Hãy nhắm mắt khi anh đến
Posted at 27/09/2015
789 Views
“Cảm giác bị sét đánh trúng thế nào?”
Giản Dao hơi quẫn bách, không trả lời mà hỏi lại: “Sao anh lại đến nhà tôi?”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt liếc cô: “Đương nhiên đến khảo sát gia cảnh có chút bần cùng của cô.”
Anh vốn có thân phận đại thần, lại có ngoại hình nổi bật nên trong lòng Giản Dao ít nhiều nảy sinh cảm tình với anh. Nhưng khi anh mở miệng, chút cảm tình đó lập tức tan biến.
Giản Dao vừa định cự lại, Bạc Cận Ngôn đã tiếp tục lên tiếng: “Một sinh viên có quan hệ gia đình êm ấm hòa thuận, kỳ nghỉ đông mới về nhà, nhưng lại sống một mình trong căn hộ cũ bỏ không nhiều năm. Liệu có phải nội tâm của cô không vui vẻ cởi mở như bề ngoài?”
Giản Dao ngẩn người, nghe anh lại nói: “Không chỉ vì nguyên nhân mất bố từ lúc nhỏ. Bởi người nhà cô hoàn toàn có thể thỏa mãn khao khát của cô về tình thân, hơn nữa tính cách cô cũng không thuộc dạng mềm yếu. Do đó...” Bạc Cận Ngôn nhìn Giản Dao bằng ánh mắt lãnh đạm và sắc bén: “Tuổi thơ của cô còn gặp phải sự tổn thương khác?”
Giản Dao lập tức biến sắc mặt, ánh mắt cô đờ đẫn trong giây lát. Bạc Cận Ngôn lại chuyển đề tài: “So với phát hiện khác của tôi, vấn đề này chẳng là gì cả.” Anh giơ cuốn sách trong tay: “Hóa ra cô thích đọc những cuốn sách không logic và chẳng có căn cứ khoa học như vậy?”
Bây giờ, Giản Dao mới chú ý đến bìa cuốn sách. Đó là ‘Sủng vật ngoan ngoãn’ (*), một trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên giá sách của cô.
(*) “Sủng vật ngoan ngoãn” tức “Kiêu Sủng”, tiểu thuyết viễn tưởng của Đinh Mặc.
Giản Dao phản bác: “Đây là tiểu thuyết ngôn tình, cần gì logic?”
Bạc Cận Ngôn lại giở đến một trang: “Cô còn đánh dấu rất nhiều trên đó...”
Lúc này, Giản Dao mới lúng túng, cô giơ tay đoạt quyển sách trong tay anh: “Ai bảo anh động vào sách của tôi?” Cuốn truyện này cô đọc từ thời cấp ba. Lúc đó, cô đúng là đánh dấu một số tình tiết cảm động, ví dụ ‘Tình yêu không biết bắt đầu từ lúc nào, mà trở nên sâu sắc’, ‘Nếu có một người yêu tôi như thưở ban đầu’... Bây giờ đọc lại thấy tương đối buồn nôn.
Bạc Cận Ngôn để mặc Giản Dao lấy quyển sách, anh đáp: “Cô gái ở bên ngoài nói, tôi có thể tùy ý đọc sách ở đây.”
Giản Dao đặt sách lên giá, mới đi vào trọng tâm vấn đề: “Tại sao anh lại muốn tôi làm trợ lý của anh?”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: “Rất rõ ràng, nguyên nhân vô cùng nhiều, không có cô không được.”
Giản Dao hơi bất ngờ: “Ví dụ?”
“Ví dụ lúc tôi điều tra vụ án không thích bị quấy rầy, cần một người làm mọi công việc vặt vãnh không quan trọng như đối phó cảnh sát và phóng viên. Ví dụ ở thành phố này, cô là người duy nhất tôi quen biết. Hơn nữa, cô còn câu cá rất giỏi.”
Giản Dao: “... Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
Bạc Cận Ngôn liếc cô một cái, anh đứng dậy, cầm áo khoác. Ra đến cửa phòng, anh đột nhiên quay đầu: “Tôi chỉ bắt tội phạm hung hãn tàn bạo nhất, cũng chỉ một mình tôi mới có thể bắt chúng. Thời gian phá vụ án này sẽ không quá một tuần, cũng là thời gian tuyển dụng cô. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm chuyện suy nghĩ vô vị, mà sẽ đến ngôi biệt thự vào đúng tám giờ sáng mai.”
Chương 8:
Buổi sáng ngày đông, bầu trời ảm đạm hiền hòa. Rừng cây một màu xanh mướt, sừng sững trong không gian rộng lớn, dãy núi tĩnh mịch giá lạnh.
Ngôi biệt thự vẫn không một bóng người. Giản Dao đi cầu thang lên tầng hai, gặp cánh cửa sắt khép hờ. Lần đầu tiên đặt chân vào ‘lãnh địa’ của Bạc Cận Ngôn, cô vô thức đi rón rén.
“Bạc Cận Ngôn! Bạc Cận Ngôn!”
Không có tiếng trả lời.
Giản Dao đi tới cửa căn phòng thứ nhất liền dừng bước.
Cửa phòng mở toang, bên trong tối mờ mờ. Trên mặt bàn cạnh cửa sổ xếp đầy tài liệu, còn vứt mấy quyển sách, trông rất bừa bộn. Cạnh chiếc bàn là ghế sofa cỡ lớn, trên sofa có một tấm thảm. Bàn uống trà đặt cốc trà sứ men xanh, nước trà vẫn còn một nửa.
Trên bức tường đối diện ghế sofa treo một tấm bảng màu trắng. Tấm bảng dính đầy ảnh chụp, và chi chít dòng chữ viết tay bằng bút dạ màu đen.
Giản Dao đi đến trước tấm bảng trắng, lặng lẽ quan sát.
Trên bảng có tổng cộng chín tấm ảnh, là ảnh chụp những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đều là trẻ em xuất thân từ nông thôn, có gương mặt ngây thơ thật thà. Bên dưới ba tấm ảnh ghi chú địa điểm, lần lượt là ‘chợ ở phía nam thành phố’, ‘nhà ga’, ‘khu bán vật liệu xây dựng’.
Giản Dao từng nghe Lý Huân Nhiên nói, đây là địa điểm đã xác định có trẻ em mất tích. Bởi vì trước khi mất tích, chúng từng nói với người nhà và bạn bè chúng sẽ đi tới nơi này. Những đứa trẻ còn lại đều không rõ mất tích ở đâu.
Bên dưới tấm bảng xuất hiện một loạt địa danh như chợ nằm ở phía đông thành phố, bến xe, chợ nông sản... Giản Dao ngẫm nghĩ, liền hiểu ra vấn đề. Những địa danh này đều có đặc điểm chung, là nơi đông người qua lại. Ngoài ra, quán internet, tiệm chơi game, phòng chiếu phim là nơi bọn trẻ thích đi. Do đó có khả năng là nơi tội phạm thường xuất hiện.
Tuy nhiên, những địa điểm nói trên phân tán khắp cả thành phố, muốn tìm ra tội phạm, chỉ e là mò kim đáy bể.
Giản Dao lại đưa mắt xuống dưới. Chữ viết rất hỗn loạn, tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh, có từ đơn chỉ viết một nửa, Giản Dao nhìn toét mắt vẫn không hiểu nghĩa. Thậm chí ở góc bảng còn vẽ một con rùa nhỏ. Tuy chỉ vài nét bút đơn giản nhưng trông rất sinh động.
Lúc phân tích vụ án, Bạc đại thần thích vẽ rùa để tăng thêm cảm hứng? Khóe miệng Giản Dao cong lên.
Nhưng giữa những dòng chữ hỗn độn xuất hiện mấy từ viết rất rõ ràng, hơn nữa còn lặp đi lặp lại vài lần.
‘Không có nhân chứng.’
Không có nhân chứng?
Đây là điều kiện bất lợi mà ai cũng biết, tại sao anh lại nhấn mạnh điều này?
Giản Dao nghĩ mãi không ra. Nhưng cô vẫn rút điện thoại, nhắn tin cho Lý Huân Nhiên: “Kp: Không có nhân chứng.”
Tối qua sau khi quyết định, Giản Dao lập tức thông báo cho Lý Huân Nhiên. Lý Huân Nhiên đến nhà cô ngay, anh nói với cô: “Anh muốn ‘học trộm’ bản lĩnh của anh ta.”
Giản Dao không khỏi bất ngờ: “Học trộm kiểu gì?”
“Em hãy ghi lại toàn bộ từng câu nói, từng lời phân tích, quan điểm, lý luận về vụ án và tinh túy trong tư tưởng của anh ta rồi báo cho anh biết.” Lý Huân Nhiên giải thích: “Đây không coi là hành vi xâm phạm quyền lợi của người khác. Tóm lại em biết gì anh biết nấy.”
Giản Dao đáp: “Em không hiểu về tâm lý tội phạm, nhưng em sẽ cố gắng.”
Vì vậy bây giờ, khi phát hiện ra keypoint (*) đầu tiên, Giản Dao liền gửi tin nhắn cho anh.
(*) Keypoint = Điểm quan trọng.
Lý Huân Nhiên nhanh chóng nhắn lại: “???”
Giản Dao mỉm cười, cô vừa cất máy di động liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài truyền tới. Bạc Cận Ngôn khoác áo ngủ màu trắng, chậm rãi đi vào phòng.
Cảnh gặp gỡ không giống sự tưởng tượng của Giản Dao. Hôm qua anh rất ngạo mạn, tự phụ, ăn nói độc địa. Hơn nữa, anh thể hiện là một người có EQ thấp, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Có điều lúc đó anh mặc comple chỉnh tề, tỏa ra khí chất xuất sắc và cao quý khác người thường. Nhưng vào thời khắc này, cũng vẫn là gương mặt trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh, mũi cao và bờ môi mỏng đó, nhưng sắc mặt anh không được tốt, có vẻ thờ ơ, trông anh hình như không vui lắm.
Hơn nữa, anh còn đi chân đất trong nhà.
Lúc Bạc Cận Ngôn đi qua Giản Dao, anh ngoảnh đầu nhìn cô. Giản Dao tưởng anh sẽ nói câu gì đó, nào ngờ anh cứ như không thấy cô, điềm nhiên đi về phía trước. Đến bên bàn nước, anh cầm tách trà rồi quay người đi ra ngoài.
Giản Dao cũng không sốt ruột, việc gì cô phải chủ động trò chuyện với anh?
Hai người một trước một sau xuống dưới tầng một.
Bạc Cận Ngôn đi vào nhà bếp, cúi người lấy một hộp sữa từ tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng. Tiếp theo, anh bỏ mấy lát bánh mì vào lò nướng và ném một lọ mứt hoa quả lên bàn. Sau đó, anh ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Giản Dao đứng ở cửa nhà bếp chờ đợi. Lúc cô tưởng Bạc Cận Ngôn sẽ nói chuyện công việc, anh đột nhiên đặt hai tay lên bàn, nằm bò xuống mặt bàn.
Đến khi lò vi sóng ‘ding’ một tiếng, Bạc Cận Ngôn mới ngẩng đầu và đứng dậy, lấy đồ ăn, bắt đầu ăn sáng với sắc mặt vô cảm.
“Tối qua anh ngủ muộn à?” Giản Dao hỏi.
“Ừ...