Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Gặp em dưới mưa xuân

Posted at 27/09/2015

445 Views



“Em có hẹn với Ngô Tiêu, từ ngày đi làm tới giờ chưa gặp lại.” Tiểu Đa trả lời rất tự tin.

“Hẹn đi đâu chơi?” Phạm Triết Lạc hỏi rất tự nhiên.

“Đến Starry… à, Starbucks nói chuyện thôi.” Tiểu Đa thè lưỡi, suýt nữa thì lỡ miệng.

Phạm Triết Lạc không hỏi thêm gì nữa, nhìn Tiểu Đa một lượt từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Em mặc đẹp thế, cứ tưởng là đi hẹn hò với ai”.

Tiểu Đa đáp nũng nịu: “Anh, người ta đi làm rồi mà, phải để bạn ấy nhìn thấy dáng vẻ sau khi đi làm của em chứ”.

Phạm Triết Lạc cười: “Được rồi, đi sớm, về sớm nhé”.

Tiểu Đa gật đầu rồi đi ra khỏi nhà.

Ngô Tiêu đứng chờ Phạm Tiểu Đa ở trước cửa quán bar Starry Sky. Ngô Tiêu cao hơn Tiểu Đa nửa cái đầu, cô ấy mặc chiếc quần dài màu sáng, nên đôi chân càng thêm dài, lại sở hữu một làn da nâu rất đẹp chứ không quá trắng và nhợt nhạt, yếu ớt giống như của Tiểu Đa. Ngô Tiêu có đôi mắt to, tóc ép thẳng, nhìn vô cùng quyến rũ. Khi Tiểu Đa bước vào ký túc xá đã dán mắt vào Ngô Tiêu. Ngô Tiêu đã từng hỏi Tiểu Đa tại sao trong ký túc xá đông người như thế mà lại chỉ nhớ tới một mình cô ấy. Tiểu Đa bèn trả lời không chút xấu hổ: “Vì cậu đẹp nhất, nếu sánh bước cùng cậu thì giá trị sẽ được tăng lên gấp đôi”.

Lúc đó Ngô Tiêu rất vui, nhưng sau đó lại nói với Tiểu Đa: “Mình phát hiện ra cậu rất thích những cô gái đẹp, các cô gái khác thường thích những anh chàng đẹp trai, còn cậu thì thích cả hai thì phải”.

Phạm Tiểu Đa nói: “Khi đi trên một con đường lớn, mà nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, nếu là con gái thì sẽ dán cả hai mắt vào nhìn, nếu là con trai thì thường là không nhìn. Những cũng trên con đường đó mà nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, thì kể cả là trai hay gái cũng đều phải quay lại nhìn, nên sở thích của tớ cũng bình thường thôi”.

Khi còn trong trường đại học, hai người họ đã luôn bên nhau như hình với bóng, hầu như lúc nào cũng có bạn nam đến tìm Ngô Tiêu và người chặn lại luôn luôn là Tiểu Đa.

Đến năm thứ tư, có một sinh viên nam kéo Ngô Tiêu ra và bắt cô ấy hứa sau khi tốt nghiệp xong sẽ lấy cậu ta, cùng cậu ta tới Tây Tạng và tay trắng gây dựng nên cơ đồ. Ngô Tiêu đã dứt khoát từ chối. Đến nữa năm cuối, ngày nào cậu sinh viên đó cũng đến ngồi “trồng cây si” dưới sân ký túc xá. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu ta, Tiểu Đa đã hỏi Ngô Tiêu làm gì mà đến mức không đi cùng với người ta ăn lấy một bữa cơm.

Ngô Tiêu nói, tính cách của cô ấy là như vậy, đã không thích thì nhất quyết không tiếp xúc.

Cuối cùng thì cậu sinh viên đó cũng tìm được một cơ hội, đó là được cầm máy ảnh chụp cho Ngô Tiêu và Tiểu Đa. Chụp xong thì đưa máy ảnh cho Tiểu Đa, rồi đi đến đứng cạnh Ngô Tiêu nói: “Phạm Tiểu Đa, cậu chụp cho mình và Ngô Tiêu một kiểu”.

Thực ra thì chụp một bức ảnh cũng chẳng có gì to tát, nhưng điều đó lại phạm đến nguyên tắc của Ngô Tiêu, cô ấy nháy mắt với Tiểu Đa. Tiểu Đa đành nói với cậu sinh viên kia: “Mình không biết chụp đâu, chụp hỏng thì đừng có trách mình đấy”.

Cậu sinh viên đó vội vàng nói: “Chỉ cần chỉnh hai người vào khung là được rồi!”.

Vậy là, Phạm Tiểu Đa chuyển ống kính ngắm sang phải, rồi dịch đi dịch lại, để đầu và nửa thân người của Ngô Tiêu vô tình lệch ra khỏi ống kính, sau đó cô xin lỗi cậu sinh viên kia, vì không biết ngắm rồi chụp lệch.

Cậu bạn đó bước đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn Phạm Tiểu Đa.

Cô nói với Ngô Tiêu: “Cậu thấy không, mình đã hy sinh nhân cách của mình vì cậu đấy!”.

Ngô Tiêu cười đáp: “Bốn năm đại học, cậu đã được độc quyền ngắm hoa rồi còn gì, sự hy sinh này có đáng gì đâu?”.

Sau khi tốt nghiệp Ngô Tiêu vào làm việc tại phòng kinh doanh của một công ty. Đã gần nửa năm rồi, qua điện thoại, Phạm Tiểu Đa mới biết hai người ở cùng một thành phố, vậy mà lại chưa bao giờ gặp nhau. Cho nên khi nhận được điện thoại của Tiểu Đa, Ngô Tiêu rất nhớ cô.

Phạm Tiểu Đa và Ngô Tiêu là những người đúng giờ. Ngô Tiêu chờ chưa đến năm phút thì Phạm Tiểu Đa cũng đi taxi đến.

Hai người gặp nhau vui mừng vô cùng. Phạm Tiểu Đa khen Ngô Tiêu: “Gần nửa năm không gặp, lại thấy cậu xinh hơn đấy. Nói thật đi, có bao nhiêu người theo đuổi cậu?”.

Ngô Tiêu cũng khen Tiểu Đa: “Vẫn cách để tóc ăn mặc rất đẹp, và vẫn vô tư hồn nhiên ấy!”.

Hai người ngắm nghía, trêu chọc nhau một hồi xong, rồi Ngô Tiêu hỏi Tiểu Đa: “Nói đi, có việc gì gấp mà cần sự giúp đỡ của tỷ tỷ đây?”.

Tiểu Đa cười nói: “Có gì đâu, nhớ cậu thôi, tiện thể nhờ cậu báo thù một vật cản”.

Ngô Tiêu không tin: “Cậu ranh mãnh như vậy mà còn muốn mình giúp dọn dẹp? Vật cản? Ai mà liều lĩnh vậy?”.

Tiểu Đa thở dài: “Tiêu Tiêu, dù sao lần này cậu cũng phải giúp mình trước, nói ra thì dài lắm, sau này mình sẽ dần dần kể cho cậu nghe”.

Ngô Tiêu không chịu đi vào khi chưa hiểu rõ sự tình. Tiểu Đa đành kể một cách đơn giản: “Mình mấy lần ngẫu nhiên gặp phải một người vô cùng đáng ghét, lúc nào cũng cho rằng bản thân đẹp trai lắm, lần trước mình đã thắng anh ta ở đây, anh ta hận trong lòng, không có chuyện gì cũng tìm mình gây chuyện, hôm nay hẹn ở đây, mình muốn trả thù!”.

Ngô Tiêu cười khanh khách nói: “Xem ra không phải là người thường rồi, vì có thể làm cho Tiểu Đa của chúng ta hận thế cơ mà. Được rồi, tối nay mình sẽ giúp cậu báo thù”.

Vừa nói hai người vừa bước vào.

Tiểu Đa vừa trông thấy Vũ Văn Thần Quang ngồi một mình trước quầy bar, cô liền kéo Ngô Tiêu đi về phía đó, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi từ sau, quay lại thì thấy A Tuệ khoác tay Tiểu Mã, còn Trương Ngôn thì khoác tay A Phương đang đi vào.

Phạm Tiểu Đa thở dài trong lòng và nghĩ, may mà gọi được Ngô Tiêu. Đang định quay lại chào hỏi, thì Vũ Văn Thần Quang ở phía bên kia cũng nhìn thấy họ, nên đưa tay lên vẫy, vì vậy cả tốp đi về phía anh.

Phạm Tiểu Đa đang định giới thiệu, thì Vũ Văn Thần Quang đã cười chào Ngô Tiêu: “Cô Ngô, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn Ngô Tiêu, trên gương mặt cô ấy xuất hiện sự khó hiểu với nụ cười có phần gượng gạo. Ngô Tiêu cũng chỉ gật đầu với Vũ Văn Thần Quang, rồi ngồi xuống.

Phạm Tiểu Đa không hỏi Ngô Tiêu tại sao lại biết Vũ Văn Thần Quang, nhưng theo những điều cô biết về Ngô Tiêu thì thái độ của cô ấy rất không bình thường.

Ngô Tiêu tất nhiên làm sao có thể bình thường được. Cô ấy có nằm mơ cũng không thể nghĩ được rằng lại gặp Vũ Văn Thần Quang ở đây.

Giám đốc công ty là một thanh niên ba mươi tuổi, không có chuyện gì cũng thích hẹn cấp dưới đi chơi. Khi Ngô Tiêu và đồng nghiệp đang hát karaoke thì Vũ Văn Thần Quang đi vào, Giám đốc giới thiệu là bạn của anh ta, mà bạn của giám đốc thì cũng là giám đốc. Huống hồ Thần Quang lại rất đẹp trai phong độ, làm các cô gái xinh đẹp trong công ty cứ nháo hết lên, chúc rượu mời hát, chỉ một lúc sau đã hòa vào cùng hội.

Ngô Tiêu trời phú cho giọng hát hay, Thần Quang cũng vậy, nên họ đã song ca với nhau rất hợp, không có tình với nhau mà hát về tình yêu cũng thật có tình.

Sau hai ba lần như vậy, trong công ty xuất hiện những tin đồn.

Bắt đầu từ Giám đốc, anh ta nói đùa với Thần Quang: “Ngô Tiêu của công ty mình xinh đấy chứ? Hát karaoke với nhau đã hát ra tình cảm chưa?”.

Thần Quang cười đáp: “Là cô gái xinh đẹp hôm trước đó à? Người đẹp hát cũng hay, thấy thông minh quá sợ ăn không tiêu”.

Không biết vì sao mà cuộc đối thoại này lại truyền được ra ngoài, nói Ngô Tiêu xinh mà lạnh lùng, nên người khác không thích nổi cô ấy. Những người đố kỵ với vẻ đẹp của Ngô Tiêu thì được thể nói xấu, làm cô ấy về nhà khóc một trận tơi bời, cảm thấy gã đàn ông đẹp trai kia đúng không phải là người.

Ngô Tiêu thông minh, kiêu hãnh, những người đàn ông theo đuổi cô ấy nhiều vô kể, nhưng Ngô Tiêu là người luôn giữ mình, nếu không thấy cảm động, không thấy hài lòng là cô ấy không nể nang gì. Vũ Văn Thần Quang đẹp trai có đẹp trai, nhưng muốn cô ấy theo đuổi anh, chắc còn lâu. Nếu trong lòng Ngô Tiêu có ai đó, thì người ấy không bao giờ có thể là Vũ Văn Thần Quang.

Sau đó công ty lại có buổi đi chơi, nhưng nghe nói có mặt của Vũ Văn Thần Quang, Ngô Tiêu đã viện lý do không tham gia.

Tin đồn lại được lan truyền, nhưng thay đổi thành Ngô Tiêu vì quá đau lòng mà không tham gia, mọi người đều thông cảm cho cô ấy. Thông cảm? Ngô Tiêu nghe thấy câu này mà cảm thấy hận Thần Quang, hận vô cùng. Cô ấy thề sẽ không bao giờ cùng xuất hiện tại một nơi với Thần Quang.

Sự việc đã trôi đi hai tháng, hôm nay lại gặp Vũ Văn Thần Quang, thì ra đây là kẻ mà Tiểu Đa nói là tai họa, cô ấy cảm thấy Tiểu Đa nói rất đúng. Không cùng đứng trên một chiến tuyến để tiêu diệt Vũ Văn Thần Quang, cô ấy cảm thấy có lỗi với bản thân.

Cả đám cùng ngồi chơi súc sắc, đến lượt Ngô Tiêu rót rượu, cô ấy rót đầy vào tất cả các cốc, hy vọng mỗi cốc rượu đầy này sẽ được Vũ Văn Thần Quang uống hết. Vận may ngày hôm nay thật đúng là tuyệt, một nửa già của cốc rượu đầy Ngô Tiêu đã tự uống rồi.

Cô ấy ngước đôi mắt mơ màng nhìn mọi người, Tiểu Đa đang vui vẻ lắc súc sắc, thắng thì vui vẻ vỗ tay, thua lại uống với vẻ bình thản. Tiểu Đa cứ sống trong một thế giới đơn giản. Tiểu Đa đơn giản hơn bản thân mình, Ngô Tiêu thở dài.

Nhìn sang nhận thấy, ánh mắt của Vũ Văn Thần Quang khi nhìn Tiểu Đa có một cái gì đó vô cùng ấm áp. Bỗng nhiên cô ấy chợt nhớ ra việc Tiểu Đa nói phải báo thù. Ngô Tiêu buồn cười, nha đầu kia, cậu bình thường thông minh là thế, sao lại không đoán được Vũ Văn Thần Quang có ý với cậu chứ?

Yêu tinh cũng có thể đóng giả thành người đường hoàng, Ngô Tiêu lắc đầu, lo lắng nếu Tiểu Đa vướng vào Thần Quang thì sẽ phải chịu nhiều đau khổ.

Nghĩ đến đây, Ngô Tiêu cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhắc nhở Vũ Văn Thần Quang, cô ấy cầm cốc rượu của mình lên cụng với anh: “Tiểu Đa lôi tôi đến đây để báo thù anh đấy. Từ trước tới giờ cô ấy là người rất trong sáng, không có chuyện gì để anh ra tay với cô ấy đấy chứ?”.

Thấy trong lời nói của Ngô Tiêu ẩn chứa ý gì đó, Vũ Văn Thần Quang cười nói với cô ấy: “Cô Ngô rất thông minh, Tiểu Đa có người bạn như cô chắc chắn cũng không ngốc đâu. Cô không cần phải lo lắng cho cô ấy như vậy”.

Phạm Tiểu Đa thấy Ngô Tiêu có điều gì đó không bình thường, nhưng hai người đang cùng một chiến tuyến, bốn năm đại học cô đã quen cùng một phía với Ngô Tiêu, nên cười nói với Thần Quang: “Tôi và Tiêu Tiêu sống chết cùng nhau, làm gì cũng cùng nhau, anh đắc tội với tôi là đắc tội với cô ấy, cô ấy giúp tôi báo thù cũng là lẽ đương nhiên. Anh chỉ cần biết rằng Ngô Tiêu thông minh và tôi cũng không dại là được, hôm nay chúng ta hai chọi một”.

Vũ Văn Thần Quang và Ngô Tiêu nhìn nhau, cả hai đều muốn nói, Phạm Tiểu Đa, cô thật ngốc nghếch! Hai người chạm cốc uống hết rượu, nhìn nhau và trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Thần Quang nói: “Đừng có nhúng tay vào việc của tôi và Tiểu Đa!”.

Ngô Tiêu nói: “Tốt nhất anh đừng làm phiền cô ấy!”.

Ánh mắt Thần Quang lạnh lùng: “Không phải việc của cô!”.

Ngô Tiêu quay sang nhìn Tiểu Đa, rồi quay lại mỉm cười với vẻ khinh miệt: “Tiểu Đa nghe lời tôi hơn”.

Hai người hằm hè nhau, rồi lại uống thêm một cốc. Ngô Tiêu dựa đầu vào người Tiểu Đa: “Tiểu Đa, mình uống nhiều rồi nên phải đi thôi, cậu đưa mình về”.

Phạm Tiểu Đa đỡ khuôn mặt nóng rực của Ngô Tiểu lên, tự trách mình: “Uống vui là quên hết rồi, tửu lượng của cậu không tốt, để mình đưa cậu về”...