lãnh Phong bỗng dịu đi, như ngọn gió xuân ấm áp thức tỉnh đất mẹ – Anh mất đi bố mẹ khi còn nhỏ xíu, nhưng anh vẫn có thể bước ra khỏi bóng đen. Một chút trắc trở này của em thì có là gì? Đừng sợ, đã có anh! Chúng ta thử kết giao xem!

Bạch Nhạn bần thần cúp điện thoại, tâm trạng ngẩn ngơ lại càng trầm trọng hơn.

Đúng là mẹ con đào hoa, hôm nay bà Bạch Mộ Mai có lão vương tử cầu hôn, cô cũng có một người đàn ông ưu tú ngỏ lời. Hôm nay là một ngày bình thường, đâu có phải ngày lễ Tình nhân theo lịch âm lịch dương gì đâu!

Ngồi trên xe buýt, Bạch Nhạn ngẩn ngơ thừ mặt ra trước cửa sổ. Người ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn cô rồi tốt bụng huých cô một cái:

- Điện thoại của cô reo kìa!

- Ồ!

Lúc này Bạch Nhạn mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

- Cô nhóc, em lại lừa anh rồi!

Vừa bấm phím nghe, giọng nói khàn khàn quyến rũ của Lục Địch Phi đã vang lên bên tai cô.

Tiếp xúc với Lục Địch Phi vài lần, Bạch Nhạn đã quen với giọng nói mập mờ bỡn cợt của anh ta nên coi như gió thoảng bên tai, không thèm bận tâm.

- Anh Lục, không phải là tôi không chủ động gọi điện, mà thực ra là tôi không có chuyện gì dám làm kinh động đến lão đại nhân.

- Anh chẳng qua chỉ hơn em có tám tuổi thôi, không phải là già, mà là chững chạc. – Lục Địch Phi bất mãn làu bàu.

- Dạ chào anh Lục chững chạc! – Bạch Nhạn ngoan ngoãn gọi.

Ở đầu dây bên kia, Lục Địch Phi sung sướng cười ha hả:

- Cô nhóc, nghe nói bây giờ em đã quay về với tầng lớp độc thân giống anh, hai kẻ độc thân chúng ta ăn mừng tí đi, được không?

Bạch Nhạn nhe răng cười, thật xấu hổ thay cho Đảng khi có người cán bộ kiểu này:

- Sếp Lục, gần đây tình hình khu đô thị mới tốt lắm à?

- Cô nhóc, chuyện lớn tới đâu cũng không quan trọng bằng em. – Trời sinh Lục Địch Phi có cái mồm khéo lấy lòng người, đương nhiên anh ta đoán ra được ẩn ý trong lời Bạch Nhạn – Khang Kiếm là đồng nghiệp và anh em của anh, cô nhóc em cũng là người quan trọng của anh. Anh chẳng có ưu điểm gì, nhưng được cái yêu ghét rõ ràng. Cậu ta là cậu ta, em là em. Bọn em đã chia tay, nhưng với anh mà nói, cô nhóc vẫn là cô nhóc ngày nào, vẫn luôn trong sáng trong lòng anh.

Bạch Nhạn bịt miệng, sợ mình sẽ ọe ra mất. Đối phó với Lục Địch Phi, cách tốt nhất là chỉ cười chứ không trả lời. Con người Lục Địch Phi này miệng lưỡi ngọt xớt, nghe như không có chừng mực, bất chấp hoàn cảnh, nhưng Bạch Nhạn cảm thấy thật ra đó chỉ là cách che giấu của anh ta. Trên thực tế, lòng dạ Lục Địch Phi không hề nông cạn hơn sếp Khang, dã tâm cũng không nhỏ hơn sếp Khang.

Sau một màn cười đùa, Lục Địch Phi lúc thì dỗ dành, lúc thì ép buộc, khiến Bạch Nhạn cuối cùng phải đồng ý tối thứ Sáu này sẽ đi ăn cơm cùng anh ta.

Không phải Bạch Nhạn không có cách từ chối, mà là cô biết nếu cô không đồng ý, Lục Địch Phi sẽ giống như một con nhặng vo ve lượn lờ quanh đầu cô bất kể ngày đêm.

Có phải bây giờ Lục Địch Phi vẫn muốn hợp tác với cô để lật đổ Khang Kiếm? Bạch Nhạn cười khổ, có chút bất lực.

Tiểu khu nơi Bạch Nhạn thuê nhà bây giờ sinh hoạt rất thuận tiện, đối diện có một chợ nông sản đêm, mỗi ngày vào buổi sáng sớm và chiều muộn thường bán tôm cá tươi và rau củ.

Nếu tan ca sớm, Bạch Nhạn thích lượn chợ một vòng trước khi về nhà.

Vào chợ, nhìn thấy mấy người đang xúm lại ở khu đồ biển nên cô bước tới nhìn, mấy sọt cua tươi rói đang giương càng lên, con nào con nấy to đùng chắc nịch, mai xanh càng dài, những sợi lông trên càng vừa đen vừa dài, nhìn là biết cua đã được mấy năm tuổi, hỏi giá cũng không quá đắt.

Mấy người xung quanh mỗi người lấy mấy con, vèo một cái, trong sọt đã chẳng còn lại bao nhiêu.

- Cô bé ơi, có mua mấy con về nhà tẩm bổ không? Cua mùa nay là béo nhất đấy.

Bác chủ sạp thấy Bạch Nhạn chỉ nhìn mà không mua thì cười hỏi.

Bạch Nhạn bị bác ta làm cho động lòng, hôm nay vừa khéo cô lại chưa có gì ăn, bụng đã lẹp kép, mà ăn cua cũng không bị béo.

- Cho cháu bốn con!

- Bốn con nghe không hay[2'>, sáu con đi!

[2'> "Bốn"có cách phát âm gần từ "Tử"nghĩa là "chết", nên người dân Trung Quốc thường kiêng dùng số 4.

Bác bán hàng nhanh nhẹn bắt sáu con cua cho lên cân:

- 120 tệ!

Bạch Nhạn đau lòng, thôi, hiếm khi có dịp xa xỉ nên đành cắn răng móc ví ra.

Bạch Nhạn lại xách cua đi sang sạp hàng khác lượn mấy vòng, mua mấy quả dưa chuột, một ít cà chua bi, cải mầm, một ít mì khô, còn xin thêm mấy cọng hành.

Trên đường về, cô nghĩ về nhà cô sẽ nấu cháo yến mạch, làm bánh kếp trứng và nấu một nồi canh cải mầm, sau đó trộn dưa chuột với cà chua bi làm món tráng miệng, cua thì dùng dây buộc chặt rồi hấp lên làm món chính của bữa tối. Tối nay coi như tự chúc mừng mình đã quay về với cuộc sống độc thân, chiến dịch giảm béo bắt đầu từ ngày mai vậy!

Bạch Nhạn rất thích nấu ăn, phòng bếp mịt mù hơi nước, dầu ăn trên chảo kêu xèo xèo, cô cảm thấy rất có hương vị gia đình.

Hồi trước ở huyện Vân nhà nghèo, không mua được gì. Nhưng mẹ Thương Minh Thiên là cao thủ bếp núc, ngồi trong sân nhìn bà Thương ngay cả món rau cải xào đơn giản cũng có thể nấu cho đầy đủ màu sắc hương vị, cô nhìn mà phát thèm. Sau này đi làm, cô cũng học nấu ăn, dần dần tay nghề cũng ổn...

XtGem Forum catalog