Gặp em dưới mưa xuân
Posted at 27/09/2015
465 Views
”
Thần Quang thủng thẳng đáp: “Sở thích của Tiểu Đa, chỉ cần cô ấy nói là được. Tiểu Đa, em ghét nhất là loài động vật nào?”.
“Mèo!”, Tiểu Đa trả lời dứt khoát.
“Em bắt đầu ghét mèo từ khi nào vậy?” Phạm Triết Lạc ngạc nhiên.
“Hôm nay, bây giờ em ghét nhất là mèo.”
Phạm Triết Lạc tức giận, hỏi tiếp: Tiểu Đa thích ăn món gì nhất?”.
“Lẩu!”
“Thích bộ phim gì nhất?”
“Ra khỏi châu Phi!”
Thích ngôi sao điện ảnh nào nhất?”
“Lương Triều Vỹ!”
Phạm Triết Lạc ném tập tài liệu: “Sai tất! Loại!”.
Thần Quang nhìn Tiểu Đa, cô đánh giá: “Thần Quang đều trả lời đúng, không sai câu nào! Em mới thay đổi khẩu vị!”.
Việc Phạm Tiểu Đa trở giáo lúc vào trận khiến Phạm Triết Lạc không còn gì để nói. Cậu trừng mắt nhìn hai người, lại hỏi: “Vậy, Phạm Tiểu Đa thích người anh nào nhất?”.
Thần Quang cười ha hả: “Tất nhiên là anh Sáu rồi”.
Phạm Triết Lạc nghĩ một lúc rồi cũng cười theo: “Thần Quang này, coi như cửa ải này của tôi đã qua. Tôi nghĩ, nếu cậu thật lòng với Tiểu Đa, tôi sẽ không phản đối”.
Thần Quang nghe thế trong lòng rất vui: “Em sẽ đối xử tốt với Tiểu Đa, em đã nhận lời chị gái đi làm và sẽ sống bằng chính sức của mình”.
Phạm Tiết Lạc nghe thế cũng rất vui: “Đúng thế, gia đình có tiền là chuyện của gia đình, nếu gia đình mà đổ thì cậu không thể đứng yên được. Đây là việc rất tốt”.
Nhận được sự khẳng định của Phạm Triết Lạc, Thần Quang càng thấy vui hơn: “Vậy em đón Tiểu Đa về sống cùng có được không?”.
“Không được!” Cả hai anh em nhà họ Phạm đồng thanh phản đối.
Phạm Triết Lạc nói: “Gia đình tôi tương đối bảo thủ, chuyện này không được”.
Tiểu Đa nói: “Em đã sống ở nhà quen rồi”.
Thần Quang đành phải thỏa hiệp một lần nữa. Qua khỏi cửa ải của Phạm Triết Lạc, anh cảm thấy đúng là “khổ tận cam lai”. Cơn tức giận vì tối qua phải bơi dưới biển không còn nữa. Như thế nhằm nhò gì?
Khi gần ra khỏi cửa, Phạm Triết Lạc vỗ vai anh: “Thần Quang, tôi tặng cậu câu này: Thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã[1'>. Phần sau của câu này cậu đã biết, không cần tôi phải nói nhiều. Tôi có thể kéo dài thêm vài ngày, nhưng thành phố A lớn như thế này, không có bức tường nào không có tai. Cậu phải chuẩn bị cho cẩn thận”.
[1'> Câu này có xuất xứ từ chương Cáo Tử (Hạ) trong sách Mạnh Tử. Nghĩa là: Ông Trời sắp giao trách nhiệm to lớn lên vai người này.
Thần Quang nghe mà không hiểu, miệng vâng dạ rồi ra về. Ngày mai hy vọng rằng Vũ Văn Thần Hy sẽ không giao cho anh nhiều việc như vậy nữa, vì anh phải sớm đón Tiểu Đa về.
Chương 26:
Vũ Văn Thần Quang sáng sớm tinh mơ đã tới công ty đi làm.
Phạm Triết Lạc cười tít mắt nói rằng anh đã qua được cửa ải, Thần Quang nghĩ, việc mà anh phải làm tiếp sau đây là làm quen với nghiệp vụ của công ty, sau đó cưới Tiểu Đa, và sinh hai đứa con.
Trước đây suy nghĩ của Thần Quang hoàn toàn không như vậy. Anh không thích đi làm, không thích cuộc sống có quy luật. Gia đình có điều kiện, nên anh không hiểu vì sao cần kiếm tiền. Có người nói, nhiều tiền rồi thì không kiếm tiền nữa, mà là tìm cảm giác thành công, làm việc để thỏa mãn điều đó, kẻo không sẽ thấy vô cùng trống rỗng. Bố của Thần Quang đã nói với anh về câu nói nổi tiếng của Paven[1'>: Cuộc đời con người đã trải qua như vậy, khi bạn quay đầu để nhớ lại quá khứ, sẽ không phải hối hận vì những năm tháng sống hoài sống phí, và cũng không hổ thẹn vì nó quá đỗi tầm thường.
[1'> Paven: Nhân vật trong tác phẩm Thép đã tôi thế đấy!.
Thần Quang cười hì hì, đáp lại: “Tago nói, cuộc sống rực rỡ như hoa mùa xuân, cái chết đẹp lặng lẽ như lá mùa thu. Chỉ cần con sống vui vẻ là được, con sẽ giúp bố tiêu hết số tiền mà bố kiếm được, để bố cảm thấy ý nghĩ của việc kiếm tiền”.
Vũ Văn Thiên nghĩ một hồi lâu, cảm thấy câu nói đó của Thần Quang cũng không sai, ông kiếm tiền là để cho con cái được sống đầy đủ, kiếm tiền mà không có người tiêu thì còn ý nghĩa gì nữa? Chính vì vậy mà Thần Quang đã tự do trong suốt ba mươi năm.
Thần Quang về nước được một năm, anh vẫn chưa nghĩ ra xem mình nên làm việc gì, sống thế nào. Cả ngày chỉ chơi bời, ăn uống, chơi game và anh nghĩ như thế cũng rất tốt.
Nếu không gặp Tiểu Đa, anh đã dự định sẽ lén đi thăm thú những nơi chưa từng tới, sau đó sẽ vừa làm thêm vừa đi du lịch, đến khi tới nơi mà phong cảnh cảnh đẹp như tranh và bản thân thấy vừa ý sẽ dừng lại định cư ở đó.
Gặp Phạm Tiểu Đa, Thần Quang tự nói với mình, anh đã gặp việc mà anh muốn làm, đó là sống suốt đời với cô, chăm sóc gia đình, nuôi vợ con, anh muốn ổn định cuộc sống, cảm thấy chưa bao giờ quyết tâm như vậy.
Thần Hy nói, ăn của nhà thì tính làm gì? Thần Quang ngẫm nghĩ cũng thấy hơi xấu hổ. Sự xấu hổ ấy không phải với người trong nhà mà là với Tiểu Đa. Anh ăn, dùng mọi thứ của gia đình là điều đương nhiên, anh sống thoải mái thì ông cụ Vũ Văn cũng thấy vui lòng. Đột nhiên, anh hiểu ra cảm giác kiếm tiền để cho con cái được sống đầy đủ của bố mình. Anh muốn kiếm tiền vì Tiểu Đa, vì những đứa con sau này, cảm giác ấy thật tuyệt.
Ba mươi tuổi, Thần Quang đã tìm được mục tiêu trong cuộc sống của mình.
Nhưng, Thần Quang không ngờ, khi anh hạ quyết tâm như vậy thì những khó khăn, thử thách cứ ào đến liên tục.
Lấy Lý Hoan để nói chẳng hạn. Đó là người từng nắm tay Tiểu Đa, xuất hiện hết lần này đến lần khác trước mặt anh làm anh tức giận và Thần Quang quyết không có bất cứ quan hệ thân thiết nào với cậu ta, vậy mà bây giờ cậu ta lại ngồi trong phòng làm việc của Tổng giám đốc nhà Vũ Văn, toàn thân toát lên vẻ ưu tú, gọn gàng tề chỉnh, miệng nở nụ cười trông thì ấm áp nhưng lại chẳng tử tế chút nào, đôi mắt một mí ánh lên vẻ khôn khéo.
Thần Quang lạnh lùng hỏi: “Cậu tới đây để bàn chuyện làm ăn à?”.
Lý Hoan không trả lời câu hỏi đó, mỉm cười nói: “Hôm qua không khom lưng nịnh bợ Tiểu Đa đấy chứ?”.
“Làm gì có chuyện đó? Cậu tưởng tôi cũng sẽ bị đối xử như cậu à? Tiểu Đa đứng về phía tôi, chỉ hai phút đã phá tan kế hoạch của Phạm Triết Lạc!” Thần Quang đáp với vẻ khinh thường và tự hào.
Quả đúng là việc đem hai người ra so sánh thường khiến cho người ta tức điên, thấy Lý Hoan có vẻ hứng thú như vậy, Thần Quang không muốn che giấu sự đắc ý của mình nữa.
Lý Hoan khẽ cười với vẻ không mấy để ý đến điều đó: “Xem thái độ của anh, dường như anh rất bất mãn với tôi?”.
Thần Quang cười, đáp: “Quên không nói với cậu, nhận xét của Tiểu Đa về cậu là người bội tín. Cậu đã bán đứng cô ấy, lại còn thông đồng với chị tôi để xử lý tôi, xét về công hay tư, hình như tôi chẳng có lý do gì để không bất mãn với cậu”.
Lý Hoan cười hì hì: “Hình như anh lớn hơn tôi hai tuổi, đúng không?”.
Thần Quang ngây ra. Lý Hoan khẽ gõ ngón tay lên bàn, dường như đang nghĩ tới một chuyện rắc rối, sau cùng vẫn mỉm cười nói với Thần Quang: “Nếu nói với anh, anh phải cung kính gọi tôi, một người ít hơn anh hai tuổi mà anh rất bất mãn gọi một tiếng ‘Anh rể’, liệu anh có cảm thấy khó khăn không?”.
Như bị giáng một nhát búa vào đầu, Thần Quang không thể tin được, lắp bắp: “Cậu nói là anh rể? Gọi cậu là anh rể?”.
Lý Hoan cảm thấy rất thú vị trước phản ứng của Thần Quang: “Bây giờ là anh rể dự bị, một thời gian không lâu nữa sẽ thành anh rể chính thức”.
Thần Quang hỏi lại với vẻ không tin được: “Chị gái tôi? Cậu với chị gái tôi?!”.
“Đúng, Vũ Văn Thần Hy và tôi đã quyết định kết hôn!”
Vũ Văn Thần Quang nhìn ra ngoài, trời quang đãng, nhìn vào trong phòng làm việc thấy không có gì khác thường, không biết chỗ bất thường ở đâu. Anh lớn tiếng gào lên: “Chị gái tôi lớn hơn cậu ba tuổi!”.
Tiếng của Thần Quang to đến mức làm Lý Hoan thấy chói tay, bèn đưa tay chỉnh lại những thứ trên bàn bị rung lên, rồi mỉm cười nói với Thần Quang: “Gái hơn ba, ôm gạch vàng, những cô gái dù xinh đẹp thế nào sau mười năm, tám năm cũng trở thành khô héo, Thần Hy quyết định không lãng phí thêm một ngày nào nữa, mà nhanh chóng lấy tôi! Điều kiện rất hậu hĩnh, trong đó có một điều kiện khiến tôi rất vừa lòng, đó là Tiểu Đa sẽ trở thành em dâu của tôi, sẽ gọi tôi là anh rể!”.
Thần Quang gầm lên: “Vũ Văn Thần Hy đâu rồi, mau ra đây!”.
Lý Hoan bước tới vỗ vai anh: “Vợ của tôi, chị gái của anh, quyết định rửa tay gác kiếm để chăm lo cho chồng con. Từ nay về sau, văn phòng làm việc này sẽ là địa bàn của anh, tôi đến để thông báo với anh điều đó”.
Lý Hoan vừa cười vừa lắc đầu, trước khi đi còn thở dài nói: “Nếu như anh có thể thuận lợi lấy Tiểu Đa về, bốn người chúng ta sẽ bỏ phiếu kiểu gì nhỉ? Tiểu Đa nhìn chị Thần Hy nhỏ nước dãi còn nhiều hơn tôi. Chà, chà”.
Trong lòng Thần Quang dậy lên một niềm phẫn nộ to lớn. Gọi gã này là anh rể?
Anh thần người một hồi lâu, Vũ Văn Thần Hy cũng đã đến lúc lấy chồng, anh rất vui vì chị mình tìm được nơi gửi gắm, nhưng, Lý Hoan? Anh rể? Anh cảm thấy rất khó chịu, trong chốc lát không thể nào chấp nhận được.
Cũng chẳng thể nghĩ nhiều, những việc phải làm còn rất nhiều, đầu óc cần để lo cho việc công.
Thần Quang vội vàng giải quyết cho xong công việc. Anh muốn gặp Tiểu Đa. Cô gái có thể an ủi, xoa dịu anh.
Phạm Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc và Ngô Tiêu đang ngồi vừa xem tivi vừa nói chuyện. Tiểu Đa mở cửa cho Thần Quang vào, rồi luôn miệng hỏi anh đã ăn cơm chưa, có khát không. Vũ Văn Thần Quang nghe vậy, thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cảm giác ấm ức của việc Lý Hoan bảo anh phải gọi một tiếng “anh rể” không còn khó chịu như trước nữa. Sau khi chào Phạm Triết Lạc xong anh cầm chén trà lên uống.
Phạm Tiểu Đa thấy anh uống vội vàng mà thương, liền hỏi: “Sao anh lại uống như vậy?”.
Thần Quang cười, đáp: “Hôm nay chị không có mặt, bận túi bụi nên không có thời gian uống”.
Vừa vào đến cửa, Thần Quang đã nhìn thấy Ngô Tiêu, anh không muốn để ý đến đồ “yêu tinh” đó. Anh chỉ nói chuyện với Phạm Triết Lạc và Phạm Tiểu Đa, coi như không có mặt của Ngô Tiêu. Thần Quang nghĩ, may mà Tiểu Đa vẫn sáng suốt, chưa bị cô ta xui khiến, làm cho hư hỏng.
Ngô Tiêu cứ nhìn Vũ Văn Thần Quang, cô ấy trừng mắt lên với Phạm Triết Lạc một cái, ý bảo cậu nhúng tay vào ít thôi. Phạm Triết Lạc khoái trí nhìn vẻ dữ dằn của Ngô Tiêu, bụng nghĩ thầm, dù sao thì trị cậu ta cũng chẳng có gì là xấu, mình sẽ chờ xem kịch hay.
Nghĩ thế nên Ngô Tiêu nói với Thần Quang: “Nghe nói anh đã qua cửa ải của Phạm Triết Lạc một cách dễ dàng?”.
Thần Quang bèn cười: “Gặp mai thôi”.
Ngô Tiêu hất cằm, mắt trợn lên: “Qua được cửa ải của anh Sáu, anh tưởng là xong rồi chắc? Còn cửa ải của chị Sáu này anh vẫn chưa qua đâu”.
Ngụm trà trong miệng Vũ Văn Thần Quang phì ra. Anh trừng mắt nhìn Ngô Tiêu, hôm nay sao thế nhỉ? Ai cũng đòi làm bề trên của mình?
Phạm Triết Lạc cảm thấy câu nói đó của Ngô Tiêu rất bùi tai, còn Phạm Tiểu Đa lại cảm thấy Ngô Tiêu mà lấy anh trai mình đúng là một việc đại hỷ, nên rất vui. Duy nhất chỉ có Thần Quang đang trừng mắt lên nhìn Ngô Tiêu.
Ngô Tiêu đắc ý, nói: “Anh quên rồi à, tôi đã nói từ lâu rồi, tôi sẽ là chị dâu của Tiểu Đa, căn cứ theo thời gian đến để mà phân chia thứ bậc, anh phải gọi tôi một tiếng cung kính: Chị dâu!”...