Hoa hồng giấy
Posted at 27/09/2015
1229 Views
Bỏ con cá rô bắt con săn sắt, còn hơn là không bắt được gì! Chưa biết chừng con săn sắt đó còn là giống tốt, sau này sẽ sinh sôi thành cả một biển cả!
Lý Trạch Hạo còn khiến cho Y Đồng Đồng có một chút đắc ý nữa là, anh ta là vị hôn phu của bạn thân cô vợ y tá của Khang Kiếm, khi mọi thứ được phơi bày dưới ánh mặt trời, người đàn bà kia chắc chắn sẽ đau đớn chất chồng!
Y Đồng Đồng thầm cười khẩy rồi rúc người vào lòng Lý Trạch Hạo.
Đàn ông một khi đã lạc lối là máu nóng bốc lên đầu, liều mạng xông về phía trước. Khi nước triều rút xuống, không thể không đối diện với hiện thực.
Tình cảm mấy chục năm, sống chung bốn năm, trừ một tờ giấy hôn thú, Lý Trạch Hạo và Liễu Tinh không khác gì những đôi vợ chồng khác. Tình cảm của Lý Trạch Hạo với Liễu Tinh không phải nói xóa là có thể xóa sạch sẽ. Mấy lần định mở miệng, nhưng anh đều không đủ can đảm nói ra.
Không còn cách nào khác, anh đành chọn cách lẩn tránh, lấy cớ sắp thi tốt nghiệp để trốn trong trường.
Y Đồng Đồng cũng không giục anh, vẫn tự nhiên sống chung cùng anh, lấy cơm rót nước cho anh, cười ngọt ngào với anh, nấp dưới bóng cây nắm tay nhau. Cuối cùng đồng nghiệp cũng chú ý tới.
Lý Trạch Hạo không thể không cắt đứt với Liễu Tinh.
Hôm nay, Lý Trạch Hạo và Y Đồng Đồng quay về lấy hết quần áo của anh, định tối nay hẹn Liễu Tinh ra nói chuyện, không ngờ bọn họ vừa bước vào nhà thì Liễu Tinh đã về tới.
Đầu tiên Liễu Tinh điếng người, sau đó bỗng lao tới Y Đồng Đồng như một con sư tử hung hãn. Liễu Tinh đã từng nói, nếu ai có ý với chồng cô, cô sẽ diệt cả nhà người đó.
Cô nói được làm được, chỉ có điều, mỗi cú đấm của cô nhằm vào Y Đồng Đồng đều bị Lý Trạch Hạo chặn lại, mỗi món đồ cô ném đều rơi vào người Lý Trạch Hạo. Lý Trạch Hạo để mặc cho cô đánh đập, mặc cho cô đập nát cả căn phòng. Nhưng từ đầu đến cuối anh ta luôn đứng chặn trước Y Đồng Đồng, không để cô ta bị thương chút nào.
Liễu Tinh cảm thấy trời đất quay cuồng, cô ôm đầu gối xụi lơ trên sàn nhà, thét lên những tiếng thét chói tai, nước mắt đầm đìa như mưa.
Tay Bạch Nhạn co thành nắm đấm, hít thật sâu. Ngay cả khi biết được cuộc hôn nhân của cô và Khang Kiếm chỉ là lừa dối, cô cũng không đau đớn như lúc này.
Trên đời này, người cô ngưỡng mộ nhất chính là Liễu Tinh, người yêu đầu tiên của cô ấy cũng chính là người chồng sẽ cùng cô ấy chung sống tới đầu bạc răng long, đây đúng là điều khiến người ta hạnh phúc đến rơi lệ!
Tình yêu như vậy, chưa từng bị vấy bẩn, yêu chỉ vì yêu, thuần khiết như băng tuyết trên núi cao.
Cô cũng đã từng có một tình yêu đầu đời chân thành, nhưng nhiều lúc, không phải cứ yêu nhau là có thể đến được với nhau, luôn có những lý do này khác khiến người ta không thể không chia tay, cuối cùng trở thành đi tiếc nuối suốt đời.
Liễu Tinh thật may mắn, Bạch Nhạn không chỉ một lần cảm khái.
Bây giờ, bong bóng may mắn đó đã bị chính Lý Trạch Hạo phá vỡ.
Cô ngẩng đầu nhìn Lý Trạch Hạo, anh ta vẫn im lặng hút thuốc, Y Đồng Đồng đứng phía sau lẳng lặng đón anh mắt cô.
- Cô... lại đây?
Lý Trạch Hạo đang hút thuốc bỗng động đậy, cảnh giác nhìn Bạch Nhạn:
- Đây là chuyện của tôi và Liễu Tinh, không liên quan đến Đồng Đồng, có gì thì cứ nói với tôi.
Liễu Tinh sụp xuống, bò dậy, lại đụng vào tường, lúc này Lãnh Phong vừa tiến vào cửa, bước tới đỡ cô.
- Mấy người đi, đi hết đi, để cho tôi chết...
Liễu Tinh đầu bù tóc rối, khóc không thành tiếng.
- Thôi đi – Bạch Nhạn hét lớn, nước mắt trào ra. – Cậu không được nói những lời ngớ ngẩn như vậy, sự sống là của bố mẹ ban cho, bất kỳ ai cũng không có quyền được chết, huống chi... huống chi chuyện này có thể không phải là sự thật.
Liễu Tinh ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe thoáng ánh lên một tia mừng rỡ.
Bạch Nhạn lau nước mắt, không còn bận tâm che giấu điều gì nữa:
- Y Đồng Đồng, tại sao cô lại làm như vậy?
Y Đồng Đồng rúm người lùi về phía sau:
- Tôi làm gì? Tôi thất tình, tôi gặp thầy Lý, sau đó chúng tôi yêu nhau, như vậy là sai sao?
- Yêu nhau? – Môi Bạch Nhạn run lên. – Cô thật lòng yêu Lý Trạch Hạo sao? Cô không biết anh ta với Liễu Tinh là thanh mai trúc mã, đính hôn đã mười bốn năm, họ cũng đã chung sống bốn năm, người đàn ông như thế cô có thể yêu sao?
- Tại sao lại không thể yêu? – Y Đồng Đồng hất hàm cao ngạo, chậm rãi gằn từng chữ – Người bạn trai tôi yêu tha thiết hai năm, lấy người vợ không phải là tôi. Tại sao cô lại được hưởng diễm phúc đó chứ?
Căn phòng bỗng im phăng phắc như tờ.
Mắt Liễu Tinh như muốn rớt ra khỏi tròng.
Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Lãnh Phong co giật.
Bạch Nhạn không nhúc nhích.
- Chúng tôi cùng chung sống hơn nửa năm, thậm chí trước khi hai người kết hôn chúng tôi vẫn còn quấn nhau như sam, khi biết anh ấy sẽ lấy cô, nỗi đau đớn của tôi không hề kém cô ta. – Gương mặt trắng trẻo của Y Đồng Đồng rúm lại vì căm hận, cô ta chỉ vào Liễu Tinh. – Tôi đã cầu xin anh ấy, đã từng tự sát, nhưng rồi thế nào? Khi hai người rúc rích cười vui, có bao giờ nghĩ tới tôi đã rửa mặt bằng nước mắt? Khó khăn lắm tôi mới đi được tới ngày hôm nay, tình yêu của Lý Trạch Hạo khiến tôi có can đảm bắt đầu cuộc sống, cô... cô còn định cướp đi thứ gì của tôi nữa?
Khóe mắt của Y Đồng Đồng có một hàng lệ long lanh lăn xuống, như hoa lê trong mưa, nhìn mà động lòng. Cô ta ôm vai Lý Trạch Hạo, thật chặt, giống như sợ ai đó sẽ cướp mất anh đi.
Hai mắt Lý Trạch Hạo đỏ lên, ngón tay vẫn còn vương khói thuốc, anh ta thở dài, vứt điếu thuốc trong tay đi, nhắm mắt lại nói:
- Bạch Nhạn, cô hiểu nhầm Đồng Đồng rồi, là tôi... theo đuổi Đồng Đồng trước.
Anh ta áy náy liếc Liễu Tinh, nắm chặt tay Y Đồng Đồng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới hai mươi tư năm của Liễu Tinh hoàn toàn sụp đổ.
Người bạn thân thiết bao năm cướp bạn trai của người ta, cho nên người ta cướp lại chồng cô, các mắt xích móc vào nhau, cô không tin Lý Trạch Hạo theo đuổi người ta trước. Lý Trạch Hạo không có cái gan đó, anh nói như vậy, là vì họ đã lên giường, nên anh phải chịu trách nhiệm. Ả kia làm sao mà thích Lý Trạch Hạo được, cô ta muốn báo thù cho Bạch Nhạn xem.
Cô chẳng qua chỉ là một vật hy sinh trong chuỗi mắt xích đó mà thôi.
- Cút... – Liễu Tinh nắm chặt tay, rít lên qua kẽ răng.
Lý Trạch Hạo dắt tay Y Đồng Đồng:
- Liễu Tinh, anh xin lỗi.
Anh ta không có can đảm nhìn Liễu Tinh, dắt tay Y Đồng Đồng bỏ đi một nước.
Tình cảm mười bốn năm, cuối cùng chỉ còn rớt lại một câu "Anh xin lỗi". Liễu Tinh ngẩng đầu, cắn rách môi mới có thể chặn tiếng khóc lại.
- Liễu Tinh. – Bạch Nhạn đi tới, đau lòng lau nước mắt cho cô.
- Cậu... cũng cút đi. – Liễu Tinh run rẩy hất tay Bạch Nhạn ra – Đồ kẻ thứ ba độc ác, vô liêm sỉ như cậu không xứng đáng làm bạn tôi. Tôi coi thường cậu, cái gì mà thủ thân như ngọc, cái gì mà không phải là người cậu chờ đợi, tất cả đều là đóng kịch, chẳng qua cậu chỉ muốn bám vào danh lợi. Cậu cút đi, cút, cút...
Mặt Bạch Nhạn trắng bệch, lắc đầu:
- Liễu Tinh, không phải như vậy, mình không...
Liễu Tinh bịt tai, điên cuồng lắc đầu:
- Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu cút đi, cút đi...
Cô ra sức đẩy Bạch Nhạn ra ngoài cửa.
- Liễu Tinh, cô bình tĩnh lại đi. – Lãnh Phong đỡ lấy Bạch Nhạn.
Liễu Tinh sập cửa đánh rầm, sau đó, trong phòng vang lên tiếng gào khóc ầm ĩ.
Nước mắt Bạch Nhạn không kìm được rơi xuống, cô quay lại gõ cửa.
Lãnh Phong ngăn cô lại:
- Bây giờ Liễu Tinh đang tức giận, không nghe được điều gì đâu, cứ để cô ấy yên tĩnh.
- Tôi sợ cô ấy làm chuyện dại dột. – Bạch Nhạn khóc càng dữ hơn.
- Liễu Tinh thẳng tính, nhưng không chịu khuất phục, cô ấy chỉ cần một thời gian để suy nghĩ và chấp nhận hiện thực phũ phàng. Em mà còn đứng ở đây, cô ấy sẽ càng tức giận thêm.
Bạch Nhạn không biết làm thế nào, đành theo Lãnh Phong xuống lầu.
Trời đã về chiều, không khí oi bức đã bớt đi ít nhiều, gió thổi trên người mát rượi sảng khoái. Bạch Nhạn ngồi trong xe, nước mắt đọng nơi khóe mắt, người đờ đẫn...