Hãy nhắm mắt khi anh đến
Posted at 27/09/2015
793 Views
.”
Em bé: “Hu hu hu.”
***
Kể từ lúc có con gái, thời gian riêng tư của hai vợ chồng giảm đi nhiều.
Buổi tối hôm nay, Giản Dao khó khăn lắm mới dỗ được con gái ngủ, đã nghe tiếng Bạc Cận Ngôn từ phía sau truyền tới: “Bà xã, cứu mạng!”
Giản Dao mỉm cười nhìn anh: “Anh muốn cứu mạng gì chứ?”
Bạc Cận Ngôn ôm cô vào lòng, đè cô xuống dưới thân: “Em thử nói xem.”
Đến lúc trời sáng, Giản Dao vẫn đang chìm trong giấc ngủ, Bạc Cận Ngôn đẩy người cô: “Bà xã, sáng nay anh muốn ăn cháo cá.”
Giản Dao lầm bầm: “Tối qua em ‘cứu’ anh mấy lần liền... Anh tự mình đi nấu đi. Hôm nay đến lượt anh phục vụ em.”
Nhớ đến cảnh ‘cứu mạng’ đêm qua, Bạc Cận Ngôn liền nở nụ cười rạng rỡ: “Được, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa định xuống giường, đột nhiên nhìn thấy con gái trên chiếc giường nhỏ bên cạnh không biết ngồi dậy từ bao giờ, đang mở to mắt nhìn bố mẹ.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Em bé hét lên.
Bạc Cận Ngôn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, còn Giản Dao đỏ mặt xấu hổ theo phản xạ có điều kiện. Lẽ nào con gái nghe thấy những lời chọc ghẹo của bố mẹ? Tuy con bé chưa chắc đã hiểu nhưng dù sao cũng không hay cho lắm...
Có điều, Giản Dao đã lo lắng vô ích, bởi em bé tự mình leo xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh: “Cứu mạng, cứu mạng! Đi tè, cứu mạng!”
Ngoại truyện 3:
Phó Tử Ngộ
Từ lúc tôi còn rất nhỏ, đã có một mơ ước.
Tôi mơ ước được ở bên em, mãi đến khi bạc đầu cũng không chia lìa.
***
Đại học Maryland tháng tám, bầu trời xanh ngát trong veo, ánh mặt trời chói chang. Bởi vì buổi chiều có hơi nóng bức, nên thư viện mát lạnh dễ chịu là địa điểm tụ tập ưa thích của một đám mọt sách.
Phó Tử Ngộ không dám tự nhận mình là con mọt sách. Nhưng thân là nghiên cứu sinh ưu tú nhất của viện y học, anh cũng rất thích ngâm mình ở trong thư viện. Chiều hôm nay, anh đang muốn đi thư viện mượn đọc tác phẩm mới nhất của người đạt giải Nobel y học năm nay.
Cũng bởi là thứ hấp dẫn, nên đương nhiên phải tiến hành một hồi tranh đoạt. Anh vừa mới đi đến bàn hướng dẫn tra cứu bên cạnh giá sách, đã nhìn thấy mấy học sinh khác của viện y học đang tìm kiếm. Trong lòng anh khẽ than thầm một tiếng toi rồi, trên mặt lại cười ha hả đi qua chào hỏi bọn họ: “Hi, tìm thấy tác phẩm hoàn mỹ đó chưa?”
Tuy Phó Tử Ngộ chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất, nhưng lại rất nổi tiếng trong viện y học. Bởi vì anh gần như tổng hợp tất cả những ưu điểm của một người đàn ông cần có: Cao lớn, anh tuấn, thành tích tốt, gia cảnh tốt, tính tình tốt.
Do đó ai cũng yêu thích Phó Tử Ngộ. Mọi người đều biết rằng, trong số những học sinh người Hoa nổi bật, Phó Tử Ngộ gần như là một vương tử tao nhã. Còn Bạc Cận Ngôn ở khoa tâm lý tội phạm thì sao? OMG, chỉ cần anh không lạnh lùng như quỷ sa tăng là tốt rồi, chí ít đó là một quái thai không thể trêu chọc được.
Cho nên lúc này Phó Tử Ngộ lên tiếng, mấy học sinh khác màu da đều quay qua. Nhưng mà ngoài dự liệu của anh, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không có, đã bị người ta mượn mất rồi.”
Phó Tử Ngộ tiếp tục cười hỏi: “Bị ai mượn mất vậy?”
Có người chỉ vào phía tận cùng của giá sách dài, dưới ánh đèn sáng choang, một cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi trước bàn, cúi đầu yên tĩnh đọc sách.
“Còn ai vào đây nữa?” Một học sinh châu Á thân hình thấp bé đeo mắt kính tức tối nói: “Bá chủ của thư viện, Simon.”
Mỗi một vòng tròn giao tiếp xã hội, bất luận lớn nhỏ, đều có những phân chia địa vị đã ngầm ước định trước với nhau. Mà Bạc Cận Ngôn này, chắc chắn có thể xem là một bá vương đúng nghĩa trong đám mọt sách. Bởi vì anh IQ cao, thành tích tốt, tính tình còn cực kỳ ngạo mạn. Hơn nữa, anh từ lúc còn là sinh viên chưa tốt nghiệp đã bắt đầu trợ giúp FBI phá án, cho nên anh rất ‘cool’. Cho dù là học sinh thuộc gia tộc hắc đạo chân chính trong học viện cũng không muốn chọc vào anh.
Hiện giờ, Bạc Cận Ngôn rõ ràng đang yên tâm thoải mái phát huy đặc quyền bá vương của anh đến cực hạn. Ở trên bàn trước mặt anh, ít nhất có hơn hai mươi quyển sách xếp chồng. Đã vậy còn là những tác phẩm mà đám sinh viên của viện y học luôn ngấp nghé, nhưng lại bị anh tùy tiện quăng trong chồng sách đó.
Phó Tử Ngộ được mọi người chọn làm ‘đại biểu’, để ‘thương lượng’ với Bạc Cận Ngôn, lý do là bởi vì người Trung quốc với người Trung quốc dễ nói chuyện hơn. Hơn nữa lấy địa vị xã hội của Phó Tử Ngộ trong học viện cũng không thể cự tuyệt yêu cầu chính nghĩa này.
Chỉ có điều, lúc những người đứng sau lưng đang căng thẳng theo dõi thì Phó Tử Ngộ nhìn người đàn ông cách đó mấy mét, lại có chút buồn cười.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Bạc Cận Ngôn trong lời đồn. Nhưng điều này hoàn toàn không ngăn được anh nhìn thấu sự ấu trĩ của cậu ta.
Không ai có thể xem hết hai mươi quyển sách trong một buổi chiều. Tên này lại đem nhiều quyển sách hấp dẫn quý giá tích trữ trên bàn mình. Đây có khác gì những bạn nhỏ trong nhà trẻ bá chiếm các món đồ chơi đâu? Không hổ là nghiên cứu sinh mười chín tuổi chuyên gia nhảy vượt lớp. IQ tuy rằng vượt trội, nhưng EQ chẳng biết đã bị quẳng vào nước java nào rồi.
Phó Tử Ngộ hào phóng ngồi xuống đối diện cậu ta, dáng vẻ hòa nhã nhìn cậu ta chăm chú: “Hi, tôi là Phó Tử Ngộ.”
Anh dùng tiếng Trung. Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn anh một cái. Trên gò má thanh tú như ngọc, đôi mắt thon dài bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như đang nhìn không khí.
Sau đó cậu ta lại không chút biểu tình cúi đầu tiếp tục xem sách.
Những người đứng sau đều vì sự lạnh lùng cao ngạo của Bạc Cận Ngôn mà căm phẫn. Phó Tử Ngộ lại chẳng chút tức giận, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Tôi muốn hỏi thử xem, nếu như những quyển sách này tạm thời cậu chưa xem, có thể cho tôi mượn trước được không?”
Lần này Bạc Cận Ngôn còn không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời: “Không xem thì tôi mượn làm gì? Lãng phí thời gian của tôi lại còn thành công thu hút sự vây xem vô vị của các cậu sao?”
Phó Tử Ngộ ngẩn người trong giây lát.
Khoan nhắc đến chuyện cậu ta độc mồm độc miệng giống như lời đồn đãi, anh còn chú ý tới, tốc độ lật sách của Bạc Cận Ngôn rất nhanh, một trang, rồi một trang, lại tiếp một trang... Ngón tay của cậu ta giống như y chuột, nhanh chóng lướt từ đầu đến cuối trang, đã vậy tầm nhìn cũng lướt theo ngón tay, di chuyển cực nhanh... Cuối cùng đã cậu ta xem xong hết một trang. Anh chỉ mới ngây người có vài phút, Bạc Cận Ngôn đã lật xong năm, sáu trang sách.
Nếu với tốc độ như thế này, hai mươi quyển sách, cậu thanh niên này chắc chắn có thể xem xong chỉ trong một buổi chiều.
Phó Tử Ngộ đứng dậy: “Ngại quá, làm phiền rồi.”
Bạc Cận Ngôn không để ý đến anh.
Quay trở về chỗ đám mọt sách, mọi người thấy sắc mặt anh bình thường lại đi tay không trở lại, nên đều có chút thất vọng. Phó Tử Ngộ bình tĩnh nói: “Trên thực tế, cậu ta không làm chuyện gì trái với quy định của thư viện, cũng không phải muốn ‘bá chiếm’. Tôi nghĩ cậu ta trong thời gian mượn sách có thể xem xong những quyển sách đó.” Anh nhún nhún vai, thậm chí khóe môi còn có một tia cười tự giễu: “Cho dù có chút sỉ nhục IQ của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không thể bởi vì chuyện này mà chỉ trích cậu ta.”
Lúc anh nói những lời này, bởi vì đang quay lưng về phía Bạc Cận Ngôn, cho nên không thấy được người phía sau lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh một cái.
Mọi người đều có chút bất lực, nhưng nếu Phó Tử Ngộ đã nói như vậy, hơn nữa còn rất có lý, vậy thì chỉ đành từ bỏ thôi. Bọn họ buồn bực đợi Bạc Cận Ngôn ‘ngự giám’ xong hết mới chờ thời cơ để xuống tay. Phó Tử Ngộ thấy cho dù Bạc Cận Ngôn xem xong quyển sách cuối cùng trong chồng sách, có lẽ cũng không đến phiên mình, nên dứt khoát bỏ đi trước.
Chỉ có điều lúc đi ra khỏi thư viện, anh bất giác quay đầu lại, nhìn bóng dáng cô độc ở phía xa xa.
Quả thực là một quái thai luôn làm theo ý mình, nhưng dường như lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét. Anh thầm nghĩ.
Thành phố Maryland buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn trong suốt yên tĩnh xinh đẹp vô vàn.
Hàn Vũ Mông mặc một cái váy dài dạ tiệc màu lam nhạt, tóc dài buộc lên cao, đứng trên ban công lầu hai. Gió đêm thổi phớt qua đầu vai trắng nõn lộ ra ngoài, mang theo chút hơi lạnh, chỉ là cô cũng không để ý lắm.
Đứng đủ mười phút, thật ra vẫn chưa đến thời gian ước hẹn. Nhưng từ xa xa cuối cùng cũng trông thấy một chiếc Lexus quen thuộc, chạy dọc theo đường quốc lộ của trấn nhỏ.
“Kris!” Cô quơ mạnh cánh tay thon dài, quay người nhấc váy lên chạy xuống dưới lầu. Ở dưới cầu thang gặp phải anh trai, anh trai cô còn giả bộ giận dữ nhíu mày: “Làm ơn giữ chút xíu dáng vẻ cẩn thận dè dặt của thục nữ đi được không? Hiện giờ trong mắt em chỉ có Kris thôi!”
Hàn Vũ Mông cười rồi chạy đi không thèm trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Đâu phải chỉ có hiện giờ? Đã từ lâu lắm rồi, trong mắt em chỉ có mỗi anh ấy thôi.
Ông bà Hàn đang uống trà dưới lầu một. Lúc Hàn Vũ Mông chạy đến, vừa đúng lúc thấy người làm mở cửa cho Kris. Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây thể thao, làm tăng thêm nét đẹp trai cao ngất của anh.
Kris hai mươi tuổi, so với đa số những người đàn ông mà cô từng gặp, càng có vẻ quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.
“Kris, anh đến rồi. Cám ơn anh hôm nay đã đến đón em đi vũ hội.” Trước mặt ba mẹ, Vũ Mông mới là thục nữ chân chính. Cô mười bảy tuổi, tao nhã hào phóng không thua bất cứ một cô gái thành thục nào trong trường đại học Kris đang học.
Kris lễ phép chào hỏi hai vị lãnh đạo là ông bà Hàn, dáng vẻ lịch sự văn nhã khiến bọn họ cũng cảm thấy một đôi trai gái thế này đứng cùng nhau, quả thật là cảnh đẹp ý vui xứng đôi vừa lứa.
“Về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn đấy.” Bọn họ rất yên tâm giao con gái cho chàng thanh niên này.
Vừa leo lên xe kéo cửa kính lên, Hàn Vũ Mông liền quăng túi xách qua một bên, giơ tay ôm lấy cổ anh...